Sau khi tạm biệt Sở Vi Nguyệt, Di Ninh vẫn giữ phong thái đến tìm Sở Vi Diệp để xem vết thương của nàng. Nhưng người hầu báo lại công chúa đã đến phủ phò mã từ sớm. Bọn họ nhìn Di Ninh bằng ánh mắt kì lạ, đáng lẽ lúc này ngũ phò mã phải ở phủ cùng công chúa mới đúng, sao lại đến dây. Đám người hầu lắc đầu khó hiểu, dù sao chuyện này cũng không đến lượt họ xen vào. Di Ninh nghe vậy liền hồi phủ, trên tay còn cầm theo lọ thuốc bột cho Sở Vi Diệp.
Trong tâm nàng có chút nghĩ đến Sở Vi Diệp, là nàng lại phải để Sở Vi Diệp chờ đợi, giống như chờ đợi một mối tình không được đáp lại. Tình đơn phương sẽ rất đau đớn nếu như đối phương nhận ra tình cảm của mình nhưng lại làm lơ trước nó. Di Ninh cũng hiểu đạo lý này nhưng nàng có cách nào để từ chối Sở Vi Diệp. Di Ninh biết công chúa có tình cảm đặc biệt với nàng nhưng chỉ đành lặng im. Nàng chỉ sợ Sở Vi Diệp lại chấp mê bất ngộ như hoàng tỷ của mình, cố gắng theo đuổi đoạn tình cảm này.
Di Ninh rốt cuộc cũng đặt chân đến trước cửa phủ phò mã. Nàng nhìn vào trong là gương mặt xinh đẹp của Sở Vi Diệp đang gục đầu xuống bàn, đôi mắt nhắm đi. Di Ninh tiến lại gần đặt nhẹ lọ thuốc xuống bàn vô tình làm Sở Vi Diệp tỉnh dậy. Nàng vốn dĩ chỉ nhắm hờ đôi mắt chứ không ngủ sâu nên rất dễ cảm nhận được tiếng động. Sở Vi Diệp ngước mặt nhìn lên liền thấy gương mặt quen thuộc làm trái tim nàng bỗng dao động liên hồi. Nàng nhìn thấy dáng người cao gầy kia che khuất ánh mặt trời trước mắt nàng, chỉ ánh lên vài tia nắng từ phía sau người đó. Di Ninh xuất hiện giống như xua tan hết đi mây đen trong lòng Sở Vi Diệp. Công chúa cứ như thế mà nở nụ cười với Di Ninh: “Ngươi về rồi!”. Nụ cười trong trẻo mang theo một chút đượm buồn ngay khoé mắt chỉ có nàng mới hiểu được. Di Ninh cũng cười lại với nàng: “ n”. Giữa họ giống như có một bức tường ngăn cách, không thể chạm vào nhau. Giống như có thể thấy, có thể tiếp xúc nhưng không thể chạm vào trái tim đối phương.
“Ngươi đi đâu lâu vậy?”. Sở Vi Diệp lên tiếng hỏi.
“Ta có chút công việc, đã để công chúa phải đợi, thật xin lỗi.”. Di Ninh có chút xót xa trả lời.
“Có việc gì phải nói xin lỗi”. Chỉ cần ngươi đồng ý đợi bao lâu ta cũng chấp nhận. Chỉ tiếc những câu sau nàng chỉ có thể giấu kín trong lòng mình. Sở Vi Diệp đang nhìn người kia, vẻ mặt như đang chờ Di Ninh trả lời ra sao. Sở Vi Diệp cũng ngầm biết Di Ninh chính là phiền lòng khi đã để nàng phải chờ đợi như vậy.
“Chính là…”. Di Ninh cũng không biết phải nói làm sao nên có chút ngập ngừng.
Nhận thấy người kia vẫn đang bối rối trước câu hỏi của mình, Sở Diệp cũng không muốn làm khó nàng nữa nên đành cắt ngang: “Ngươi mau uống canh đi. Ta sợ ngươi trong đó sẽ không ăn uống đầy đủ.”. Sở Vi Diệp chỉ tay vào chén canh. Nàng lại thấy chén canh đã nguội, làn khói nghi ngút kia cũng biến mất. Nàng đưa tay vào sờ thì lại bảo: “Canh nguội rồi, ta sẽ kêu người hâm nóng lại cho ngươi.”. Sở Vi Diệp rất nhanh gọi người đến đem chén canh đi.
Di Ninh lúc này nhìn xuống dưới chân Sở Vi Diệp hỏi: “Chân ngươi sao rồi?”
“Không sao nữa rồi.”. Nàng vui vẻ trả lời
“Ta xem được chứ?”. Di Ninh không yên tâm nên cần phải kiểm tra.
