Cũng không để lỡ thời gian, Di Ninh viện cớ với Sở Vi Diệp để mình xuất cung. Nàng nhanh chân phi thật nhanh đến chỗ của bọn họ. Bước đến nơi đã không thấy người đâu, nàng đành ngồi xuống đợi một lúc. Có lẽ giờ này bọn họ đã đi buôn hàng, cũng khá mệt mỏi cho họ vì hôm qua đã làm việc cả đêm. A Lạc cũng không ở đây, từ lúc nào nàng lại hứng thú đi với bọn họ.
Một lúc sau đoàn người của Di Ninh cũng trở về, nhìn thấy gia chủ liền gật đầu:
“Gia, người đến đây khi nào?”. Một tên trong số lên tiếng
“Không lâu.”. Di Ninh nhàn nhạt nói, đồng thời nàng hướng mắt về phía của A Lạc nói: “Ngươi có hứng thú đi với bọn họ?”
“Chỉ là ta muốn ra ngoài một chút”. A Lạc có vẻ hơi ngượng vì khó bộc lộ cảm xúc của mình.
Không nói vòng vo nữa, Di Ninh đề cập đến vấn đề chính. Nàng hướng về A Lạc hỏi: “Có phải trong mật thất không có cuốn binh thư?”
A Lạc nghe thế không khỏi ngạc nhiên, chủ nhân sao có thể biết. Nàng liền gật đầu và nói thêm: “Nhưng ta phát hiện trong mật thất có treo bức tranh chân dung một nam nhân”
Đây quả thật là chuyện mới lạ so với cuốn binh thư còn thú vị hơn. Di Ninh ngạc nhiên hỏi lại: “Nam nhân? Người đó ra sao?”
“Ân. Ta chỉ nhớ là nhìn có vẻ hắn cao tuổi hơn so với hoàng thượng“. A Lạc nhớ lại
Di Ninh cũng không rõ chuyện này. Người Sở quốc nàng quen biết cũng không nhiều, xem ra đây vẫn còn là một ẩn số.
Bọn tùy tùng cũng kể lại chuyện tối qua cho Di Ninh, nàng nghe xong liền lắc đầu. Cuốn binh thư chẳng lẽ không ở trong cung sao. Nhưng cũng có thể hoàng thượng lo sợ nên đã cất nó chỗ khác, hoặc cuốn binh thư đó thật sự không ở chỗ hoàng thượng. Nàng ngẫm nghĩ từ từ xâu chuỗi lại mọi chuyện. Thứ nhất, nếu cuốn binh thư ở trong tay hoàng thượng, vậy tại sao ông lại nghĩ bọn nàng đến là vì nó. Chẳng lẽ trước kia ông đã có biến cố gì với nó chăng, lo sợ sẽ có người quay lại tìm nó sao. Thứ hai, cuốn binh thư thật sự không ở chỗ ông, vậy hoàng thượng là lo sợ điều gì, bức tranh bên dưới mật thất?
Theo những gì nàng nghĩ, điều thứ hai có lẽ không đúng lắm. Nếu hoàng thượng lo sợ khi mật thất bị phát hiện thì đáng lẽ phải cất đi bức tranh đằng này ông lại thản nhiên hơn trước. Vậy nếu như điều thứ nhất đúng thì tại sao ông lại nghĩ bọn trộm đến vì nó mà kịp thời cất giấu. Thực ra lúc này đầu Di Ninh rối tung cả lên. Có rất nhiều luồng suy nghĩ hiện ra trong đầu nàng. Mọi chuyện bây giờ rất mông lung, khi nàng phát hiện ra được một điều mới thì lại thêm một nghi ngờ. Nàng cũng đã nghĩ đến việc có thể hoàng thượng không thực sự giữ cuốn binh thư mà đang giấu một thứ khác. Và cả việc bức tranh nam nhân đó có liên quan gì đến chuyện này không. Mọi chuyện không thể một lời mà lí giải hết.
