“Cửu vương gia, Diêu
huynh, ta còn có một số việc phải xử lý, xin các vị đến thư phòng chờ
ta, thất lễ rồi.” Hắn nói xong cũng không sợ sẽ đắc tội với Cửu vương
gia mà kéo tay Hoa Thanh Vũ bỏ đi, nổi giận đùng đùng nói: “Hoa Thanh
Vũ, nàng theo ta tới đây.”
“Đợi đã!” Thẩm Ký Ngôn kéo một
tay khác của Hoa Thanh Vũ không để cho nàng đi: “Mạnh tướng quân, Bổn
vương còn có lời muốn nói với Hoa cô nương đây.”
Mạnh Hoài Cẩn xoay người nhìn thẳng Thẩm Ký Ngôn, vẫn nắm tay Hoa Thanh Vũ tay, không hề có ý muốn buông tay.
Diêu Cảnh Hành đứng bên bên cạnh, biết không thể ngăn được Mạnh Hoài Cẩn,
bàn tay đổ mồ hôi lạnh, người này biết mình và Cửu vương gia tới cướp
người sao?
“Buông nàng ra.” Thẩm Ký Ngôn sắc mặt âm trầm nói.
Ánh mắt Mạnh Hoài Cẩn vẫn trầm tĩnh như nước, khí thế không giảm đáp: “Từ
khi nào mà Bổn tướng quân muốn dạy dỗ nha hoàn của mình mà còn cần Vương gia nhúng tay thế?”
Lúc này, Diêu Cảnh Hành đứng bên cạnh chỉ hận không thể cho mình hai bạt tai!
Vừa rồi gọi Vương gia đi cùng để làm chi chứ!
“Cửu vương gia, Mạnh tướng quân, ta thấy...”
“Ta không có nói chuyện với ngươi!” Mạnh Hoài Cẩn và Thẩm Ký Ngôn đồng thời lên tiếng nói với Diêu Cảnh Hành.
Giờ phút này Diêu Cảnh Hành chỉ muốn biến mất ngay lập tức!
Ngươi đúng là miệng thối mà! Không phải việc của ngươi!
Hoa Thanh Vũ vẫn có chút mơ hồ với tình huống hiện tại, nàng chỉ biết hai cái cánh tay của nàng đang rất đau!
“ Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài có thể buông ta ra không?”
Nghe thấy Hoa Thanh Vũ nói như vậy, Mạnh Hoài Cẩn nổi giận đùng đùng, nhìn
chằm chằm nàng nói: “Tại sao nàng không bảo hắn buông tay!”
Hoa Thanh Vũ kinh ngạc, mím miệng nói với Thẩm Ký Ngôn: “Thổ Bao ca ca, huynh có thể buông tay ta ra...”
“Không thể.” Thẩm Ký Ngôn dứt khoát cự tuyệt.
Hoa Thanh Vũ hận không thể khóc một trận lớn, nàng đã đắc tội với người nào mà gặp phải chuyện này chứ? Nàng lập tức nhìn về phía Diêu Cảnh Hành
cầu cứu, nhưng Diêu Cảnh hành lại nhanh chóng trốn tránh ánh mắt của
nàng, ngẩng đầu hết sức chăm chú nhìn trời.
“Không bằng để cho Tiểu Hoa muội tử tự mình lựa chọn muốn đi với ai, được không?” Một giọng nói vang lên đúng lúc.
Hoa Thanh Vũ kích động quay đầu lại nhìn, Mạnh Hoài Cẩn và Thẩm Ký Ngôn tức giận quay đầu lại nhìn, mà Diêu Cảnh Hành được giúp đỡ vui mừng quay
đầu lại nhìn —— chẳng biết Hình Nhạn Lai xuất hiện ở trong sân từ lúc
nào đang phe phẩy cây quạt.
“Ngươi đừng có xen vào việc của người khác?” Mạnh Hoài Cẩn trừng mắt một.
Mặc dù Thẩm Ký Ngôn không nói chuyện, nhưng ánh mắt khi nhìn Hình Nhạn Lai cũng rất khủng bố.
Ngược lại Hình Nhạn Lai vô cùng thờ ơ, chẳng hề để ý nói: “Các ngươi kéo đến
khi nào mới xong? Hừ, các ngươi không đau lòng Tiểu Hoa, ta nhưng đau
lòng muốn chết! Không thấy nàng bị các ngươi túm đến đau sao?”
Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới chú ý tới vẻ mặt đã đau đến dữ tợn của Hoa Thanh
Vũ, lập tức thả tay, vội vàng nói rất xin lỗi với nàng.
