Đã quá nửa đêm, Lưu
thái y đang say giấc nồng thì bỗng nhiên bị tiếng đập cửa dồn dập đánh
thức. Sau đó lúc lão còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, đã bị một đám
người vây quanh túm lấy đưa đến Hoa phủ.
Hiện tại đã là giờ Tý,
nhưng tất cả mọi người trong Hoa phủ đều có mặt ở tiểu trúc Ngưng Huy,
vẻ mặt hoặc là lo lắng hoặc là đến góp vui. Càng đi vào trong, vẻ mặt
của mọi người càng nghiêm trọng. Lưu thái y còn đang nghi hoặc không
biết chuyện gì đã xảy ra thì đã nhìn thấy hai đại nhân vật — Cửu Vương
gia và Mạnh tướng quân.
Chuyện gì mà có thể khiến cho hai vị đại gia này cùng xuất hiện ở đây vậy?
Không phải là Hoàng thượng đang ở trong này đấy chứ?
Mạnh Hoài Cẩn vừa nhìn thấy Lưu thái y đến, cũng không chờ Cửu Vương gia lên tiếng trước đã vội chạy vọt tới trước mặt Lưu thái y, kéo ông ta lại
hỏi: “Lúc trước ông nói với ta là nàng đã bị trúng độc, nhưng là loại
độc nào thì ông chưa điều tra ra được. Ông nói sẽ đi tìm vị sư huynh
tinh thông các loại độc dược của ông để hỏi, sao vẫn chưa tìm được hả?
Lưu thái y bị Mạnh Hoài Cẩn hỏi đến mê mang, vội vàng trấn an Đại tướng
quân nói: “Tướng quân đừng vội, từ từ nói cho lão hủ biết, là ai trúng
độc?”
“Hoa Thanh Vũ.” Mạnh Hoài Cẩn suy nghĩ một chút, cảm thấy
Lưu thái y phỏng chừng không nhớ rõ Tiểu Hoa, vội giải thích: “Chính là
cô nương đi cùng ta mà mấy tháng trước ông xem bệnh cho đó!”
Thấy Lưu thái y vẫn là vẻ mặt mê mang, Mạnh Hoài Cẩn chép miệng, vội bổ sung nói: “Chính là cái người bị đói đến ngất xỉu, còn bị trúng kì độc đó!”
Lúc này Lưu thái y mới mơ hồ nhớ tới chuyện đó, hình như là có một cô nương như vậy. Cẩn thận nhớ lại thì hình như đúng là có chuyện như vậy. Nếu
như không trúng phải loại độc kỳ quái đó, chuyện có một cô nương như vậy tồn tại ông ta đã sớm quên.
Thì ra chính là cô nương bị trúng
độc đó, dọa ông ta nhảy dựng, còn tưởng rằng Hoàng thượng cải trang đi
vi hành gặp chuyện không may.
Lưu thái y vẻ mặt ôn hoà trấn an
Mạnh Hoài Cẩn nói: “Theo như lời Tướng quân, mấy tháng trước cô nương đó chính là người mà lão hủ đã xem bệnh ở trong quý phủ của tướng quân. Vị cô nương kia tuy rằng trúng độc mãn tính, tạm thời không thể giải được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, vì sao tướng quân lại kích
động như thế?”
“Ông còn nói không ảnh hướng đến tính mạng? Hiện tại nàng đã hôn mê bất tỉnh rồi đấy!”
Lưu thái y nghĩ đến tình huống lần trước, ngừng cười nói với Mạnh Hoài Cẩn: “Cô nương ấy hiện đang ở nơi nào? Không phải lại bị đói đến hôn mê đấy
chứ?”
Cửu Vương gia Trầm Ký Ngôn đứng một bên nhìn hồi lâu, lúc
này mới lạnh lùng mở miệng: “Người bị vì ngất mà toàn thân tím đen, tứ
chi cứng ngắc sao?”
“Tất nhiên là không rồi…”
“Còn không mau vào xem đi!”
