Thiển Hạ Vi Lương

Chương 29: Chương 29: Đứa bé




Ông cụ khoát tay, dáng vẻ như không cần Tập Vi Lương an ủi, chỉ là trong hai con mắt đục ngầu l.q.d ánh lên sự áy náy và đau lòng. Ông tập tễnh bước đến bên cạnh chiếc ghế dựa. Vì căn bệnh phong thấp, ông chỉ có thể cố hết sức, cực kỳ cẩn thận để cả thân mình cứng ngắc từ từ nằm xuống.

Tập Vi Lương bước nhanh đến bên cạnh an ủi ông. Lâm Thiển Hạ cũng đứng bên cạnh, không khí này quá đau thương làm lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

"Hôm đó ông còn đến nhà cháu thông báo thêm một lần, khi đó cha cháu đang bận tìm sợi dây, có lẽ không nghe thấy, cũng có lẽ nó quên mất…Mười mấy năm qua, không ngày nào ông không thấy hối hận, ông có lỗi với cha cháu, càng có lỗi với cháu…"

Tập Vi Lương nắm chặt bàn tay đầy vết chai và nếp nhăn của ông, con ngươi đen như mực thoáng qua vẻ dãy dụa và xấu hổ.

Là anh ích kỷ! Anh lại khiến cho một người ở cái tuổi gần đất xa trời như ông sống trong dằn vặt, anh cảm thấy mình nên bị đày xuống chín tầng địa ngục!!

Đáng lẽ anh nên nói ra lý do, anh đã để cho ông cụ chịu tội mười mấy năm, anh nhất định chính là ác ma! ! !

"Từ nhỏ ta đã nhìn ba cháu lớn lên…Ba cháu rất thông minh, lại rất chăm chỉ học tập, những đề toán không giải được trên lớp, buổi tối nó lại mang ghế ra ngồi dưới trăng giải cho ra mới thôi... Nó thật sự rất thông minh, chỉ là nó đầu thai lộn chỗ. Khi đó, bà nội cháu rất nghèo, không còn cách nào khác phải cho cha cháu nghỉ học theo ông học đánh cá. Dĩ nhiên điều này cũng không phải tại bà nội cháu, dân Trung Quốc khi đó đều sống trong nước sôi lửa bỏng, rất nhiều người chết đói, bà nội cháu ít nhất cũng để cho ba cháu có ba năm đèn sách, cũng coi như được rồi…. Ba cháu lúc đó rất muốn đọc sách, thường nhân lúc học đánh cá với ông chạy tới đứng bên cửa sổ lớp học để học lén, có một lần bị bà nội cháu phát hiện thì bị đánh cho một trận. Khi đó bà nội cháu nói, dưới con còn ba em trai và hai em gái, con không nên đi kiếm tiền sao?! Từ đó, cha cháu liền nghiêm túc học đánh cá, đem chuyện học hành quên đi. Cha cháu đem cá đi bán lấy tiền, một xu cũng không dùng tới. Nhưng chưa bao giờ nó thật sự vui vẻ, trong lòng vẫn mong muốn được đọc sách… Cho đến mẹ cháu, ta cũng không biết làm sao cha cháu quen mẹ cháu, khi biết có ngày nó chạy tới nói với ông nó có vợ rồi, dáng vẻ rất vui mừng! Ông cũng cho rằng từ đó cuộc sống của cha cháu sẽ tốt hơn, không ngờ mẹ cháu lại như thế… Mỗi lần cha cháu đi tìm mẹ quay về thì toàn thân đều bị thương...Tại sao nó lại cố chấp như vậy? Loại phụ nữ như vậy thì nên sớm bị đuổi ra khỏi cửa!! Tại sao cuối cùng nó lại chết trước ông? Lúc đó nó còn chưa được bốn mươi tuổi! Chỉ làm khổ cháu"

Lúc này trên mặt ông cụ đã giàn dụa nước mắt "Chú cháu cũng không phải người tốt, vậy mà cho cháu đi lính. Ba cháu cả đời chỉ có thể trông cậy vào cháu, nếu biết chú cháu bắt cháu đi lính mà không cho đi học có lẽ sẽ giận tới mức từ trong quan tài nhảy ra! Thật khổ, cháu đúng là số khổ mà…"

"Không đâu ạ, hiện tại cháu sống tốt, thật sự rất tốt…" Hai mắt Tập Vi Lương, hốc mắt ướt át. Anh cầm tay Lâm Thiển Hạ lên, lo lắng nói: "Ông xem, đây là vợ của cháu, cô ấy vẫn đang học đại học."

"Tốt, tốt… Ông rất an tâm, ông rốt cuộc có thể an tâm. . . . . ." Ông cụ nhìn Lâm Thiển Hạ, hiền lành nói: "Cháu gái, cháu nhất định phải sống hạnh phúc với Vi Lương. Nó không thể sống khổ như cha nó…"

"Ông yên tâm đi, cháu biết ạ, bọn cháu nhất định sẽ hạnh phúc!" Lâm Thiển Hạ đôi mắt đã đẫm lệ, nhìn ông cụ kiên định gật đầu.