“Gia, người đang nghĩ gì vậy?“. A Lạc huơ tay trước mặt Di Ninh vì thấy nàng ra vẻ thất thần như vậy
“Bỏ đi. Hiện tại mọi thứ rất mông lung, ta cũng không nắm chắc được điều gì“. Di Ninh lấy lại thần hồn, đáp lời người kia
Nhìn đám người kia, nàng chợt nhớ ra điều gì đó đã bỏ sót. Di Ninh bèn hướng về bọn họ nói: “Hôm qua ta đã bảo không được đả thương đối phương. Các ngươi lại không nghe lời ta?”
“Gia chủ tha lỗi. Nếu bọn thuộc hạ không làm vậy thì cũng khó cướp người đi được. Người kia võ công cũng không thua gì bọn ta“. Mọi người cúi đầu nhận lỗi, có chút lo sợ
Bọn họ nói cũng phải, thực ra người có vấn đề lúc đó là A Lạc, nàng liền hỏi A Lạc để rõ sự tình: “Ta hỏi ngươi, lúc đó vì sao ngươi không đánh trả người kia. Nếu ngươi làm vậy thì có thể chạy thoát”
“Phải, là lỗi của ta. Chủ nhân có trách tội hãy trách tội ta. Nhìn người kia, ta không thể ra tay. Ta với nàng không thù không oán vì sao lại đả thương nàng“. A Lạc quỳ xuống nhận tội, gương mặt cúi xuống chỉ còn thấy mỗi đỉnh đầu
“Ta trách tội ngươi làm gì? Ngươi không đả thương nàng thì ngươi có thể đánh trả để chạy thoát. Chỉ là ta thấy ngươi không muốn ra tay“. Di Ninh đỡ A Lạc đứng dậy, nhìn vào mắt người kia thăm dò
Nhìn thấy đôi đồng tử hổ phách nhìn thẳng vào mắt mình, nàng liền né tránh. Nếu nhìn lâu vào đôi mắt đó, A Lạc sẽ không giữ bình tĩnh được mất. Lúc đó nàng sẽ trở nên bối rối càng khiến Di Ninh thêm hoài nghi. Nàng cũng không rõ, khi nhìn thấy Sở Vi Nguyệt liền có một cảm xúc khó tả trong lòng. Hay do lần đầu tiên tiếp xúc với một nữ nhân Sở quốc xinh đẹp như thế. Nàng vẫn luôn nhớ ánh mắt của nữ nhân kia khi hai người chạm nhau. Ánh mắt trong trẻo nhưng cũng không kém phần mị hoặc khó đoán. A Lạc cũng không đủ can đảm để nói cho Di Ninh biết nhưng cũng không biết phải đưa lời nào giải thích cho hợp lí. Nàng đành nói bừa một lí do:
“Chính là ta với nàng đều không quen biết. Ta không thể ra tay với người không đắc tội với ta. Chủ nhân cứ trách phạt, là ta liên lụy bọn họ“.
Di Ninh vẫn cảm thấy điều kì lạ từ A Lạc nhưng nàng cũng không muốn làm khó A Lạc nữa. Có những chuyện không cần nói ra nhưng ai cũng đều ngầm hiểu.
“Thôi được. Dù gì phía hoàng cung vẫn chưa điều tra được gì thì sao lại liên lụy được“. Di Ninh vỗ vai A Lạc, xong nàng cũng hướng bọn người kia nói thêm: “Các ngươi làm tốt rồi. Tối nay các ngươi cứ việc ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa“. Di Ninh lấy ra vài túi tiền phát cho bọn họ.
Nghe được câu nói này từ gia chủ, bọn họ sướng rân người. Lâu rồi cũng chưa từng được thả tự do như vậy vì không có sự cho phép của gia chủ. Họ hết lời đa tạ rồi kè vai nhau ra ngoài. Ai nấy đều cười to gian xảo: “Mỹ nữ Sở quốc ơi, chờ ta. Hahaha”
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Di Ninh và A Lạc. Mọi thứ đều trở nên im lặng hơn hẳn. A Lạc bỗng lên tiếng hỏi:
“Chủ nhân, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?“.
