Ngày hôm nay Tập Vi Lương phòng náo nhiệt chưa từng có.
Buổi sáng,
hai cảnh sát vừa tới đây làm biên bản, buổi chiều lãnh đạo đơn vị đặc
biệt tới thăm anh, ngay cả năm anh bạn nhỏ cũng đi theo.
Ba vị lãnh
đạo khoảng năm mươi mấy tuổi, hai vị có thể vì ngồi ở chức vị cao, ngày
ngày ăn thịt cá, tiệc xã giao khắp nơi, người thậm chí hơi phát tướng.
Nếu không phải họ có đôi mắt sắc bén, Lâm Thiển Hạ thật sẽ không thấy
được liên quan giữa họ và quân nhân.
Còn một vị thì giữ gìn không tệ. Diễn đàn Lê quý đôn. Mặc dù trên khuôn mặt nghiêm túc đã mơ hồ có mấy
nếp nhăn không sâu không nông, nhưng vóc dáng cao lớn, đường cong cơ thể cường tráng, vạm vỡ được bao bọc trong bộ quân trang. Lâm Thiển Hạ đoán ông chắc không có một chút mỡ thừa.
Đầu tiên, ba vị lãnh đạo thay
phiên nhau bắt tay an ủi Lâm Thiển Hạ, trong miệng thẳng thắn nói “Vợ
quân nhân không dễ làm” chẳng hạn, khiến cô tha thứ, thái độ cũng rất
hòa nhã dễ gần .
Xưa nay quân nhân nghiêm túc, nhưng dù sao đối với hậu bối nhỏ hơn mình hơn ba mươi tuổi, ai cũng khó la mắng.
Về phương diện tiếp đãi lãnh đạo Lâm Thiển Hạ không có kinh nghiệm, không
đến mức quá lo sợ, nhưng trong lòng thật ra nhéo một cái là đầy mồ hôi.
Mà người đối lập rõ rệt với cô, là Tập Vi Lương nhân vật chính, ngược lại
có vẻ vân đạm phong khinh (1). Anh ngồi trên giường bệnh, thái độ đúng
mực, đối với từng câu an ủi của lãnh đạo, ngoài miệng cũng chỉ “Ừ” một
tiếng coi như đáp lại.
(1)Vân đạm phong khinh: mây trôi hờ hững, gió thổi nhẹ nhàng. Chỉ thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.
Lâm Thiển Hạ nhìn, đột nhiên cảm thấy ba vị lãnh đạo này ngược lại giống
như cấp dưới của Tập Vi Lương dường như đang báo cáo công việc, Tập Vi
Lương là ông chủ cường thế cao cao tại thượng, tiếc chữ như vàng.
Lâm Thiển Hạ không nhịn được lén cười.
Lãnh đạo có bụng bia lớn nhất, cười cũng hòa nhã dễ gần. Ông hình như sớm đã với quen bộ dáng đúng mực này của Tập Vi Lương, cũng không để ý, cứ thế nói: “Làm rất tốt, có lẽ không bao lâu nữa cậu sẽ được thăng chức đấy!
Tranh thủ trong vòng hai năm lấy được chức Đại tá. Cậu sinh ra là để làm bộ đội đặc chủng, phải nói là tiền đồ thênh thang!”
Tập Vi Lương lạnh nhạt gật đầu một cái. Đối với việc thăng chức anh không quan tâm,
khi nghe lãnh đạo ám chỉ, thái độ cũng không thay đổi bao nhiêu.
Lãnh đạo hình như đã sớm biết Tập Vi Lương sẽ có dáng vẻ lạnh nhạt này, vì
vậy nhìn lướt qua Lâm Thiển Hạ đứng một bên, ý vị sâu xa nói: “Trong
lòng vợ cậu chắc chắn cũng mong mỏi cậu thăng chức! Chức vị càng cao,
cuộc sống của cô ấy sẽ càng tốt hơn. Làm rất tốt, ngàn vạn lần đừng phụ
lòng vợ cậu. Dạo này, không phải bất cứ cô gái nào cũng sẵn lòng làm vợ
quân nhân.”
