Thiên Hạ Vô Nhị

Chương 8: Chương 8




Edit: Song Tử (LTTU156)

Trong trung thu yến, ánh mắt của Hoa Thanh Vũ, không hề rời khỏi vị trí trung tâm của bữa tiếc, vẫn không ngừng nhìn phía bàn của Vương gia, điều này làm cho Mạnh Hoài Cẩn có chút không thoải mái..

“Thỉnh nhớ kỹ bổn phận của nha hoàn, không nên nhìn đông nhìn tây.”

“Ta không có nhìn đông nhìn tây!” Nàng vẫn nhìn Vương gia bên kia..

Mạnh Hoài Cẩn xiết chặt nắm tay, bỗng nhiên rất muốn dùng sức bóp mặt nàng một cái, tốt nhất là khiến nàng đau đến gào khóc! Hắn mới là kinh thành đệ nhất mĩ nam có hiểu không! Bình thường Hoa Thanh Vũ không muốn ngẩng đầu nhìn mặt hắn, ánh mắt cũng chỉ dừng lại vị trí trước ngực hắn, vốn cho rằng nàng cảm thấy hắn quá anh tuấn nên không dám nhìn, hiện tại mới biết được, hóa ra nàng cho rằng tên Vương gia kia đẹp hơn!

“Vương gia soái như vậy sao?” Mạnh Hoài Cẩn khinh thường nói: “Nữ tử các ngươi, luôn bị những thứ ở bên ngoài lừa gạt, nhìn một người nam nhân, muốn nhìn hắn..”

“Ai nói ta đang nhìn Vương gia!”

Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, không phải đang nhìn Vương gia sao? Nhưng mà nơi này ngoài hắn ta ra, không còn nam nhân nào có thể so sánh với hắn?

Hoa Thanh Vũ cực kỳ khinh thường nói: “Đại tướng quân, vì sao ngài lại cho rằng người ta nhìn là Vương gia chứ? Rõ ràng ta đang nhìn thái giám bên cạnh hắn..”

“Phụt!”

Mạnh Hoài Cẩn thiếu chút nữa phun hết rượu trong miệng ra.

“Ngươi nhìn thái giám kia làm gì?”

“Ta hâm mộ hắn..” Hoa Thanh Vũ nuốt nước miếng một cái nói: “Hắn có thể giúp Vương gia thử thức ăn.. Mỗi một món ăn hắn có thể ăn một miếng, thật sự là rất hạnh phúc, nếu ta có thể đi vào cung làm thái giám thử thức ăn, thật sự là chết cũng không tiếc!”

Hoa Thanh Vũ thật sự làm cho Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy xấu hổ, tại sao nàng lại có ánh mắt thiển cận như vậy chứ, chỉ vì cái ăn…!

“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài là người quan trọng như vậy, chẳng lẽ không cần một hạ nhân thử thức ăn sao?”

Mạnh Hoài Cẩn biết Hoa Thanh Vũ nghĩ ra chủ ý gì, bất đắc dĩ nói: “Ta là bề tôi, cửu Vương gia là nhi tử hoàng đế sủng ái nhất, ta sao có thể được hưởng đãi ngộ như hắn? Ngươi chờ đi, sau khi trở về ta sẽ bảo đầu bếp nấu những món ăn ở đây cho ngươi ăn, được không?”

“Hì hì, ta chỉ nói một chút thôi, ngài không cần tốt với ta như vậy..” Hoa Thanh Vũ có chút ngượng ngùng cười cười, mình chỉ là một nha đầu sao có thể yêu cầu nhiều như vậy, thế này là không đúng .

Người khác tốt với Hoa Thanh Vũ, đương nhiên Hoa Thanh Vũ sẽ trả ơn cho người ta hàng ngàn hàng vạn lần, Mạnh Hoài Cẩn tốt với nàng như vậy, nàng có thể yên tâm làm nha hoàn. Cho nên nàng ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm ở một bên, cúi đầu im lặng rót rượu chia thức ăn cho Mạnh Hoài Cẩn, không hề chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào thái giám kia nữa.

Tiệc Trung thu của Vương gia là nơi các vị tiểu thư tranh tài khoe sắc, Hoa Thanh Vũ nhìn cảm thấy rất thú vị, mấy vị đại tiểu thư đó quả nhiên đa tài đa nghệ, đầu năm nay muốn gả con gái cho lang quân như ý thật không dễ..

“Nếu ngươi thổi sáo, nhất định có thể hạ được những người này.” Mạnh Hoài Cẩn nhìn Ngự Sử gia tiểu thư đang đánh đàn nói.

“Ta so cái gì với người ta..” Nàng cũng không phải mỹ nhân, nàng lại không thích những công tử anh tuấn kia.

Đúng lúc này, một nữ tử mặc váy màu hồng hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Hoa Thanh Vũ, nhìn thấy phản ứng của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn cũng nghi hoặc nhìn về phía cô gái đang nhảy múa..

“Chậc chậc, cũng nhìn đến ngây người..” Mạnh Hoài Cẩn lắc đầu nói: “Nhìn thấy quốc sắc thiên hương chân chính, mới thấy mình tư chất thô bỉ đúng không?”

Lời này nếu nói lúc bình thường, Hoa Thanh Vũ chẳng thèm cãi lại hắn, nhưng hôm nay nàng lại cúi đầu không nói lời nào, dáng vẻ nơm nớp lo sợ, khiến Mạnh Hoài Cẩn còn tưởng rằng nàng bị ủy khuất gì.

