Thiên Hạ Vì Người Mà Tịch Mịch

Chương 9: Chương 9: Sở Vi Nguyệt cũng không tầm thường




Di Ninh luôn là người thức dậy từ rất sớm và hôm nay cũng không ngoại lệ. Mặc dù nàng có hơi chóng mặt nhưng nàng vẫn giữ nguyên tắc không ngủ thêm. Di Ninh nhìn sang người bên cạnh vẫn đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng sửa tấm chăn ngay ngắn lại cho người kia. Có lẽ sau một đêm và nhờ tác dụng của thuốc thì Di Ninh khá hơn ngày hôm qua một chút nhưng vẫn không nên vận nội công quá sức. Nàng đành làm tư thế ngồi thiền tịnh dưỡng.

“Báo...Bẩm phò mã, hoàng cung có chuyện không hay rồi.”. Một tên gia nhân hớt hả vào bẩm báo.

Di Ninh đang tập trung lại bị cắt ngang, nàng mở mắt ra hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Có người phát hiện xác của Lục thiếu gia, đã được Huyện lệnh đại nhân chuyển đến Đại Lý Tự.”. Hắn tiếp tục bẩm báo.

Di Ninh cũng thừa biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Nàng một chuyến đi đến Đại Lý Tự để xem xét.

Lễ bộ thượng thư và phu nhân nhìn xác của con mình mà khóc nức nở. Phu nhân vì đau lòng quá mà ngất đi. Mọi người hoảng loạn dìu phu nhân vào trong, lúc này còn lại một số ít người. Di Ninh tiến lại gần xác của hắn, gương mặt hắn trắng bệt, tay chân cũng đã co cứng lại, những vết máu loang quằn quện trên gương mặt hắn cũng đã khô. Nàng là người biết rõ hơn ai hết về cái chết của tên nam nhân xấu số đó. Di Ninh vẫn giữ phong thái lạnh nhạt trên gương mặt mình. Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

Tam công chúa Sở Vi Nguyệt nghe tin cũng đến xem. Nàng và Di Ninh không hẹn mà gặp nhau. Từ sau hôm Sở Vi Nguyệt bị từ chối đến nay cũng không mấy lần gặp Di Ninh. Hôm nay lại được dịp gặp nhau hai người nở nụ cười chào hỏi. Di Ninh xoay người để tiếp chuyện với những người khác chẳng mảy may quan tâm đến tam công chúa nữa. Nàng nhìn theo bóng lưng của Di Ninh lại trỗi dậy cảm giác gợn sóng trong lòng. Giữa hai người cũng chỉ có một người luyến lưu.

Sở Vi Nguyệt rất nhanh lấy lại tinh thần, nàng ngồi xuống quan sát cái xác. Đối với những chuyện này nàng có chút hứng thú. Cả hoàng cung đều biết sở thích hay khám nghiệm tử thi của tam công chúa nên cũng không ai ngăn cản nàng. Bỗng Sở Vi Nguyệt chau mày, dường như nàng phát hiện ra điều gì đó. Lẫn trong đám tóc của xác chết kia ánh lên một sợi tóc nâu, nàng rất nhanh phát hiện. Sở Vi Nguyệt canh lúc mọi người không chú ý liền lấy sợi tóc quấn vào tay mình rồi giấu đi. Nàng lại kiểm tra dấu hiệu của thi thể, xác định thời gian tử vong là khoảng một ngày trước. Trong lòng nàng lại đang nghĩ đến một người, là Di Ninh. Vì hiện tại nàng biết chỉ có ngũ phò mã có màu tóc như vậy.

Sở Vi Nguyệt trở về cung căn dặn thuộc hạ điều tra một ngày trước Di Ninh đã làm gì. Tam công chúa nhìn sợi tóc mà suy nghĩ gì đó. Nàng thật sự không mong hung thủ là Di Ninh. Người mà nàng ngày đêm mong nhớ không thể nào làm ra chuyện như vậy. Người kia trong lòng nàng là chính nhân quân tử. Nàng cứ nghĩ như vậy mà trấn an bản thân. Một lúc sau, người được phái đi điều tra cũng trở về.

“Bẩm công chúa, một ngày trước ngũ phò mã không có trong phủ, cả đêm cũng không về.“. Hắn chấp tay bẩm báo.