Thấy Mạnh Hoài Cẩn buông tay, Thẩm Ký Ngôn cũng buông lỏng tay.
Diêu Cảnh Hành đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhỏm nói: “Bây giờ Hoa cô nương hãy chọn người mà mình muốn đi cùng!”
“Ta đi với hắn!” Hoa Thanh Vũ không hề do dự một giây, vừa nói xong lập tức nhào vào người đó.
Mọi người kinh hãi, nhất là Diêu Cảnh Hành! .
Bởi vì Hoa Thanh Vũ đã bổ nhào vào người hắn, nắm thật chặt cánh tay của hắn, không chịu buông tay!
Khi thấy ánh mắt oán hận của ba người kia, Diêu Cảnh Hành đã hoàn hối hận khi tới phủ Tướng quân!
Hoa Thanh Vũ kéo Diêu Cảnh Hành đi vào vườn hoa nhỏ, lúc này mới buông tay. Ngẩng đầu lên nhìn Diêu Cảnh Hành mặt đã xanh tái, động tác cứng ngắc
giống như người đầu gỗ...
“Diêu công tử, ngươi làm sao vậy?” Hoa Thanh Vũ nghi ngờ hỏi: “Có phải ngươi cũng bị Đại tướng quân và Cửu vương gia làm hoảng sợ không?”
Ta bị ngươi dọa sợ thì có! Trong lòng Diêu Cảnh Hành gào khóc.
Nhìn gương mặt thảm thiết của Diêu Cảnh Hành, Hoa Thanh Vũ vỗ vỗ bờ vai của
hắn nói: “Ngươi đừng sợ, ta cảm thấy Đại tướng quân và Cửu vương gia
chắc là bỗng nhiên nổi điên, một chút là tốt rồi!”
Diêu Cảnh Hành bất đắc dĩ nhìn Hoa Thanh Vũ, nức nở hỏi: “Hoa cô nương, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?”
“Có thể!”
“Ngươi chọn ai cũng được, vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn Diêu mỗ?”
Bao nhiêu hận thù!
Hoa Thanh Vũ đương nhiên đáp: “Bởi vì Đại tướng quân và Cửu vương gia thoạt nhìn cũng rất đáng sợ.”
“Vậy Hình Nhạn Lai thì sao?” Diêu Cảnh Hành hận không thể khóc: “Vì sao
ngươi không chọn hắn! Vì sao lại kéo ta đi! Cũng không cho ta cơ hội
giải thích với ba người bọn họ! Hoa cô nương, ngươi có nhìn thấy ánh mắt của ba người bọn họ nhìn ta không?”
Lần đầu tiên Hoa Thanh
Vũ nhìn thấy bạch y thắng tuyết Diêu Cảnh Hành Diêu công tử kích động
như thế nên có chút sợ hãi, không nhịn được lui về phía sau từng bước
nói: “Diêu công tử, ngươi cũng điên rồi sao?”
Xem ra bệnh điên cũng bị lây!
Trong đầu Diêu Cảnh Hành không xua đi được vẻ mặt của ba người kia lúc Hoa
Thanh Vũ kéo mình đi, Mạnh tướng quân nhìn như muốn giết hắn, Cửu vương
gia nhìn như muốn giết hắn, về phần hình Nhạn Lai...
Hắn ta thoạt nhìn giống như đang chuẩn bị nói xấu hắn với toàn bộ kinh thành!
“Tại sao!” Diêu Cảnh Hành đi tới gần Hoa Thanh Vũ một bước và nói: “Tại sao ngươi không chọn Chiết Hoa mà lại chọn ta!”
Nhìn gương mặt tức giận của Diêu Cảnh được gần trong gang tấc, hoa Thanh Vũ
bị dọa sợ đến bật thốt lên: “Bởi vì ngươi là người không khôi ngô nhất
trong bốn người!”
Nàng lựa chọn hoàn toàn theo bản năng, trực tiếp chọn Diêu Cảnh Hành ít anh tuấn nhất, chỉ đơn giản như vậy thôi!
Diêu Cảnh hành sửng sốt, nhất thời không hiểu được ý của Hoa Thanh Vũ.
“Diêu công tử...” Hoa Thanh Vũ chọc chọc Diêu Cảnh Hành: “Hì hì, ngươi có thể cách ta xa một chút không?”
Lúc này Diêu Cảnh Hành mới ý thức được hắn đứng gần đến nỗi sắp dán lên
người Hoa Thanh Vũ rồi, đang định rời khỏi, nhưng khi hắn còn chưa kịp
đứng thẳng người thì lập tức nghe thấy cách đó không xa truyền đến một
tiếng nói nóng nảy, ghen tỵ, phẫn hận thét chói tai...