Di Ninh lắc đầu, thật sự lúc này nàng cũng không biết phải làm như thế nào. Hiện tại có quá nhiều rối ren trong đầu. Nàng bỗng nhớ đến Sở Vi Nguyệt, người sẽ điều tra chuyện này. Nàng cũng nên thông báo với A Lạc một chút.
“Phải rồi, người hôm trước giao đấu với ngươi chính là tam công chúa Sở Vi Nguyệt. Nàng chính là người sẽ tiếp nhận điều tra việc này, ngươi cũng nên cẩn thận. Nàng ấy là người không dễ đối phó“. Di Ninh nhẹ giọng nhắc nhở
Hóa ra nàng tên Sở Vi Nguyệt.
“Ân, ta đã nhớ“. A Lạc gật đầu
“Ngươi có thể ra ngoài chơi với bọn họ. Các ngươi đã dốc công nhiều rồi“. Di Ninh cũng phát cho A Lạc một túi tiền rồi mỉm cười bước ra ngoài.
A Lạc nắm chặt túi tiền mà suy nghĩ vẩn vơ.
Tối hôm đó, bọn người kia chuẩn bị quần áo tươm tất rồi cùng nhau bước ra cửa. Bọn họ nhìn thấy A Lạc bèn rủ nàng đi cùng nhưng nàng từ chối.
“A Lạc đại nhân lúc nào cũng vậy. Với chúng ta người vẫn cứ mặt lạnh như thế“. Bọn chúng rù rì với nhau, tất nhiên là họ đã ra khỏi cửa mới dám nói
Sau khi đám người đó đi được một lúc, nàng cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này. A Lạc một mình bước trên con phố, xuyên qua dòng người tấp nập càng hiện lên gương mặt sắc lạnh của nàng. Xung quanh, mọi người nhộn nhịp làm công việc riêng của họ, nàng cũng chỉ là khách qua đường. Đi được một lúc, nàng chợt dừng chân trước một tửu quán. Người ta thường nói, khi có tâm sự họ sẽ dùng rượu để giải sầu, nàng lúc này có chút cao hứng. Từ trước đến nay dưới sự kiểm soát của quốc vương, A Lạc chưa từng đụng vào bất kì giọt rượu nào. Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng dùng đến.
Bước vào trong, A Lạc hướng lên lầu, chọn cho mình một chiếc bàn gần ngay ban công. Nàng muốn vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh đêm ở Trường An phố. Mọi người xung quanh đa phần là nam nhân, một số người lại say khướt làm những cử chỉ rất khó coi, thêm vào đó họ còn nói năng linh tinh. Giọng nói khàn đặc làm người ta khó có thể nghe được. Nàng thôi không chú ý đến bọn họ nữa mà nhìn xuống phía dưới ban công. Cảnh đêm ở đây thật đẹp làm người ta khó có thể rời mắt.
“Khách nhân dùng gì ạ?“. Tiểu nhị bước lại, mở lời hỏi
Nghe tiếng người rất gần, nàng nhận ra là đang hỏi mình nên quay lại trả lời: “Một vò rượu ngon nhất và tùy tiện làm cho ta vài món khô là được”
Tên tiểu nhị cười gật đầu rồi nhanh chóng xoay đi chuẩn bị. A Lạc lại hướng mắt nhìn xuống dòng người. Những đỉnh đầu đen tuyền lần lượt lướt qua ánh nhìn của nàng. A Lạc còn mải mê để tâm nơi khác thì bỗng một giọng nói vang lên, một lần nữa lại thức tỉnh nàng khỏi dòng người.
“A Lạc!”
Lần này người kia gọi đích danh của nàng, giọng nói có chút quen thuộc. A Lạc liền quay lại nhìn người kia. Vẫn là đôi đồng tử hổ phách nhìn chằm chằm vào nàng.