Cô cuối cùng cũng đã biết, cô ruốt cuộc đã hiểu tại sao trước đây Tập Vi Lương lại muốn nhốt cô lại, tại sao lại không tin cô!

"Hai đứa về đi. Ông mệt rồi, phải ngủ một chút. Sau này nếu có thời gian thì tới thăm ông. Đứa con trai súc sinh kia…có lẽ quên còn một người cha còn sống ở quê rồi…”

"Vâng ạ." Tập Vi Lương hứa hẹn.

Tập Vi Lương trong lòng nặng trĩu. Lúc này anh đang nghĩ trong lòng, nếu như nói cho ông biết cha anh chết là do tự sát thì liệu ông có đau đớn hơn không?

"Vi Lương…" Hai người từ đi ra đường, Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu lên, nhìn Tập Vi Lương mà thấy vô cùng đồng cảm và đau lòng.

Tập Vi Lương nắm chặt tay Lâm Thiển Hạ, thấy hai con mắt cô vì khóc mà đỏ ngàu, lỗ mũi cũng hồng hồng, giống như một con thỏ nhỏ xinh đẹp, không nhịn được đưa tay ra xoa đầu cô, hỏi ."Thế nào? Muốn hỏi anh cái gì sao?"

"Ừ. Vi Lương, về sau hãy coi ba mẹ em như ba mẹ anh, anh đã gặp qua rồi mà, họ đều rất tốt."

Tập Vi Lương có chút “thụ sủng nhược kinh”. " Em… ý em là đồng ý giới thiệu anh với ba mẹ đúng không?"

"Đúng vậy" Cô muốn giới thiệu, đây là chồng hợp pháp của cô! Lâm Thiển Hạ ngượng ngùng cúi đầu."Chỉ là vừa mới bắt đầu, phải nói anh là bạn trai của em."

"Được, được…Vậy lúc nào thì sẽ gặp mặt? Ngày kia thế nào?" Lấy được sự xác nhận từ cô, Tập Vi Lương thật sự rất phấn khích, chỉ thiếu nước nhảy dựng lên vỗ tay.

". . . . . ." Lâm Thiển Hạ lập tức xạm mặt lại. Cô nói là về sau, cũng chính là sau khi cô tốt nghiệp đại học! Nhưng khi nhìn thấy Tập Vi Lương hưng phấn như thế, cô lại không đành lòng dội một gáo nước lạnh, bất đắc dĩ gật gật đầu.

Hai người quay lại nhà của Tập Nam Phong, Tập Dương có một chiếc xe second-hand khởi động không lên, liền gọi Tập Vi Lương giúp anh ta sửa.

Hà Phương đang ngồi ở trên sofa phòng khách đan áo len, Tập Nam Phong ngồi ở một bên xem ti vi, nhìn thấy Lâm Thiển Hạ quay lại, liền ngoắc gọi cô tới ngồi.

Lâm Thiển Hạ có chút sợ Hà Phương, bởi vì ở lần gặp mặt lần đầu tiên, bà ấy đã giáo huấn cô rồi. Cho nên từ trong đáy lòng, cô không thích người trưởng bối này.

Hà Phương liếc mắt nhìn Lâm Thiển Hạ, mặc dù sắc mặt coi như hòa ái, nhưng lời nói thì không hề êm tai.

Chỉ thấy bà ấy không dừng lại việc trên tay, lạnh nhạt nói: "Cháu, không biết đan áo len à? Phụ nữ đã có chồng thì nên học đan áo lên, áo len đan máy bên ngoài bán không ấm như đan tay đâu"

"Bà lắm mồm như vậy làm gì?!" Tập Nam Phong quát lớn."Bây giờ có người còn đi đan áo len hay sao?"

Hà Phương trợn mắt nhìn chồng một cái, cứ tiếp tục nói: "Vậy các cháu tính toán khi nào thì sinh con? Vi Lương đã hơn ba mươi tuổi rồi, đợi nữa sẽ trễ."

"Đúng vậy. Phụ nữ trên đời này nên giúp chồng dạy con, huống chi Vi Lương cũng lớn tuổi rồi, hai đứa cũng phải tính toán một chút." Nói đến đứa trẻ, Tập Nam Phong liền đứng về phía vợ mình.

Lúc này thì bọn họ cảm thấy, cha mẹ Tập Vi Lương đều đã mất, làm chú thím như họ cũng tương đương như cha mẹ.

Nhưng là bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, bọn họ đã mất đi tư cách đó từ khi ném Tập Vi Lương đi bộ đội…

Lâm Thiển Hạ không nói tiếng nào, hiện tại cô không hề nghĩ đến sẽ có thai, thậm chí cô còn nghĩ vấn đề đó để bảy, tám năm nữa rồi hãy tính.

