Thiển Hạ Vi Lương

Chương 57: Chương 57




“Nha đầu, hôm nay không có canh thơm như vậy cho em uống rồi. . . . . .” Tập Vi Lương ngắt cái mũi xinh xắn của Lâm Thiển Hạ, xem ra tâm tình rất vui vẻ.

“Anh. . . . . . anh biết hết rồi?” Vẻ mặt Lâm Thiển Hạ khó tin hỏi.

“. . . . . . Ừ.” Tập Vi Lương thầm nghĩ em không l.q.d nhìn xem chồng của em là làm nghề gì? Anh chính là bộ đội đặc chủng, bình thường cho dù đang say ngủ, xung quanh gió thổi cỏ lay nhẹ anh cũng có thể tỉnh, huống chi em sao trắng trợn nhéo mũi anh hả? Cho nên chút bí mật của em làm sao có thể giếm được anh!

Thật ra Tập Vi Lương người này, chậm hiểu là giả, nhưng tính tình vô cùng thơ ơ với việc đời thì là thật. Trừ vợ anh ra, bất kỳ người phụ nữ nào đều không cách nào hấp dẫn được sự chú ý của anh. Vì vậy Lý Nhược Dao nhiều lần nhìn trộm anh cũng bị anh thẳng thừng lơ, đối với anh sự thăm hỏi và chăm sóc tràn đầy tình yêu cũng không khiến anh có bất kỳ cảm giác.

Nếu không phải bởi vì mấy ngày nay Lâm Thiển Hạ có biểu hiện khác thường, anh tuyệt đối không phát hiện ra .com vấn đề này. Cho dù ngày ngày Lý Nhược Dao ân cần tới đưa canh cho anh, anh cũng sẽ không sinh nghi. Theo ý anh, đây không phải là chuyện phải làm sao? Lý Nhược Dao cô nhận thêm tiền lương ngoài giờ từ đơn vị của tôi, dĩ nhiên là phải chăm sóc tôi thật tốt, không phải sao?

Buổi trưa hôm qua, khi anh nghỉ trưa, Lâm Thiển Hạ thổ lộ “tiếng lòng”, khiến anh càng chắc chắn suy đoán của mình.

Làm sao Tập Vi Lương có thể dễ dàng bỏ qua cho người khác khi dễ cô vợ bảo bối nhà anh chứ, nhưng lại không muốn kinh động đến cấp trên để tránh phiền toái không cần thiết, cho nên tìm Ngụy Lễ Quần có quan hệ rộng điện thoại cho viện trưởng bệnh viện này.

Anh trực tiếp bấm điện thoại yêu cầu viện trưởng đổi y tá chăm sóc của anh. Lý do tất nhiên không là Lý Nhược Dao có suy nghĩ không an phận với anh, dĩ nhiên anh cũng không quan tâm đến mặt mũi Lý Nhược Dao. Anh đã nói, y tá này tuổi còn rất trẻ, không đủ kinh nghiệm phong phú, chăm sóc không đủ tỉ mỉ.

Viện trưởng nào dám chậm trễ, bệnh nhân này tuổi còn trẻ đã lên đến chức Trung tá không nói, hơn nữa còn rất được cấp trên chú ý, cấp trên đã giao phó cho ông, nhất định phải chăm sóc thật tốt bệnh nhân này.

Kết quả là, ngày hôm sau lập tức đổi thành một người tuổi khá lớn, y tá lâu năm kinh nghiệm cũng đủ phong phú rồi.

“Ha ha. . . . . . Đồ vô liêm sỉ, cuối cùng đã đi tôi, thật vui quá!” Mặt mày Lâm Thiển Hạ lập tức rạng rỡ, lần đầu tiên trong mấy ngày nay nở nụ cười xuất phát từ nội tâm.

. . . . . .

Cơ thể Tập Vi Lương khôi phục được rất nhanh, bác sĩ nói mấy ngày nữa, anh có thể xuất viện.

Lâm Thiển Hạ rất vui, nghĩ chờ sau khi anh xuất viện, nhất định phải bồi bổ thân thể anh thật tốt. Bệnh viện đúng là không phải nơi cho người ở lại, không chỉ có anh, chính cô hình như gầy đi không ít.

Kết quả cô mới ra đi mua đồ ăn vặt, Lý Nhược Dao liền sẽ không kềm chế được mình trực tiếp mở cửa phòng bệnh.

Tập Vi Lương còn tưởng là Lâm Thiển Hạ đi ra ngoài quên mang tiền nên chạy về lấy, kết quả vừa thấy, người đứng ở cửa này không phải vợ anh, nhiều ngày không thấy Lý Nhược Dao, hơn nữa còn vẻ mặt oán phụ, ủy khuất nhìn mình.

“Có chuyện gì sao?” Giọng nói Tập Vi Lương lạnh nhạt trước sau như một, đôi mắt màu đen thay đổi.

“Tại sao anh. . . . . . anh không tới tìm em?” Lý Nhược Dao tức giận bất bình nói, này đương nhiên giọng điệu, giống như đang cãi nhau còn Tập Vi Lương là người yêu của cô ta.

Được rồi, thật ra trong nhận thức của Lý Nhược Dao, cô ta không chút suy nghĩ đến là bản nhân Tập Vi Lương cam tâm tình nguyện điều cô ta đi. Cô ta vẫn kiên trì cho là, đây tất cả đều là chủ ý của “đố phụ” Lâm Thiển Hạ.

Nhưng Lý Nhược Dao là ai à? Từ nhỏ đến lớn được cô ta được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay như viên ngọc quý, đại mỹ nhân được vạn người theo đuổi, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, cho tới bây giờ chỉ có người khác đuổi theo cô ta, cô ta không để ý tới người khác, làm sao có thể tin trên đời này có người đàn ông có thể chống cự được sức quyến rũ của cô ta, có thể chủ động cự tuyệt cô ta chứ? Cho nên cô ta cảm thấy Lâm Thiển Hạ điều cô ta đi thì thế nào, Tập Vi Lương nhất định cố gắng liên lạc với cô ta. Kết quả thất bại, cô ta đợi khoảng mấy ngày, sửng sốt một tin nhắn cũng không có.

Lý Nhược Dao quả thực không thể tưởng tượng nổi, đường đường là Trung tá làm sao có thể không tra ra phương thức liên lạc với cô ta chứ Chẳng lẽ anh bị vợ quản nghiêm? Nhưng cô ta từng điều tra, gia cảnh Lâm Thiển Hạ vô cùng bình thường, hơn nữa chỉ là sinh viên, không lý do Tập Vi Lương sợ cô như vậy.

Cho nên cô ta nhịn không được, quang minh chính đại tới đây, đập vỡ cửa sổ mái nhà nói chuyện rõ ràng.

“Tôi liên lạc cho cô để làm gì?” Tập Vi Lương không hiểu được hỏi, nụ cười trên khóe miệng cũng đầy giễu cợt và coi thường.

Hiển nhiên Tập Vi Lương không thèm quan tâm của mình đã chọc giận Lý Nhược Dao, cô ta tức giận đến mức đôi mắt đẹp như muốn phun ra lửa hoa, môi son màu hồng nước trong phun ra lời nói cũng là châu ngọc.

“Cha em là Bộ trưởng Bộ địa chất, mẹ em là Bộ trưởng Bộ giáo dục, em năm nay 23 tuổi, nhưng em có bằng Thạc sĩ. Không chút nghi ngờ, điều kiện cá nhân của em xuất sắc hơn Lâm Thiển Hạ rất nhiều, gia thế của em cũng tốt hơn cô ta rất nhiều. Nếu như anh ở bên em, không chỉ có nhà có vợ đẹp, trong quân đội có thể một bước lên mây, từng bước thăng chức.” Lý Nhược Dao ngẩng cao đầu, không khỏi kiêu ngạo nói.

Khóe miệng Tập Vi Lương giương lên, không chút để ý nói: “Con mắt của cô quá to, trông không đáng yêu bằng vợ tôi; lỗ mũi của cô quá cao, trông không xinh xắn bằng vợ tôi; miệng của cô quá nhỏ, hôn không có mùi vị bằng vợ tôi; vóc dáng cô quá cao, ôm không thoải mái bằng vợ tôi; .com da của ngươi cũng không trắng bằng, tóc cũng không đen bằng, tóm lại nhìn chỗ nào, chố đó liền không tốt.” Anh dừng một chút, lạnh nhạt nhìn lướt qua cô gái trước mặt đã giận đến run cả người, vô cùng khinh thường nói: “Về phần cô nói ‘ một bước lên mây, từng bước thăng chức’, rất xin lỗi, đừng bảo là tôi không có hứng thú, dù là nghĩ, tôi tin tôi có người anh em có thể giúp tôi một tay.”

Lý Nhược Dao nghe xong thiếu chút nữa phải phát điên, hộc máu! Cô ta được người người khen ngợi là ưu điểm lại bị Tập Vi Lương chê là cái gì cũng tệ, còn nữa, da cô ta không trắng bằng sao? Chẳng lẽ trắng bệch như vách tường bệnh viện như vậy mới là trắng! Còn có cái gì tóc cô ta không hắc bằng? Anh không nhìn ra tóc cô ta đã nhuộm thành màu nâu sao?

“Anh!!!” Toàn thân Lý Nhược Dao run run chỉ vào Tập Vi Lương vẻ mặt thảnh thơi trên giường bệnh, thấy đối phương lại vẫn có thể không áy náy nhìn mình, hoàn toàn không có ý thương hương tiếc ngọc, rốt cuộc không chịu nổi, khóc chạy ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Thiển Hạ vừa vỗ tay vừa bước vào, bộ dạng khen ngợi”Hôm nay mới biết Tập Vi Lương” nói: “Chồng của em quả thật nhẫn tâm!”

Một đại mỹ nhân như vậy lại bị Tập Vi Lương nói cho mặt xám mày tro, cô đoán dù là Phạm Băng Băng hoàn mỹ không tỳ vết, cũng bị Tập Vi Lương nói cho “Tự ti mặc cảm“.

Vừa rồi Lâm Thiển Hạ mới đi xuống lầu một, quả thật nhớ mình quên mang tiền, cho nên chạy như thiêu như đốt về lấy tiền, kết quả đi tới cửa nghe được bên trong truyền ra giọng của phụ nữ.

Vừa rồi lúc Lý Nhược Dao lao ra, sững sờ nhìn cô đứng ở cửa, sau đó liền trợn mắt dữ tợn nhìn cô rồi chạy đi. Lâm Thiển Hạ cũng không so đo tính toán với cô ta, dù sao bị đàn ông đả thương tự tôn như vậy, phụ nữ đều không chịu nổi.

. . . . . .

Hai người ở trong bệnh viện như keo như sơn mấy ngày, rốt cuộc cũng đến ngày Tập Vi Lương xuất viện.

Ngụy Lễ Quần người bận rộn cả ngày rốt cuộc đã xuất hiện ở đây.

Tình cảm giữa Tập Vi Lương và Ngụy Lễ Quần rất tốt, Lâm Thiển Hạ rất rõ ràng. Cho dù nằm viện Tập Vi Lương lâu ngày như vậy, Ngụy Lễ Quần thăm cũng chưa từng thăm, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến nhận định của cô.

Lâm Thiển Hạ biết, tình bạn của đàn ông và phụ nữ có chút không giống. Họ có lúc cho dù cả năm không liên lạc một lần, tình cảm vẫn như cũ, vững như kiềng ba chân. Cô nghĩ, nếu như nói cô thật sự phải lấy lòng trưởng bối, đối tượng không tất nhiên là chú và thím Tập Vi Lương, nhất định là người anh em Ngụy Lễ Quần này rồi.

Nhà nhiều ngày không có người ở, không tránh được khắp nhà đều đầy bụi bậm. Buổi chiều Lâm Thiển Hạ còn có phải thi ở trường, vì vậy liền vội vã chạy tới trường trước, cô dặn dò Tập Vi Lương nghỉ ngơi thật tốt, buổi chuồi mình sẽ về quét dọn sơ qua, kết quả lúc chạng vạng vừa về đến nhà mới phát hiện, cả trong phòng khách sáng trưng, sạch sẻ không một hạt bụi.