“Này, ngươi giận à..” Mạnh Hoài Cẩn cho rằng mình nói sai, vội vàng bổ sung nói: “Thật ra thì ngươi cũng không có lỗi, chúng ta cũng không nhất thiết phải so sánh với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân có phải không? Ngươi xem ta anh tuấn như vậy cũng chỉ là đệ nhất kinh thành mĩ nam, ngươi so với nàng kém một chút cũng không sao, có phải không?”

Nào có ai an ủi như vậy, Hoa Thanh Vũ hung hăng lườm Mạnh Hoài Cẩn một cái nói: “Nàng là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, ta so với nàng đâu chỉ kém một chút.”

“Thật ra thì..” Mạnh Hoài Cẩn nghĩ Hoa Thanh Vũ đang tự ti, trái lương tâm nói: “Kỳ thật ngươi nhìn cũng rất được..”

“Ngươi nhìn đẹp quá ha!” Mắng ai đó!

Hoa Thanh Vũ nóng nảy, Mạnh Hoài Cẩn không biết tại sao, nghi ngờ hỏi: “Hôm nay sao ngươi lại kỳ quái như thế, tiểu Hoa, ngươi ghen tị với dáng vẻ xinh đẹp của người ta à?”

“Ta không thèm ghen tị!”

Khi Hoa Thanh Vũ đang muốn nói nàng ghét nhất những người có dáng vẻ xinh đẹp, chỉ thấy Hoa Trảm Nghiên một thân hồng y đang nhảy múa hướng về phía bọn họ. Nếu như bị tỷ tỷ phát hiện, Hoa Thanh Vũ lập tức xong đời, tỷ ấy chắc chắn sẽ nói cho mẫu thân biết, muốn mẫu thân bắt mình trở về! Lúc trước người muốn nàng gả cho Vương viên ngoại*, chính là của tỷ tỷ thiên hạ đệ nhất mĩ nhân của nàng?

“Đoạn này mình không hiểu lắm lúc đầu tác giả viết tiểu Hoa bị gả cho là thiếu gia bị bệnh lao, bây giờ lại là Vương viên ngoại???”

Hoa Thanh Vũ xoay người bỏ chạy, Mạnh Hoài Cẩn muốn đuổi theo, nhưng lúc này vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia vừa vặn nhảy múa trước mặt hắn, nhất thời mọi người đều nhìn về phía này, hắn đột ngột rời đi như vậy rất phiền phức, chỉ đành chờ mỹ nhân múa đến chỗ khác, mới đứng dậy đuổi theo.

Hoa Thanh Vũ không thích những người có dáng vẻ xinh đẹp, thật ra là có nguyên nhân, nguyên nhân chính là vị tỷ tỷ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hoa Trảm Nghiên của nàng..

Hoa Thanh Vũ nhớ lại, tỷ tỷ giống như ma quỷ vậy, rõ ràng nàng ta không hề thích Hoa Thanh Vũ, phá hỏng đồ chơi xong, lại muốn cướp chúng đi; Rõ ràng chính nàng làm rách quần áo mới, lại nói là Hoa Thanh Vũ vì ghen tị với nàng ta nên làm rách, rõ ràng thơ là do Hoa Thanh Vũ viết, lại nói là nàng ta viết, rõ ràng là nàng ta đẩy Hoa Thanh Vũ xuống hồ nước, lại nói là Hoa Thanh Vũ không cẩn thận ngã xuống ..

Tóm lại chỉ cần tỷ tỷ đứng bên cạnh, trong lòng Hoa Thanh Vũ vô cùng sợ hãi.

Dần dần khi nhìn thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này, trong lòng nàng sẽ sinh ra một nỗi sợ hãi, thói quen này lớn lên cũng không hề thay đổi.

Hoa Thanh Vũ không mục đích đi dưới ánh trăng, vừa rồi vì muốn tránh tỷ tỷ, nàng đã sơ xuất chạy vào trong vườn, đi được một lát Hoa Thanh Vũ phát hiện mình lạc đường. Nàng dứt khoát tiếp tục chầm chậm bước đi, tìm được một ngọn núi giả nằm lên trên ngắm sao.

Hoa Thanh Vũ nhìn lên bâu trời, nghĩ về cuộc sống, nghĩ về tình yêu, nghĩ về những chuyện tốt đẹp, sau đó nhịn không được thở dài.

Vẫn là những ngày bị bỏ quên ở trên núi tốt, không có coi thường, ban đêm không phải cô đơn như thế này, không có mỹ nhân tỷ tỷ được toàn thiên hạ yêu thích..

Hoa Thanh Vũ không hiểu, nàng và tỷ tỷ chỉ khác nhau về ngoại hình, cũng đều có xương có thịt, vì sao vận may lại kém xa như vậy chứ?

Quả nhiên dáng vẻ xinh đẹp mới là phẩm chất lớn nhất..

“Ai nói trời sinh tính trời sinh mệnh, cùng là máu thịt cùng là da.” Hoa Thanh Vũ cười khổ thở dài.

Ùng ục..

Một tiếng vang thật lớn cắt đứt suy nghĩ nàng, là bụng của nàng phát ra tiếng vang..

Hoa Thanh Vũ thở dài, ôi.. Quả nhiên làm nha hoàn không dễ, chăm sóc người ta cả đêm, còn mình lại đói bụng, nhìn sắc trời phỏng chừng một lúc nữa Trung thu yến mới có thể kết thúc, nàng đành phải tiếp tục chịu đựng.

Hoa Thanh Vũ thở dài, sau đó lật người..

“A!”

Vừa nghiêng người sang, nàng lập tức nhìn thấy một đôi giầy xuất hiện trước mắt mình! Hoa Thanh Vũ bật dậy kêu to, nhưng lại bị người ta bịt kín miệng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.