Nghe đến đây Sở Vi Nguyệt dường như không đứng nỗi. Mọi thứ lại xảy ra không như mong muốn của mình. Nàng phải làm rõ chuyện này, Di Ninh không thể là hung thủ. Nàng viết một bức thư ngắn rồi sai gia nhân đem đến phủ phò mã.

“Tối nay như giờ cũ đến Thường Nguyệt cung gặp ta. Ngươi không đến sẽ phải hối hận.”

Di Ninh vừa hồi phủ, gia nhân đã đưa cho nàng lá thư đó. Mở thư ra xem, đọc được những dòng đó trong lòng có chút tò mò. Tam công chúa là đang uy hiếp nàng sao? Di Ninh cũng không rõ Sở Vi Nguyệt thực ra sẽ định làm gì với mình nhưng nàng biết nhất định sẽ không có hại. Di Ninh rất nhanh cất lá thư đi. Nàng đang bận đăm chiêu suy nghĩ thì Sở Vi Diệp từ bên ngoài vào lên tiếng cắt đứt bầu không khí im ắng.

“Sao thế, nhìn mặt ngươi có vẻ khó coi“. Sở Vi Diệp đặt chén thuốc xuống bàn rồi nhìn người kia.

“Không sao, có lẽ ta vẫn còn mệt“. Di Ninh đáp lời nàng. Ánh mắt Di Ninh liếc nhìn Sở Vi Diệp, phát hiện hôm nay nàng đeo Mạch Ngạc lên trán: “Cái đó“. Di Ninh dời mắt nhìn lên trán nàng.

“Ừm...ta thấy nó rất đẹp không đeo sẽ rất phí.“. Nàng sờ tay lên Mạch Ngạc, vui vẻ trả lời.

“Công chúa không sợ vong hồn đeo bám nữa sao.“. Di Ninh cười gian xảo.

“Gì chứ, ngươi nói vu sư đã tẩy trần rồi.“. Sở Vi Diệp lại phản ứng mạnh với lời nói vừa rồi, nàng lại cảm thấy ám ảnh.

Di Ninh cười phá lên. Nhìn bộ dạng Di Ninh cười Sở Vi Diệp cũng biết mình bị dắt mũi. Nàng chuyển hướng xem thắt lưng của Di Ninh, nàng lại không đeo ngọc bội của mình trên đó. Sở Vi Diệp cảm thấy thất vọng. Di Ninh không để tâm đến nàng, chỉ xem nàng là bằng hữu thôi sao. Tâm ta có người, tâm người lại không có ta. Nhưng công chúa cũng không cam lòng, nàng đã đeo Mạch Ngạc của Di Ninh, Di Ninh cũng phải đeo ngọc bội của nàng.

“Ngươi mau đeo ngọc bội vào thắt lưng cho bổn cung“. Sở Vi Diệp ra lệnh nói. Ở đây nàng chính là chủ tử.

Đột nhiên Sở Vi Diệp lại lớn tiếng với nàng, Di Ninh cũng không biết đã làm gì chọc giận công chúa. Nàng chỉ đáp lại: “Tại sao?“.

Sở Vi Diệp cũng không trả lời nàng. Thấy thế Di Ninh đi lại giường lấy ra từ đầu nằm mình miếng ngọc bội đeo vào thắt lưng cho vừa ý công chúa, sẵn tiện nói thêm: “Ta sợ sẽ làm mất nên không dám đeo, lại chọc giận công chúa“. Di Ninh thở dài.

Lời Di Ninh nói là thật Sở Vi Diệp sẽ rất vui. Di Ninh trân trọng miếng ngọc bội nàng tặng, nàng lại hiểu lầm người kia. Nhưng đến sau cùng y vẫn là không để tâm đến nàng.

Sở Vi Diệp không biết trái tim người kia rốt cuộc có chứa những gì. Nàng để tâm đến Di Ninh như vậy, nàng ấy còn không nhận ra hay sao. Sở Vi Diệp không bận tâm suy nghĩ nữa, nàng nói với Di Ninh: “Thuốc này ngươi mau uống.“.

Sở Vi Diệp nhận thấy Di Ninh cũng đã khởi sắc, cũng không cần nàng chăm sóc nữa với cả chuyện hôm qua. Hôm nay làm sao nàng có thể ngủ lại phủ phò mã nữa. Nàng đành trở về Khôn Vi cung.