Tập Vi Lương vừa nghe anh vợ cũng mong anh có thể thăng
chức, hơi kinh ngạc nhìn Lâm Thiển Hạ, trong đôi mắt màu đen đầy nghi
ngờ.
Trong lòng vị lãnh đạo kia hiểu rõ, không mặn không nhạt nhìn Lâm Thiển Hạ, cười ha hả, hỏi: “Nha đầu, bác nói không sai chứ?”
Tim Lâm Thiển Hạ đập thình thịch, nhưng ngay lập tức giấu nội tâm hỗn loạn
của mình không để lại chút dấu vết, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng
vậy, Vi Lương, anh nhất định phải làm tốt nha.”
Khách sáo nói chuyện một lúc, cuối cùng cũng đưa được ba hòn núi lớn đi.
Lâm Thiển Hạ thở phào nhẹ nhõm “Phù”, nụ cười trên mặt cứng ngắc. Năm người anh nhỏ bỏ xuống bộ dạng khéo léo dịu dàng ít nói vừa rồi của, lập
tức cười hì hì vây quanh Tập Vi Lương, thậm chí còn bò lên giường anh, ở bân cạnh ríu rít nói sùng bái Tập Vi Lương.
Thật may giường bệnh Tập Vi Lương đủ cứng đủ bền, cũng khá lớn.
“Chú, hôm đó chú đẹp trai mê người!” Lớn tuổi nhất, cũng là anh bạn có tên là “Vương Thủ Nhất”, dùng ánh mắt y hệt ánh mắt nhìn anh hùng nhìn Tập Vi
Lương, thở dài nói: “Chú nhất định phải làm thật tốt, như vậy không
chừng sau này cháu có thể khoe khoang với người khác cháu có chú làm
‘đại tá’!”
“Đừng, ngàn vạn lần không nên.” Lâm Thiển Hạ lập tức chen
miệng nói. “Vừa nãy chị trả lời chỉ là tùy cơ ứng biến thôi, em không
nên làm thật.” Cô nhìn Tập Vi Lương chằm chằm, trên mặt chưa từng nghiêm túc như vậy. “Em cho phép anh bị ‘giáng chức’, nhưng tuyệt đối không
cho anh thăng chức!” ( giáng chức, tức là xuống chức, ở Cổ Đại Văn Ngôn
Văn trung thường xuất hiện. )
Nói giỡn, nếu “thăng chức” không phải
dựa vào quan hệ, thì là dựa vào mồ hôi và máu từng chút từng chút tạo
nên. Cô không muốn chồng cô vì “thăng chức” mà khắp nơi sứt đầu đổ máu!
Đầu tiên Tập Vi Lương sững sờ, sau đó cười hắc hắc, nhìn Lâm Thiển Hạ trong mắt đầy hơn nhu tình hơn trước kia.
. . . . . .
Mấy ngày sau, Lâm Thiển Hạ khẩn trương bước vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ,
các cuộc thi của khoa cũng theo nhau mà đến, nhưng cô vẫn kiên trì mỗi
ngày đều ở trong phòng bệnh với Tập Vi Lương.
May mà cái phòng bệnh
này đầy đủ thiết bị. Lâm Thiển Hạ “thân là vợ” diễn nhân vật này vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi sáng phục vụ Tập Vi Lương đánh răng, rửa mặt, ăn
điểm tâm, mở TV rồi đặt điều khiển TV vào tay anh, sau đó đến bàn học
gần cửa sổ học bài.
Tập Vi Lương xem tin tức buổi sáng xong, không có hứng thú gì với chương trình TV đang phát. Anh không nhịn được quay đầu tầm mắt rơi trên người Lâm Thiển Hạ.
Tóc của cô dài rất nhanh, hiện
tại đã sắp tới giữa lưng. Hôm nay cô mặc là áo lông cừu màu trắng, vừa
vặn tôn lên mái tóc dài đen nhánh rủ xuống mê người.