“A a a a a! Hồ ly tinh, cách xa Tiểu Tinh Tinh của ta ra!”
Tiểu tinh tinh?
Tiểu Tinh Tinh là ai?
Hoa Thanh Vũ còn đang nghi hoặc, lại thấy gương mặt của Diêu Cảnh Hành bởi vì sợ hãi mà trở nên dữ tợn.
Đợi một chút, Tiểu tinh tinh không lẽ là Tiểu Hành?
Vậy ai là hồ ly tinh?
Hoa Thanh Vũ quay đầu nhìn về hướng phía phát ra thét chói tai, chỉ thấy
trên núi giả một cô nương xinh đẹp mặc áo đỏ quần đỏ hồng đỏ đang đứng,
trong tay còn cầm một cây roi thật dài, đang tức giận đến phát run...
Hoa Thanh Vũ chợt nhớ tới những tin đồn trong kinh thành mà người kể chuyện đã từng nói tới…
“Đây không phải là Phan Sương Nhi chứ?” Hoa Thanh Vũ run rẩy hỏi.
“Đúng...” Diêu Cảnh Hành run rẩy nói.
Nghĩ đến những tin đồn Phan Sương Nhi nổi giận đuổi theo chém những người
yêu mến Diêu Cảnh Hành mà hai chân Hoa Thanh Vũ mềm nhũn, nàng nức nở
hỏi: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Diêu Cảnh Hành khẩn trương
nuốt nước miếng một cái, nói: “Ta khuyên ngươi lên chạy nhanh đi, ta chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản được một chút thôi, có sống được hay không
thì phải xem đôi chân của ngươi chạy như thế nào...”
Diêu Cảnh Hành còn chưa nói hết lời, Hoa Thanh Vũ đã chạy vụt đi không thấy bóng dáng
“Nhanh...”
Nhìn phương hướng Hoa Thanh Vũ biến mất, Diêu Cảnh Hành nghĩ đến cô nương áo hồng sau lưng mình, chấp nhận nhắm nghiền hai mắt...
Đợi tới khi hắn xoay người, đã đổi thành khuôn mặt dịu dàng.
“Sương Nhi, ta và vị cô nương kia thực sự là không có chuyện gì, vừa rồi nàng
thấy cũng là hiểu lầm, nàng phải tin ta...” Diêu Cảnh Hành giang hai tay trước ngực nói: “Không tin nàng tới ngửi đi, trên người ta chắc chắn
không có mùi son phấn của cô nương khác.”
Phan Sương Nhi
sửng sốt, đây là lần đầu tiên Diêu Cảnh Hành dịu dàng nói với nàng như
thế, mắt nàng đỏ lên, ném roi trong tay đi nhào tới ôm chặt lấy Diêu
Cảnh Hành.
Diêu Cảnh Hành cứng đờ cả người, sau đó vươn tay chậm rãi vỗ vỗ lưng Phan Sương Nhi.
Mạnh Hoài Cẩn, Thẩm ký Ngôn, Hình Nhạn Lai! Nợ Lão Tử thiếu các ngươi, giờ phút này cũng đã trả sạch!
Đời này Hoa Thanh Vũ chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, nàng cảm thấy nếu còn tiếp tục chạy nữa, nàng nhất định chết bất đắc kỳ tử, nhưng vừa nghĩ
tới những tin đồn đáng sợ kia, Hoa Thanh Vũ không dám dừng lại nữa!
Nàng vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thấy Phan Sương Nhi không hề đuổi theo, lúc này mới chạy chậm lại, nhưng đúng lúc này nàng bỗng nhiên đụng phải một người...
“Rất xin lỗi!”
Hoa Thanh Vũ thở
hồng hộc dừng lại, vừa khom người há mồm thở dốc vừa xin lỗi người bị
mình va phải, nhưng kỳ lạ là, người bị nàng đụng trúng vẫn không nhúc
nhích đứng ở nơi đó, không nói tiếng nào.
Hoa Thanh Vũ nghi
hoặc chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người bị nàng đụng trúng, chỉ thấy một
giai nhân tuyệt đại phong hoa, Thiên Hạ Vô Song đang đứng ở trước mặt
nàng...
“Tỷ tỷ!”
“Hoa Thanh Vũ!”
Nhìn đôi mắt hạnh của tỷ tỷ bởi vì quá kinh ngạc mà trợn to mắt, Hoa Thanh Vũ biết nàng lại phải tiếp tục chạy...