Sở Vi Diệp mỉm cười gật đầu. Di Ninh liền khuỵ gối ngồi ngang với chân của nàng, từ từ kéo lớp vải phía dưới lên. Chân nàng cũng không còn quấn băng vải nữa, vết thương cũng đã nhạt đi nhiều. Xem ra Sở Vi Diệp cũng để tâm chăm sóc tốt cho vết thương, Di Ninh cũng yên tâm phần nào.
Sở Vi Diệp biết Di Ninh là người tốt nên quan tâm đến nàng là chuyện tất nhiên. Nếu không phải nàng mà là người khác thì Di Ninh cũng sẽ đối đãi với họ như vậy. Rõ ràng nàng không phải là người duy nhất cũng không đặc biệt trong lòng Di Ninh. Công chúa cũng đã nhận ra, nàng rất quen thuộc với điều ấy. Vậy nên nàng đành học cách chấp nhận và cố gắng đối xử thật dịu dàng tử tế với Di Ninh, mong một ngày Di Ninh sẽ rung động với nàng. Sở Vi Diệp sẽ lấy tấm chân tình này ra bày tỏ để người kia từ từ hiểu được tâm ý của nàng.
Thảo nào từ lúc Di Ninh bị giam trong đại lao, Sở Vi Diệp lại ân cần dịu dàng như thế, không còn quát mắng Di Ninh như trước. Là nàng chấp nhận việc mình đã thích Di Ninh và quyết tâm theo đuổi mối tình này. Nàng không thích nữ nhân chỉ trùng hợp người đó lại là nữ nhân. Thân phận lúc này cũng không còn quan trọng.
Chén canh đã hâm nóng cũng được đem đến, Di Ninh từ từ cảm nhận mùi vị của nó qua từng muỗng. Vẫn giống như trước, canh của Sở Vi Diệp đem đến thật sự rất ngon, nàng quả thật biết cách vỗ béo người khác. Di Ninh vẫn dùng một từ “Ngon” để nói với nàng. Chỉ trong chốc lát Di Ninh đã ăn không còn một giọt. Sở Vi Diệp chỉ chống tay lên cằm nhìn phò mã mà cười mỉm.
“Canh này là canh gà nhân sâm, là nhân sâm thượng hạng ta chuẩn bị cho ngươi đấy!”. Thấy Di Ninh thích món này như vậy nàng mới giới thiệu.
Ngũ công chúa còn sợ phò mã không biết sao, vừa ngửi đã nghe được mùi nhân sâm vừa nhìn đã biết thịt gà. Xem như Sở Vi Diệp không biết Di Ninh là cửu công chúa của Ả Lạp nên chưa từng được dùng nhân sâm thì nàng cũng biết Di Ninh là một thương nhân giàu có, nhân sâm đắc tiền ắt hẳn là có dùng qua. Di Ninh cũng không tiện nói gì nên chỉ gật đầu với nàng.
Hai người như vậy mà ngồi nhìn nhau, cũng không còn chủ đề gì khác nhưng Sở Vi Diệp vẫn chưa muốn rời đi. Lúc này nàng bỗng nhớ ra gì đó: “Di Ninh. Sắp tới là Trung thu ngươi có muốn cùng ta đi hội hoa đăng không?”
“Trung thu?”. Di Ninh tỏ ra khó hiểu với từ này, nàng nhướng mày hỏi lại.
“Trung thu ở Sở quốc chính là ngày gia đình xum họp quây quần bên nhau. Người ta sẽ ăn bánh Trung thu và cùng ngắm trăng.“. Sở Vi Diệp giải thích cho nàng. Công chúa tỏ ra rất vui vẻ khi nhắc đến Trung thu.
Di Ninh nghe đến việc “gia đình xum họp” trong lòng có chút buồn tủi. Nàng đã rời gia đình, rời quê hương cũng lâu rồi. Nàng có chút trầm lặng nhìn Sở Vi Diệp. Trong đáy mắt có chút u buồn hiện rõ. Trong thâm tâm ai cũng mong muốn có một gia đình hạnh phúc, được ở cạnh nhau và nàng cũng vậy. Nhưng Di Ninh cũng không nói ra mà âm thầm dồn nén chúng lại vào sâu trong đáy lòng.
Sở Vi Diệp nhận thấy ý buồn trên gương mặt Di Ninh liền hỏi: “Ngươi sao vậy? Nhớ gia đình sao?“.
Di Ninh liền cười trừ lắc đầu lãng qua chuyện khác: “Sao lại phải ngắm trăng, bình thường chẳng phải cũng ngắm được sao?”
Nhận thấy Di Ninh đang né tránh câu hỏi của mình, nàng cũng biết Di Ninh có tâm sự. Phò mã không muốn nhắc đến chuyện buồn nên nàng cũng không nói đến nữa. Lần này là Sở Vi Diệp chạm đến nỗi lòng của Di Ninh nên nàng cũng có chút áy náy.