Di Ninh nhìn theo bóng lưng của Sở Vi Diệp, trên gương mặt vẫn không một tia sắc.

Cũng may hôm nay Sở Vi Diệp không ở lại nếu không Di Ninh cũng sẽ gặp khó khăn khi phải diện lí do để gặp Sở Vi Nguyệt. Nàng một thân một mình đi đến Thường Nguyệt cung như đúng hẹn. Nàng cẩn thận quan sát xung quanh rồi âm thầm tiến vào.

“Tam hoàng tỷ có việc gì phải tìm ta gấp như thế?“. Di Ninh mở lời.

“Ngươi có hay không thừa nhận cái chết của Lục công tử không liên quan đến ngươi.“. Sở Vi Nguyệt đứng đối diện với Di Ninh, ánh mắt thăm dò nàng.

“Tam hoàng tỷ đang muốn nói gì?“. Di Ninh nghe đến đây liền hiểu Sở Vi Nguyệt đã nắm được gì đó mới hỏi mình như vậy. Nàng bình tĩnh trả lời.

“Ngươi còn không hiểu? Trước khi hắn chết ngươi chính là người cuối cùng nhìn thấy hắn.“. Sở Vi Nguyệt vẫn đang vờn quanh truy vấn nàng. Di Ninh nàng còn muốn chối.

Ý tứ trong lời nói của Sở Vi Nguyệt chính là muốn nàng thừa nhận. Di Ninh không giết chết hắn nhưng nàng quả thật là người cuối cùng gặp hắn. Tam công chúa kia chính là đã nắm được mấu chốt nên mới tự tin khẳng định như vậy. Di Ninh không nói vòng vo nữa, nói thẳng với nàng: “Có chuyện gì tam hoàng tỷ cứ nói”

“Ngươi còn không chịu thừa nhận.“. Sở Vi Nguyệt lấy ra sợi tóc hôm trước được đặt cẩn thận trong chiếc hộp gỗ. Nàng nói tiếp: “Ngươi nhìn thứ này xong còn có thể chối?“.

Di Ninh nhìn vào chiếc hộp, là một sợi tóc màu nâu. Nàng cũng hiểu ý công chúa là như thế nào. Hiện tại trong mắt Sở Vi Nguyệt, Di Ninh chính là kẻ khả nghi nhất. Nàng tuỳ cơ ứng biến mà trả lời Sở Vi Nguyệt.

“Một sợi tóc thì đã sao?”. Di Ninh đưa tay lên vuốt cằm mình, suy nghĩ một lúc lại nói tiếp: “Cho dù là của ta thì nó nói lên được gì. Tam hoàng tỷ không lấy bừa rồi đổ oan cho ta là thủ phạm chứ.”

“Ta nhặt được nó trên người của hắn. Ngươi nhìn thử xem sợi tóc vì dính máu mà khô cứng hơn so với bình thường, tuy màu rất sẫm nhưng nhìn kĩ sẽ thấy. Cứ cho là ngươi vô tình để nó rơi xuống vào sáng nay thì cũng sẽ không có dính máu như vậy. Ngươi còn chối?”. Tam công chúa đầy lí lẽ thuyết phục buộc tội Di Ninh. Nàng dù không muốn tin Di Ninh là hung thủ nhưng chứng cứ rành rành như thế, muốn né tránh cũng không được.

Di Ninh nghe đến đây trong tâm có chút bất an, nữ nhân kia quả thật không tầm thường. Nàng lại có chút sơ suất mà để người ta nắm đuôi như vậy. Đáng lẽ lúc đó nàng phải kiểm tra kĩ lưỡng một chút rồi hẳn rời đi. Nhưng Di Ninh cũng không vì thế mà thừa nhận, nàng còn lí lẽ để trả lời.

“Trong thiên hạ này không chỉ có mình ta có màu tóc như thế.”. Di Ninh tỏ vẻ bình tĩnh trả lời tam công chúa. Nàng phải thật cẩn thận trong lời nói, Sở Vi Nguyệt không phải nữ nhân tầm thường.

“Theo như ta thấy, thời gian tử vong chính là khoảng một ngày trước, lại xem những vết máu quằn quện dính trên mặt hắn thì chính xác hơn là vào đêm mưa. Dám hỏi đêm mưa đó ngũ phò mã đã đi đâu? Ngươi một câu cũng đừng hòng nói dối bổn cung.”. Sở Vi Nguyệt đến gần Di Ninh, đưa tay lên vuốt gương mặt của nàng. Để xem Di Ninh sẽ trả lời như thế nào.