“Chủ nhân, sao người lại ở đây?“. A Lạc ngạc nhiên khi thấy Di Ninh bỗng nhiên lại có mặt ở tửu quán này
“Vậy ngươi sao lại ở đây?“. Di Ninh hỏi lại A Lạc
“Ta...tất nhiên là đến đây uống rượu“. A Lạc có chút bối rối trả lời
“Có tâm sự gì sao?“. Di Ninh tiện thể ngồi xuống đối diện với A Lạc. Ánh mắt như đang thăm dò người kia.
A Lạc lại né tránh ánh mắt của Di Ninh. Nói đến đây chỉ uống rượu là nói dối, thực lòng nàng có chút tâm sự khó nói. Kể cũng thật kì lạ, suốt thời gian ở cạnh làm việc cho quốc vương, nàng chưa hề nảy sinh tâm trạng như thế này. Cũng chưa bao giờ nàng muốn gặp lại một người như thế. Nhưng kể từ lúc chạm mặt Sở Vi Nguyệt, A Lạc ngày đêm đều mong muốn được gặp lại nàng lần nữa. Nhưng nàng ấy là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân làm sao có thể nảy sinh tình cảm như vậy. Vậy nên chuyện này A Lạc không dám nghĩ theo chiều hướng đó, nhưng ngoài ra nàng cũng không biết rốt cuộc đây là tình huống gì.
Nhận thấy người kia tránh đi ánh nhìn của mình, Di Ninh liền biết mình đã đoán đúng. Xem ra A Lạc quả thật có điều gì đó trong lòng không thể nói ra. Thôi được, A Lạc đã không nói, nàng cũng không hỏi nữa chỉ sợ nàng ấy thêm khó xử.
Về phần Di Ninh, nàng đến đây cũng không hẳn chỉ là uống rượu. Nàng cũng giống A Lạc, đến đây để giải sầu. Vẫn là chuyện của nàng và Sở Vi Diệp đã làm nàng có chút phiền lòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách tốt cho cả hai. Nàng cũng không biết phải làm thế nào mới có thể an bài chuyện này tốt đẹp. Càng nghĩ càng rối, thêm chuyện về cuốn binh thư đã làm nàng càng thêm đau đầu suy nghĩ. Mọi thứ làm Di Ninh cảm thấy rất mệt mỏi nên mới tìm đến đây.
Một lát sau thì tên tiểu nhị cũng mang rượu và đồ ăn đến. Hắn nhận ra bàn này có thêm một người nên tiện hỏi thêm: “Khách nhân đây là mới đến?”
Di Ninh gật đầu với hắn nói: “Cứ lấy thêm cho ta thêm một chén và một chun rượu là được”
Rất nhanh tên tiểu nhị quay lại đưa thứ nàng cần. Hai người cứ như vậy đạm nhạt dùng rượu cùng nhau.
“Chủ nhân, ta kính người“. A Lạc đưa chun rượu của mình lên mỉm cười với người kia. Xem như là thể hiện sự kính trọng của nàng dành cho người mình rất ngưỡng mộ.
Di Ninh cũng đưa chun rượu của mình lên chạm vào chun của người kia đến khi nghe rõ âm thanh “cốc” vang lên. Hương rượu càng sộc lên mũi càng gợi thêm sự cô đơn, bẽ bàng từ đáy lòng. Hai người như bị cuốn vào vòng luẩn quẩn của tình duyên, như trở thành sự trêu đùa của tạo hóa. Trên cao, ánh trăng khuyết cứ sáng tỏ càng họa lên phần nào còn thiếu trong mối nhân duyên của hai nàng. Họ tuy hai thân phận nhưng lại chung một nỗi sầu.
Rượu có thể làm người ta say để quên đi tâm sự nhưng cũng có thể thức tỉnh người ta càng nhận rõ thực tại thê lương.
Nhà thơ Hồ Xuân Hương cũng đã từng lột tả tâm trạng mượn rượu giải sầu mà bộc bạch rằng:
“Chén rượu hương đưa say lại tỉnh
Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn”