Lần đầu tiên Mạnh Hoài Cẩn gặp Hoa Thanh Vũ đã cảm thấy kỳ lạ, cảm giác
này giống như ngươi đang tìm kiếm một thứ gì đó trong thời gian rất dài
rất dài, sau đó bỗng nhiên có một ngày, rốt cuộc ngươi phát hiện ra rằng thứ đó đang ở rất gần ngươi.
Vào ngày hôm đó, Mạnh Hoài Cẩn
không muốn thừa nhận thứ mà hắn vẫn luôn đi tìm lại là một món đồ tầm
thường ở ven đường, không muốn tin nàng là một cô nương xấu xí cưỡi lừa.
Tất cả mọi thứ của Mạnh Hoài Cẩn đều là tốt nhất, hắn chỉ thích thứ tốt
nhất, hắn muốn chính là thiên hạ đệ nhất, cho dù là thiên hạ đệ nhị hắn
cũng không muốn, hắn không thể chịu đựng được, thứ mà mình tìm kiếm lâu
như vậy, lại là một thứ tầm thường nhìn một cái là quên.
Nhưng mà cái gì mới là tốt nhất? Rốt cuộc như thế nào mới được cho là thiên hạ đệ nhất?
Mạnh Hoài Cẩn luôn tự hỏi mình vấn đề đó.
Nhớ lại năm hắn mười tuổi đi theo phụ thân và mẫu thân hồi kinh, thuận tiện đến thành Cẩm Quan một chuyến, thăm thuộc hạ cũ của phụ thân, trên suốt đường đi hắn rất là bực bội, mọi người trò chuyện tán gẫu hắn một chút
cũng không có hứng thú, chỉ có thể chơi với cái mũ của mình để giết thời gian.
Nhưng sau đó một tiểu cô nương đã được dẫn vào nhà lớn.
Đó là một tiểu cô nương vô cùng bình thường, khoảng sáu bảy tuổi, nhưng bộ dạng lại gầy yếu hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nếu
không phải do ánh mắt của nàng, Mạnh Hoài Cẩn chắc chắn sẽ không nhớ rõ
nàng.
Tại sao lại có người lộ ra ánh mắt như vậy? Ánh mắt thuần túy tràn ngập khát vọng.
Khi nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng Mạnh Hoài Cẩn có một cảm giác kỳ dị, giống như bị u mê, hắn cầm lấy một miếng bánh Phù Dung lên ăn nhưng lại không cảm nhận được mùi vị gì, cũng không có cách nào loại bỏ cảm
giác mờ mịt trong lòng.
Mãi cho đến rất lâu sau này. Khi Mạnh
Hoài Cẩn trưởng thành, một lần nữa gặp được cô nương có ánh mắt trong
sáng kia, hắn mới biết thì ra cảm giác đó tên là đau lòng.
Khi
còn nhỏ Mạnh Hoài Cẩn không giải quyết được thứ tình cảm này, cho nên
hắn lựa chọn lãng quên cảm giác đau lòng mờ mịt đó, chỉ nhớ kỹ ánh mắt
kia.
Hắn nhìn ánh mắt tiểu cô nương kia, muốn nhớ kỹ dáng vẻ của
nàng, muốn nhìn một chút, rốt cuộc phải trải qua những gì mới có thể
khiến cho bản thân cũng có ánh mắt khát vọng như vậy, nếu như tìm thấy
nó, hắn nhất định sẽ tìm thấy thứ mà bản thân rất muốn có.
Thế
nhưng chẳng được bao lâu, tiểu cô nương kia bắt đầu khóc, không ai chú ý đến nàng, nhưng nước mắt của nàng vẫn cứ rơi xuống, dáng vẻ rất thương
tâm.
Dáng vẻ đó lại khiến cho hắn cảm nhận được cảm giác đau lòng mờ mịt kia, cho nên khi nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn lại hoảng
hốt nghiêng đầu đi.
Nhưng hắn cũng biết một việc, nếu không chiếm được thứ mình muốn, ánh mắt khát khao đó sẽ biến thành nước mắt, biến
thành thương tâm.
Sau đó Mạnh Hoài Cẩn dần dần trưởng thành, hắn
là mĩ nam đệ nhất kinh thành, hắn văn võ song toàn, phong lưu phóng
khoáng, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Ăn mặc đi ở của hắn đều dùng những thứ tốt nhất, ngay cả bằng hữu của hắn cũng là những người đại danh lừng lẫy.
Hình Nhạn Lai thành danh từ thủa nhỏ, mười lăm tuổi trở thành Trạng Nguyên, Diêu Cảnh Hành là Đại học sĩ tuổi trẻ nhất nội các.
Nhưng mà mặc dù hắn dùng đao tốt nhất, mặc vải dệt tốt nhất, có cuộc sống tốt nhất, kết giao với bằng hữu tốt nhất, nhưng hắn vẫn không tìm thấy ánh
mắt kia.
Năm mười tuổi sau khi về nhà thăm người thân, mỗi ngày
hắn đều ăn bánh ngọt Phù Dung, hắn muốn biết liệu thứ này có ngon giống
như tiểu cô nương kia nghĩ không, nhưng sau khi ăn hắn lại cảm thấy rất
thất vọng, mỗi ngày đều thất vọng, cho đến khi hắn gặp lại một cô nương
mười lăm tuổi ăn hết toàn bộ bánh trong phủ của mình.
Cho tới nay hắn cũng không nghĩ rằng mình đã tìm được thứ tốt nhất, mãi đến khi hắn gặp Hoa Thanh Vũ, phát hiện ra nàng chính là tiểu cô nương năm đó, hắn
mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thì ra không có gì là tốt nhất, cũng không có cái gì là thiên hạ đệ nhất.
Có thể nàng không phải là thiên hạ đệ nhất, nhưng nàng là thiên hạ vô song* của hắn.
*Độc nhất vô nhị.
……
Mạnh Hoài Cẩn một đường mang theo Hoa Thanh Vũ đến bờ sông, cho đến khi tiến vào bụi lau sậy mới dừng lại ôm Hoa Thanh Vũ xuống ngựa.
Hoa
Thanh Vũ nghi hoặc nhìn chung quanh bụi lau sậy hỏi: “Mạnh đại công tử
anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, muộn rồi ngài còn đưa ta tới đây làm
gì?”
“Không biết……” Bỗng nhiên Mạnh Hoài Cẩn có chút ủy khuất, tội nghiệp nhìn Hoa Thanh Vũ nói: “Muốn thì làm thôi, không được sao?”
Thấy Mạnh Hoài Cẩn lộ ra bộ dáng ủy khuất, thái độ của Hoa Thanh Vũ lập tức
mềm nhũn, vỗ vỗ bả vai Mạnh Hoài Cẩn nói: “Không sao không sao, thật ra
ta rất thích bụi lau này!”
Trong lòng Mạnh Hoài Cẩn có vô số lời
muốn nói với Hoa Thanh Vũ, hết lần này tới lần khác lời đến bên miệng
rồi nhưng một câu cũng không nói được .
Hắn nghĩ có lẽ thích một người chính là như vậy, càng thích thì lại càng im lặng.
Hoa Thanh Vũ bị ánh mắt nóng hừng hực của Mạnh Hoài Cẩn nhìn đến ngượng
ngùng, có chút cứng ngắc xoay người giả vờ đang chuyên chú nhìn mặt
sông, xấu hổ cười nói: “Đại tướng quân ngài xem…… Có…… Ở đây có một con
sông này……”
“Hoa Thanh Vũ, nàng có thích ta không?” Mạnh Hoài Cẩn đột nhiên hỏi.
“A?!”
Hoa Thanh Vũ không ngờ khi mình vừa mới xác định ý nghĩ trong lòng, thế nhưng lập tức đã bị nhận ra!
Theo bản năng Hoa Thanh Vũ muốn lảng tránh vấn đề này, lại không muốn nói
dối, đỏ mặt chỉ về phía trước giả vờ trấn định nói: “Đại tướng quân,
ngài xem, có con sông này!” (=.=)
Mạnh Hoài Cẩn xác định Hoa Thanh Vũ thật sự không có năng lực nói dối.
“Nếu nàng không muốn trả lời câu hỏi này, vậy chúng ta đổi đề tài khác đi?” Vẻ mặt Mạnh Hoài Cẩn cười đến vô hại đề nghị.
“Được!” Hoa Thanh Vũ nhẹ nhàng thở ra, hưng trí bừng bừng hỏi: “ Vậy đổi đề tài gì?”
“Ngày đó ở Từ Đường, chúng ta đang làm một chuyện thì đột nhiên bị người ta cắt ngang. Bây giờ chúng ta tiếp tục có được không?”
“Chuyện gì?” Hoa Thanh Vũ suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra là chuyện gì ,“Chúng ta tiếp tục cái gì?”
“Nàng không nhớ sao?” Mạnh Hoài Cẩn dương dương tự đắc, nở nụ cười thực hiện
được ý đồ,“Không phải nàng đã nói muốn ta giúp nàng xác định một chuyện, đó là có phải nàng đã thích ta hay không sao?”
Nói xong lời này Mạnh Hoài Cẩn cũng không quan tâm đến vẻ mặt khiếp sợ của Hoa Thanh Vũ, lập tức cúi xuống hôn lên môi nàng……
Đầu óc Hoa Thanh Vũ trống rỗng, tuy rằng lúc trước Đại tướng quân cũng đã
từng hôn nàng, nhưng lần này nàng lại cảm thấy rất khác, hoàn toàn không giống như trước đây.
“Nàng có cảm giác gì?” Mạnh Hoài Cẩn chậm
rãi rời khỏi môi Hoa Thanh Vũ, nâng mặt của nàng lên thật cẩn thận hỏi:
“Nàng có thích ta không?”
“Không…… Không có cảm giác gì……” Hoa Thanh Vũ đỏ mặt nói.
Bởi vì vừa rồi đầu óc của nàng hoàn toàn trống rỗng……
“Ta không tin!” Mạnh Hoài Cẩn chọc chọc khuôn mặt đỏ bừng của Hoa Thanh Vũ
nói: “Nếu không có cảm giác tại sao mặt của nàng lại đỏ như vậy?
Nếu không có cảm giác tại sao nàng không đẩy ta ra? Nếu không có cảm
giác tại sao nàng còn cầm tay ta không buông? Đó là vì nàng thích ta!”
Nhận ra Tiểu Hoa đang nới lỏng tay ra, nhưng Mạnh Hoài Cẩn làm sao có thể để cho nàng chạy thoát, lập tức kéo nàng ôm vào lòng.
Khi Mạnh Hoài Cẩn cúi đầu nhìn xuống, Tiểu Hoa ở trong ngực đã đỏ như một con tôm bị nướng chín.
“Còn không thừa nhận là nàng thích ta, nàng chính là thích ta!”
Hoa Thanh Vũ cũng nóng nảy, mắt nhìn chằm chằm nói: “Vừa rồi ta không có
nói là ta không thích ngài, chẳng qua là vừa rồi ngài hôn ta, ta thật sự không có cảm giác gì!”
Mạnh Hoài Cẩn không dám tin vào lỗ tai của mình, thanh âm của hắn có chút run run hỏi: “Nàng không gạt ta?”
“Ta sao có thể gạt ngài chứ!” Hoa Thanh Vũ cau mày có chút không kiên nhẫn hỏi.
Mạnh Hoài Cẩn ngây ngô cười nhìn Hoa Thanh Vũ hỏi: “Tiểu Hoa, bây giờ rốt
cuộc chúng ta đã được xem là lưỡng tình tương duyệt* rồi sao?”
*Lưỡng tình tương duyệt: (duyệt: yêu thích, hình dung song phương đều
có tình cảm với nhau, nôm na là hai lòng cùng ưa, ví dụ như anh A chị B
lưỡng tình tương duyệt)
Hoa Thanh Vũ suy nghĩ một chút, như đinh đóng cột gật đầu nói: “Đúng!”
Mạnh Hoài Cẩn đột nhiên kéo Tiểu Hoa qua, một lần nữa gắt gao ôm nàng vào trong lòng, đắc ý nở nụ cười!
“Vậy chúng ta hôn lại một lần nữa đi, lần này ta đảm bảo nàng sẽ có cảm giác!”
Nhưng ngay khi Mạnh Hoài Cẩn cúi đầu muốn hôn Hoa Thanh Vũ, bỗng nhiên cảm
thấy có người nắm lấy cánh tay Hoa Thanh Vũ, sau đó mạnh mẽ kéo nàng lui về phía sau.
Khi Hoa Thanh Vũ phục hồi lại tinh thần, nàng đã bị hai gia đinh giữ chặt đứng phía sau mẫu thân.
“Mẫu thân!”