Hiện tại chính là nàng không thể nói dối Sở Vi Nguyệt. Dù gì Sở Vi Nguyệt cũng không có ý định tố cáo nàng. Nếu muốn thì sáng nay nàng ấy đã trình vật chứng lên cho quan phủ. Sở Vi Nguyệt chính là đang nghi ngờ Di Ninh, nếu là Di Ninh thật chẳng phải công chúa tự tay đưa Di Ninh vào con đường chết. Biết thế nên Di Ninh thừa nhận rằng mình là người cuối cùng nhìn thấy hắn nhưng nàng không giết hắn. Nàng bắt lấy bả vai của công chúa, nhìn thẳng vào đôi mắt của Sở Vi Nguyệt rằng mình không phải hung thủ.

Lần đầu tiên người kia chủ động chạm vào mình, Sở Vi Nguyệt có chút run lên. Lại bắt gặp ánh mắt hổ phách thiết tha nhìn mình, nàng lại không tự làm chủ dược bản thân. Suốt thời gian qua, nàng chưa bao giờ quên được hình bóng của Di Ninh, vừa gặp đã đem lòng cảm mến. Chưa có một nam nhân nào làm cho nàng rung động đến vậy. Nàng gật đầu tin Di Ninh. Quả thật Sở Vi Nguyệt cũng không muốn tin Di Ninh lại làm ra chuyện như vậy.

“Ta có thể hứa với ngươi giấu kín vật chứng này nhưng ngươi hãy nói thật cho ta biết chuyện gì đã xảy ra.”. Sở Vi Nguyệt ôm lấy Di Ninh dựa vào lòng nàng. Trong lòng Di Ninh nàng cảm thấy dễ chịu hơn hết.

Di Ninh lại đẩy người Sở Vi Nguyệt ra nói: “Tam hoàng tỷ chịu tin ta thật tốt.”.

Di Ninh kể đầu đuôi câu chuyện lại cho Sở Vi Nguyệt nghe, tất nhiên nàng giấu đi chuyện liên quan đến bí mật của mình. Chính là tên tiểu tử đó đốt kho buôn của nàng và nàng tìm cách cho hắn một bài học vốn để để hắn sập bẫy. Nhưng không ngờ đêm mưa hôm đó, hắn phát hiện ra đó là cái bẫy nên bỏ chạy. Bọn người của nàng đuổi theo nhưng đường trơn trượt nên hắn đã tự ngã xuống vực. Nàng vốn dĩ muốn cứu hắn nên đã cho người tìm kiếm nhưng phát hiện hắn ta đã chết. Vì không muốn liên quan đến chuyện này nên nàng đã không đem xác hắn về và xem như không liên quan.

Di Ninh bịa ra một câu chuyện mới nhưng cũng có phần thật. Nghe xong Sở Vi Nguyệt bèn nói: “Vậy ra ngươi mới che giấu”.

Di Ninh gật đầu. Sở Vi Nguyệt nói tiếp: “Lỡ như điều tra ra việc có liên quan đến ngươi thì sao?”

“Đừng lo, tam công chúa giúp ta giữ chuyện hôm nay là được. Mọi chuyện ta tự có an bài.”. Di Ninh trấn an nàng.

Nếu như không phải Sở Vi Nguyệt phát hiện mà là một người khác thì mọi chuyện đã không suôn sẻ như thế. Di Ninh cũng an tâm trong lòng.

Sở Vi Nguyệt vẫn còn nghi vấn về một điều: “Ngươi có thể cướp lại sợi tóc từ tay ta để che giấu vì sao lại không làm?”

“Ta biết tam công chúa không có ý hại ta.”. Di Ninh nở nụ cười tự tin. Rồi nàng trả lại không gian yên tĩnh để Sở Vi Nguyệt an giấc.

Nụ cười đó lại làm cho nhịp tim Sở Vi Nguyệt trở nên rối loạn. Nàng có chút lưu luyến người kia nhưng có lí do gì để giữ lại. Sở Vi Nguyệt đành nhìn theo bóng lưng đã khuất xa của Di Ninh.

Nàng đi dưới ánh trăng, bóng lưng từ xa của nàng in dưới mặt đất lại tịch mịch như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.