Lâm Thiển Hạ không nghĩ nhiều, cô đoán là Tập Vi Lương tìm nhân viên vệ sinh. Không phải vậy thực ra, Tập Vi Lương này không thích người ngoài bước vào nhà của mình, vì vậy cả buổi chiều anh chăm chỉ làm việc nhà, dĩ nhiên, còn giữ Ngụy Lễ Quần lại làm trợ lý.

Tâm trạng Lâm Thiển Hạ thoải mái đi vào trong phòng ngủ, đúng lúc Tập Vi Lương vừa từ trong phòng tắm bước ra, tắm sạch cả người dầu mở, tâm trạng của anh cũng vô cùng tốt.

“Vợ, lại đây!” Tập Vi Lương ít có lười biếng ngồi trên giường, vẫy vẫy Lâm Thiển Hạ.

Lâm Thiển Hạ ngoan ngoãn đi tới, thấy anh ôm mình đặt trên đùi, còn tưởng rằng Tập Vi Lương giống thường ngày đòi cô xoa bóp, không ngờ, tay của anh trực tiếp đưa vào trong quần áo của cô, thuần thục nhẹ nhàng cởi nút áo nội y của cô.

May nhờ Tập Vi Lương tay luôn ấm áp, nếu không cơ thể Lâm Thiển Hạ sợ lạnh như vậy, nhất định đã lập tức co lại thành một cục.

“Trời còn chưa tối đấy. . . . . .” Cả người Lâm Thiển Hạ như nhũn ra, ngay cả giọng nói nghe cũng giống như nước.

“Ai nói chuyện này chỉ trời tối được làm hả?” Tập Vi Lương không để ý, tiếp tục theo ý mình cởi quần Lâm Thiển Hạ xuống, biết cô sợ lạnh, đã lấy chăn đắp lên cặp chân trắng nõn của cô.

Cơ thể Lâm Thiển Hạ đã sớm nhạy cảm hơn. Không cần Tập Vi Lương vuốt ve âu yếm thế nào cơ thể lập tức động tình.

Hô hấp của hai người dần nặng nề. Tập Vi Lương biết ngực Lâm Thiển Hạ nhạy cảm hơn với phụ nữ khác. Vì vậy hai bàn tay chia nhau ra nắm lấy hai bánh bao nhỏ, chuyên tâm nhẫn nại xoa nắn.

Cả người Lâm Thiển Hạ mềm nhũn thành vũng nước, ngoan ngoãn dựa vào ngực Tập Vi Lương, phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu.

Cơ thể nhỏ nhắn dưới thân khó chịu uốn éo cái mông. Tập Vi Lương biết, cô cũng cần mình, vì vậy một tay di chuyển, trượt xuống nơi tư mật giữa hai chân cô, nhẹ nhàng lách vào bên trong.

Mặt Lâm Thiển Hạ ửng dỏ, tiếng rên rỉ cũng trở nên dữ dội hơn.

Tập Vi Lương cảm giác đã đủ ướt át, lúc chuẩn bị dùng sức tiến vào, Lâm Thiển Hạ đột nhiên không thuận theo, giọng nói mềm nhũn, vẻ mặt lại kiên trì nói: “Xuống giường, em muốn nằm.”

Lâm Thiển Hạ không thích tư thế này, cảm giác quá mãnh liệt, cô cảm thấy mình sẽ chịu không nổi.

Tập Vi Lương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là theo cô.

Cẩn thận đạt xuống, Lâm Thiển Hạ miễn cưỡng nằm trong ngực Tập Vi Lương, nâng đầu lên chọc chọc lồng ngực rắn chắc một cái, mặt hung dữ nói: “Hừ, về sau nếu anh lại dám xảy ra chuyện gì, em nhất định sẽ cuốn gói bỏ trốn theo người đàn ông khác!”

Tập Vi Lương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường đau lòng. Anh biết lần này đã dọa Lâm Thiển Hạ sợ, anh khiến cô vợ bảo bối của anh phải uất ức rất lớn.

Ôm cơ thể nhỏ nhắn trong ngực chặt hơn, Tập Vi Lương chống cằm lên cái đầu nhỏ của Lâm Thiển Hạ, trịnh trọng bảo đảm nói: “Anh thề về sau tuyệt đối sẽ không để em lo lắng nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.