Nếu không phải cử động bất tiện, Tập Vi Lương đã sớm như trước đây qua sờ mái tóc đen kia rồi.
Tập Vi Lương cảm thấy trong lòng khác thường, một cảm xúc mềm mại dần lấp đầy.
Trước kia anh cũng bị trọng thương, nhất là khi còn làm bộ đội đặc chủng.
Hoặc là thực hiện nhiệm vụ, hoặc chỉ là huấn luyện theo quy định. Huấn
luyện của bộ đội đặc chủng không giống bộ đội bình thường, họ là cho
phép chết khi có tình huống xảy ra.
Khi đó anh nằm trên giường bệnh
như vậy, cử động bất tiện. Có lúc sẽ có lãnh đạo tới đây, an ủi anh,
nhưng những lúc bình thường chỉ có mình anh lẻ loi ở trong phòng bệnh,
nghĩ tới những chuyện quá khứ có hay không đều được.
Ngay lúc đó Tập
Vi Lương, khẳng định nghĩ cũng không dám nghĩ mình sẽ có ngày lấy vợ.
Hơn nữa vợ anh còn trẻ như thuận đáng yêu như vậy.
Chung sống lâu như vậy, Tập Vi Lương không phải không thấy thay đổi của Lâm Thiển Hạ. Mới
đầu cô bài xích anh, bây giờ đã dần dần tiếp nhận, anh rất vui mừng.
Dĩ nhiên anh cũng hiểu, chung sống lâu ngày, xảy ra thay đổi, không tự
nhiên phải chỉ mình Lâm Thiển Hạ. Không thể tránh khỏi, chính anh cũng
len lén thay đổi, hoặc là có thể nói, là trưởng thành.
Anh cảm thấy
mình là đã hiểu “yêu”, anh không có hứng thú đi chú ý tình yêu của người khác, anh chỉ biết Lâm Thiển Hạ chính là tình yêu của anh là đủ rồi.
. . . . . .
Buổi tối, Lâm Thiển Hạ cố ý đòi giúp Tập Vi Lương rửa chân.
Chân là bộ phận rất dơ, nhất là người hoạt động nhiều như anh. Tập Vi Lương 1000 lần, một vạn lần không muốn.
“Em bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi. Một lát sẽ có y tá riêng tới giúp anh rửa chân.” Tập Vi Lương dùng tay không bị thương không
mạnh không nhẹ nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Lâm Thiển Hạ, chặn lại nói.
Vừa nghe miệng Tập Vi Lương thốt ra hai từ “y tá”, Lâm Thiển Hạ cảm thấy
tim như bị ong mật chập một vậy thương. Cô lắc đầu một cái, khuôn mặt
chưa bao giờ quật cường. Cô kiên trì hất tay Tập Vi Lương ra, im lặng
vào phòng tắm.
Tập Vi Lương không khỏi có chút nghi ngờ nhìn bóng
lưng cố chấp của Lâm Thiển Hạ. Anh mặc dù tình trạng thương nhân không
thế nào cao, nhưng bộ dạng của cô vợ nhà anh vừa rồi hiển nhiên là tức
giận hay là có tâm sự. Điều này làm cho anh trăm mối vẫn không có
cách giải, anh hoàn toàn không nghĩ ra vừa rồi cuối cùng là mình chọc
vào chỗ nào làm bảo bối của anh mất hứng.
Lâm Thiển Hạ bê một thùng
nước nóng ra ngoài. Tập Vi Lương nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô thì đau
lòng. Anh thật sự không hiểu tại sao vợ anh cố ý phải làm việc nặng này, cũng không phải người khác không ngăn. Nếu không đơn vị mời y tá riêng
cho anh cuối cùng là để làm gì?
Một chân Tập Vi Lương bó thạch cao,
là không thể chạm nước, cho nên Lâm Thiển Hạ chỉ nhẹ nhàng đưa một chân
kia của anh vào trong nước ấm vùa phải, sau đó dùng khăn lông ẩm cẩn
thận lau chân bị thương cho anh.
