Thiển Hạ Vi Lương

Chương 69: Chương 69: Chương 67




Lâm Thiển Hạ và Vương Mộng Khuê hai người cùng lúc đi ra phòng thi, vẻ mặt hết sức chột dạ, dường như cùng nhau làm chuyện gì đó ám muội.

Lâm Thiển Hạ nhỏ giọng thầm thì: “Hai câu hỏi lớn cuối đề, mình cố ý không làm.”

Vương Mộng Khuê gật đầu lia lịa, nói mình cũng vậy.

“Chồng của cậu thật thần thông!” Vương Mộng Khuê nửa đùa nói.

“Hừ!” Tuy rằng Tập Vi Lương trực tiếp dùng diễnn đàn llê quý đônn bài thi để lấy lòng cô, nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn không định dễ dàng tha thứ cho anh như vậy. Bởi vì cô cảm thấy, đã liên quan trực tiếp đến quyền lợi của cô , cô không thể chấm dứt chiến tranh nhanh như vậy, phải giơ lên cao lá cờ bảo vệ nhân quyền, nếu có thể, cô sẽ không để ý nước Mĩ đọc “tuyên ngôn độc lập”.

Khi Lâm Thiển Hạ về nhà, Tập Vi Lương vừa vặn tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra.

Lâm Thiển Hạ bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, đi qua nhấc quần áo của Tập Vi Lương lên giả bộ rất ghét bỏ, nói: “Hôi qua hôi chết được! Anh tắm như vậy sao? Tắm vài phút làm sao sạch sẽ được! Mau vào tắm lại cho em!”

Tập Vi Lương sửng sốt, sau đó liền kịp phản ứng nha đầu này đang trả thù mình đây.

Lâm Thiển Hạ không muốn dong dài với anh, hùng hổ đẩy mạnh Tập Vi Lương vào trong phòng tắm, cũng tuyên bố uy hiếp nói : “Anh tắm trong nửa tiếng cho em nếu không đủ mà đi ra, em sẽ không nói chuyện với anh nữa!”

Tập Vi Lương bất đắc dĩ, đành phải đóng cửa phòng tắm, suy nghĩ làm thế nào để vui anh vợ .

Một người từ mười mấy tuổi đã bắt đầu có thói quen tắm chỉ cần vài phút, ngay lập tức làm sao có thể tắm trong 30 phút chứ. Nhưng anh vợ sẽ mất hứng, Tập Vi Lương không có cách nào, đành phải ngoan ngoãn đứng trong phòng tắm hít đất, suy nghĩ chờ thời gian vừa đến, rồi tắm lại là được.

Lâm Thiển Hạ đương nhiên sẽ không đứng trong phòng khách tính thời gian, cửa phòng tắm vừa đóng, cô liền chạy đến trong thư phòng mở máy tính.

Trên QQ, các sinh viên đều viết trạng thái oán giận ôn tập tài liệu quá nhiều, bận rộn như chó. Lâm Thiển Hạ đoán, trừ những ngày thường chắc bây giờ ngoài đó mọi người đang rất cố gắng học bài, giống cô đến khi nước tới chân mới nhảy, chắc là không có mấy người có thể nhàn nhã chơi máy tính như vậy.

Tuy rằng xem đề thi có phần không có đạo đức, nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn tính xem . Cô nghĩ rằng dù sao mình cũng đã xem rồi, đến lúc đó làm được hơn 60 điểm thì không làm nửa là được rồi.

Tất cả mọi người đang vội vàng ôn tập cho kỳ thi không còn ai rảnh nói chuyện phiếm với Lâm Thiển Hạ, Lâm Thiển Hạ không có chuyện gì làm, đọc một chút sau đó phải đi xem tiểu thuyết “đại bản doanh khoái hoạt” do Hà sư phụ viết.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, nhưng Lâm Thiển Hạ cảm thấy bụng hơi đói, khi từ trong thư phòng đi ra đến phòng khách, khiếp sợ phát hiện Tập Vi Lương đang quỳ trên ván giặt!

“Anh đang làm gì vậy hả? Ai kêu anh quỳ trên ván giặt?!” Lâm Thiển Hạ chẳng hiểu tại sao.

“Vợ, em tha thứ cho anh nhé? Nếu em không nguôi giận, anh sẽ quỳ mãi.” Vẻ mặt Tập Vi Lương trang trọng nói.

“. . . . . .” Lâm Thiển Hạ nhất thời nghẹn lời. Cô biết anh làm như vậy là vì cầu xin mình tha thứ, người đàn ông này nhìn thật thà, nhưng thực ra rất giảo hoạt.

Khi còn nhỏ diễnn đàn llê quý đônn Lâm Thiển Hạ phạm lỗi đã bị mẹ cô phạt quỳ trên ván giặt, cái cảm giác đau đớn này đến nay cô vẫn nhớ rõ trong lòng còn sợ hãi. Cô thấy Tập Vi Lương hình như quỳ rất lâu rồi, tuy rằng đau lòng, lại hạ quyết tâm không chịu mở miệng.

Chuyện này liên quan đến tự do của cô sao có thể dễ dàng đầu hàng như vậy?

“Hừ! Vậy anh cứ quỳ tiếp đi!” Lâm Thiển Hạ hung tợn nói, sau đó bỏ chạy vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Từ trong phòng bếp đi ra, miệng Lâm Thiển Hạ còn nhai bánh Rừng Đen (bánh Black Forest), thấy Tập Vi Lương quả thực ngoan ngoãn quỳ trên ván giặt, cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Quên đi quên đi, cuối cùng cô đã sử dụng hết chút kiên nhẫn? Ngây thơ chết được! Lúc đó anh làm như vậy chẳng phải vì tốt cho thân thể cô, không phải cuối cùng anh còn giúp cô lấy đề thi sao?

Lâm Thiển Hạ đi tới, tuy rằng giọng điệu vẫn rất không thân thiện, nhưng cơn tức đã tiêu tan gần hết. Mặt cô lạnh lùng, giọng điệu thật lạnh nhạt nói : “Hôm nay em không muốn nấu cơm, anh nấu!”

Tập Vi Lương cười hắc hắc, cao hứng trực tiếp ôm lấy Lâm Thiển Hạ đặt một nụ hôn ướt át xuống gương mặt trắng nõn của cô, sau đó liền chạy vào phòng bếp nấu cơm.

Hình như Lâm Thiển Hạ phát hiện ra nước mắt của mình là vũ khí tuyệt hảo, Tập Vi Lương kinh hỉ phát hiện mình quỳ trên ván giặt đã làm Lâm Thiển Hạ mềm lòng.

. . . . . .

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.