Một cô gái chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà chỉ suốt ngày xoay quanh đứa trẻ, không có một chút không gian cho riêng mình, loại này gánh nặng quá nặng nề. Hơn nữa ví dụ của Lục Xảo Vân còn ngay trước mắt, nhìn cô ấy thay tã cho đứa bé, nửa đêm không được ngủ mà phải dỗ đứa bé hết khóc, cuộc sống như vậy cô không hề mong muốn.

Cô biết, những thứ như vậy rồi cũng có lúc cô phải trải qua, cô cũng hiểu những thứ này lúc còn nhỏ thì mẹ cũng phải chăm sóc cô như vậy, nhưng cô còn quá trẻ.

Ăn xong cơm tối, Tập Vi Lương không biết bị Tập Nam Phong gọi đi làm gì, để lại một mình Lâm Thiển Hạ trong phòng dành cho khách chơi điện thoại.

Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Lâm Thiển Hạ đi tới mở cửa, kinh ngạc phát hiện người gõ cửa lại chính là em trai Tập Vi Lương – Tập Dương.

"Chị dâu, tôi có lời muốn nói." Tập Dương sắc mặt tái xanh, người không biết còn tưởng Lâm Thiển Hạ làm chuyện gì có lỗi với anh ta.

"Cậu…cậu nói đi." Lâm Thiển Hạ cảm thấy, Tập Dương này so với mẹ hắn còn đáng sợ hơn.

"Chị đã kết hôn thì đừng nên lừa gạt người ngoài nói mình còn đang độc thân, chị có biết có người ngu ngốc tưởng chị chưa có bạn trai, cả ngày tương tư chị không ?!"

“ Cái gì…Cậu có ý gì?" Lâm Thiển Hạ kinh ngạc trừng lớn mắt, không biết mình có nghe lầm hay không.

"Chị không cần hiểu lầm, đừng tưởng người thích chị là tôi, đúng là có người thầm mến chị, nhưng cũng không phải tôi. Tôi chỉ hy vọng sau khi quay lại trường chị có thể công khai mình đã có chồng, đừng để tôi càng coi thường chị!"

Tập Dương nói xong cũng không đợi Lâm Thiển Hạ phản ứng liền đóng sầm cửa bỏ đi.

Lâm Thiển Hạ nhìn cửa phòng đóng chặt, cuối cùng cũng hiểu lời Tập Dương nói. Nhưng cô càng nghĩ càng uất ức, đó đâu phải lỗi của cô? Còn nói xem thường cô?! Cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có người thích cô!

Thời điểm Tập Vi Lương quay về phòng, Lâm Thiển Hạ vốn đã cả thấy hôm nay mình chịu nhiều ủy khuất, vừa thấy anh trở lại, mũi cô đột nhiên đau xót, nước mắt ào ào chảy xuống.

"Em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?" Tập Vi Lương không hiểu, chỉ có thể bước nhanh đến bên cạnh, đau lòng lau nước mắt trên mặt cô.

Lâm Thiển Hạ cứ như vậy ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực ấm áp của Tập Vi Lương, nhỏ giọng khóc sụt sùi.

Cô nhớ đến mình từng đọc một quyển tiểu thuyết, trong đó viết nữ chính bị mẹ chồng tương lai trách mắng, sẽ gào khóc với nam chính rằng không thèm gả cho anh ta.

Cô tất nhiên không thể gào khóc với Tập Vi Lương nói"Tôi sẽ không lấy anh", càng không thể nói “Tôi muốn ly hôn với anh" , cô chỉ có thể nức nở nói: "Sau này… sau này chúng ta đừng đến đây nữa. Thím của anh, thím của anh không phải là người tốt!"

Lâm Thiển Hạ cảm giác mình bị đứt giây thần kinh, thậm chí còn nghĩ giải quyết mối quan hệ giữa Tập Vi Lương và chú là sự nghiệp vĩ đại, chẳng ngờ lại tự đi tìm tai họa!

"Sao? Bà ấy nói gì với em?" Tập Vi Lương nghe xong thì dở khóc dở cười.

"Bà ấy muốn em học đan áo len, còn muốn chúng ta phải sinh con. Nhưng em mới hai mươi tuổi thôi mà! Em thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học!!" Về việc Hà Phương muốn cô học nấu ăn, Lâm Thiển Hạ từ chối cho ý kiến, vì vậy cô không đem chuyện trong bếp nói ra. Dĩ nhiên, những lời của Tập Dương, cô cũng không nói cho Tập Vi Lương, mất công anh lại suy nghĩ lung tung.

Đáy mắt Tập Vi Lương thoáng lên tia u buồn. Nói đến đứa trẻ, anh thật sự rất muốn, năm nay anh cũng đã ba mươi tuổi rồi, thật sự anh rất khát vọng được làm cha.

Nhưng biết làm thế nào? Vợ anh không muốn, anh cũng không thể ép buộc cô.

Cô là người quan trọng nhất với anh, anh sẽ không ép buộc cô làm bất cứ điều gì cả.

Thật ra thì, em vẫn chỉ là đứa trẻ.

Tập Vi Lương nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Lâm Thiển Hạ, trong lòng âm thầm nói…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.