Tập Vi Lương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong làn khói lượn lờ dường như lộ ra vẻ phiền muộn, đau lòng xoa đầu
Lâm Thiển Hạ, không nhịn được mở miệng nói: “Vợ, em có phải có cái gì
hay không…”
Tập Vi Lương chưa hỏi xong, bên kia cửa phòng bệnh mở ra.
Một y tá đi vào.
Y tá mặc bộ đồng phục sạch sẽ trắng tinh, mặt trang điểm trang nhã. Chân
đi một đôi giày thấp, y phục bao bọc cơ thể như có như không hiện ra
đường cong nữ tính duyên dáng.
Lâm Thiển Hạ nhắm lại mắt, nhàn nhạt
thở ra một hơi. Được rồi, người này quả thật xinh đẹp hơn cô rất nhiều.
Mình giống như trừ trẻ hơn cô ấy mấy tuổi, cũng không có bất kỳ ưu thế
nào khác.
“Ôi chao? Thế nào muội muội lại tự mình phục vụ rửa chân?
Chăm sóc bệnh nhân là trách nhiệm của chị, nếu không mỗi ngày chị nhận
tiền lương sẽ có chút ngượng ngùng.” Lý Nhược Dao thấy Lâm Thiển Hạ tự
giúp Tập Vi Lương rửa chân đầu tiên là lúng túng, nhưng rất nhanh che
giấu không vui trên mặt, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói.
“Ừ. Ở đây cũng không còn chuyện gì cần chị làm. Chúng tôi cần
nghỉ ngơi rồi, chị cũng nhanh về nghỉ ngơi thật tốt đi. Sắc trời cũng đã chậm.” Lâm Thiển Hạ ngay cả cười cũng lười cười, gương mặt lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Lý Nhược Dao đầu tiên là sững sờ, sau đó trong đôi
mắt đẹp tực hồ có trăm ngàn cảm xúc lướt qua. Cô đột nhiên sáng tỏ, sau
đó nhẹ giọng cười nói: “Vậy cũng tốt, ngủ ngon.” Trước khi đóng cửa
phòng, ánh mắt yêu kiều của cô nhìn Tập Vi Lương một cái.
Lâm Thiển
Hạ không muốn để lộ ra là mình mất hứng, thu lại trên mặt ý lạnh, khóe
miệng khẽ nhếch, tiếp tục vừa cho lau chân Tập Vi Lương vừa nói: “Vừa
rồi anh không phải muốn hỏi em gì sao?”
Vẻ mặt Tập Vi Lương hơi nặng
nề. Anh cảm thấy giống như chỗ nào đó không đúng. “À, anh hỏi em có phải sắp tới cuộc thi gì hay không?”
“Hả? Đúng vậy. Ngày mốt em phải thi “thiết kế máy móc”!” Lâm Thiển Hạ cũng không nhớ quá nhiều, thành thật trả lời.
Không phải tự nhiên Tập Vi Lương muốn hỏi chuyện này. Anh biết chắc chắn Lâm
Thiển Hạ có chuyện gì gạt anh, mà anh cũng chắc chắn cô sẽ không muốn
nói cho anh biết.
Lâm Thiển Hạ bê nước nguội vào phòng tắm đổ.
Hừ! Còn”muội muội”! Lâm Thiển Hạ nghĩ tới vừa nãy Lý Nhược Dao thân thiết
gọi mình là muội muội, cô đã cảm thấy cả người nổi hết da gà.
Từ
”muội muội” này rất bình thường, có lúc đi ra ngoài có vài người nhìn
tưởng cô còn nhỏ gọi cô “muội muội”, mà cô cũng sẽ rất thân thiết kêu
người khác “tỷ tỷ”, nhưng câu “muội muội” của Lý Nhược Dao nghe thế nào
giống như các phi tần trong hậu cung gọi lúc đang lục đục với nhau.