“Trăng hôm đó sẽ tròn và sáng hơn bình thường rất nhiều vậy nên mọi người mới cùng nhau thưởng thức bánh trung thu dưới trăng.“. Sở Vi Diệp nói tiếp câu chuyện Trung thu của Sở quốc, cũng là để Di Ninh quên đi chuyện buồn.
Mà trăng tròn chính là ngày Di Ninh sẽ đến gặp Sở Vi Nguyệt. Quân tử nói một lời không thể thay đổi. Sở Vi Diệp lại hẹn nàng cùng đi hội hoa đăng, Di Ninh lại một phen khó xử. Nhưng nàng đã hẹn với tam công chúa trước đó nên không thể nuốt lời. Di Ninh bèn tìm cách từ chối khéo với Sở Vi Diệp.
“Hôm đó ta có việc bận nên có lẽ không đi cùng ngươi được, thật xin lỗi“. Di Ninh vừa nói vừa thăm dò sắc mặt của người đối diện.
Nghe đến đây Sở Vi Diệp chùn mặt xuống, cảm giác thất vọng lại chiếm lấy cõi lòng. Nàng cũng không ngờ Di Ninh lại từ chối nàng lần này. Phò mã là không muốn đi hay thật sự có việc bận, Sở Vi Diệp cũng không biết rõ. Nàng tự đoán mò rồi tự làm mình buồn.
“Phò mã là con người bận rộn nhỉ?“. Sở Vi Diệp lấy lại tinh thần nhưng ánh mắt vẫn có chút thất vọng mà nhìn Di Ninh.
“Ta đi cùng ngươi bữa khác có được không?“. Di Ninh nhìn sâu vào đôi mắt đen láy ấy mong chờ một điều gì đó từ Sở Vi Diệp.
Sở Vi Diệp chính là không cần Di Ninh phải thương hại, nàng cũng không phải nữ tử yếu đuối như vậy. Di Ninh cũng không cần phải miễn cưỡng, Sở Vi Diệp cũng không muốn nhận. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng thật ra những hạt lệ châu đã sắp trào ra nơi đáy mắt nàng.
“Trung thu chỉ có một ngày, hội hoa đăng cũng có một ngày. Ngươi lại muốn bữa nào?“. Lời nói có chút tức giận, xem ra nàng cũng phải giữ lấy sự tự tôn của chính mình.
Di Ninh trầm mặt không nói, nàng mím nhẹ đôi môi nhìn Sở Vi Diệp. Di Ninh có chút không đành lòng nhìn Sở Vi Diệp như vậy nhưng nàng cũng không thể làm gì khác hơn. Nàng lại xoay mặt nhìn ra phía cửa, mặt trời vẫn cứ chói lọi xuyên tạc vào lòng người. Di Ninh khẽ thở dài.
“Ta hiểu.“. Sở Vi Diệp lên tiếng cắt đứt bầu không khí im lặng của cả hai. Nàng là hiểu Di Ninh chỉ thấy có lỗi nên muốn hối lỗi với nàng nhưng Sở Vi Diệp không cần điều đó. Nàng chính là cần Di Ninh thấu hiểu, nàng xem Di Ninh như gia đình của mình.
Sở Vi Diệp bỗng đứng dậy vụt đi lướt qua mặt Di Ninh. Hai dòng lệ lúc này đã không thể giữ được nữa mà tuôn ào xuống gương mặt mỹ miều của nàng. Sở Vi Diệp chạy thật nhanh, đưa tay lau lấy đôi mắt. Những làn gió cứ thế mà tạt vào gương mặt làm cho những giọt lệ châu theo gió mà hòa vào đất trời. Vạn vật cũng theo nàng mà tĩnh lặng úa tàn. Đôi cánh chim cũng không còn ríu rít, hoa tường vi mỏng manh cũng theo gió mà xa rời cành, cỏ xanh cũng dần héo úa nhường chỗ cho mầm sống khác vươn lên. Chỉ có sắc thương khung vẫn cứ chan hòa ánh dương. Ông trời lại không vì nàng mà tắt nắng, cũng không vì nàng mà ướt lòng. Có lẽ đấng thiêng liêng vẫn chưa nghe thấy nỗi lòng của nàng. Thật tiếc cho một mối tình đơn phương trong thiên hạ.
Nàng đuổi các cung nữ hầu hạ ra ngoài chỉ còn bản thân ở lại trong phòng. Hai dòng nước mắt không cách nào ngừng rơi. Sở Vi Diệp để mặc cho chúng lăn dài trên gò má. Nàng lại cảm nhận được vị mặn chát hòa lẫn vào đôi môi đỏ mọng kia, chúng càng làm đôi môi nàng trở nên đẫm ướt. Tâm cũng vì nó mà cay đắng không ngừng. Chưa bao giờ Sở Vi Diệp lại cảm thấy trái tim mình đau nhói đến thế, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng yêu một người. Do đau lòng và quá mệt mỏi, nàng đã thiếp đi từ lúc nào.