Nghe thấy giọng nói lạnh lung của Cửu Vương gia, Lưu thái y sợ tới mức lông tơ cả
người đều dựng hết lên, hắn cũng không dám đắc tội thiên tử tương lai, vội
vàng nói: “Dạ dạ, lão hủ sẽ vào xem bệnh tình của Hoa cô nương ngay ạ.”
Lúc Lưu thái y vào nhà, Lý Thái y và Phương Thái y đang cùng các vị Thái y
khác thảo luận đối sách. Lưu thái y thấy thế mới biết bệnh tình của cô
nương này rất khó giải quyết, cho nên đã mời tất cả mọi người trong Thái y viện đến cả đây rồi.
Mọi người thấy Lưu thái y tiến vào giống
như gặp được vị cứu tinh. Cửu Vương gia và Đại tướng quân cũng đứng ở
phía sau Lưu thái y, chờ ông ta chẩn đoán, dáng vẻ của cả hai giống như
là nếu ông ta không chữa được thì sẽ rút kiếm lấy mạng ông ta luôn vậy.
Lưu thái y cảm thấy thời điểm bản thân ông ta xem bệnh cho Hoàng thượng cũng không khẩn trương như bây giờ.
Ông ta đi đến bên giường, xốc rèm lên thì thấy, một cô nương cả người tím
đen nằm im không nhúc nhích ở trên giường, giống như lời Cửu Vương gia
đã nói, cả người cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo. Nếu không phải còn đang
thở, ông ta nghĩ cô nương này chắc chắn đã chết rồi.
Nhìn cảnh
tượng như vậy, Lưu thái y chưa bắt mạch mà cả người đã đầy mồ hôi lạnh.
Bệnh trạng như vậy ông ta làm nghề y nhiều năm cũng chưa từng gặp qua.
Bắt mạch xong lại khiến cho ông ta hết hồn lần nữa.
“Lưu thái y, chuyện gì đã xảy ra thế?” Mạnh Hoài Cẩn đã không nhịn được nữa rồi.
Lưu thái y bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Đại tướng quân, có chút sợ hãi nhìn
thoáng qua Cửu Vương gia, sau đó lắc đầu nói: “Lão hủ không có cách nào, sợ là không giúp được vị cô nương này.”
Đúng lúc này, Hoa lão gia, Hoa phu nhân và Hoa gia đại tiểu thư vốn vẫn ngồi ở gian ngoài mới chậm rãi đi vào trong.
Hoa phu nhân giọng nói có chút run rẩy hỏi: “Có phải là nó sẽ chết?”
Nghe vậy Trầm Ký Ngôn lập tức nhìn về phía Hoa phu nhân. Hoa phu nhân bị ánh mắt của Trầm Ký Ngôn nhìn đến, trong lòng hoảng hốt, giọng nói run run
mang theo tiếng khóc nức nở, lại hỏi: “Có phải nữ nhi của ta sẽ không
sống nổi nữa, đúng không?”
Lưu thái y cảm thấy câu hỏi của Hoa
phu nhân có chút kỳ quái. Nào có ai vừa mở miệng đã hỏi có phải sẽ chết
hay không, giống như mong cho con mình chết đi vậy.
Chỉ có điều
Lưu thái y cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu sâu, chỉ an ủi Hoa phu
nhân nói: “Hoa phu nhân chớ có khổ sở. Chỉ là bản thân lão hủ không chữa được, cũng không chắc chắn là sẽ không sống nổi. Tình huống này xem ra
trước tiên Thái y viện chỉ có thể cứu chữa được nhất thời. Phải nhanh
chóng tìm được sư huynh Địch Tam Thủy của ta đang ẩn cư ở Vô Nhai cốc.”
Nghe Lưu thái y nói như vậy Hoa phu nhân cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngưng mi nhìn Hoa lão gia.
Hoa lão gia hiểu ý, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lưu thái y, Địch Tam Thủy ẩn
cư ở nơi nào? Trời sáng ta sẽ cho gia đinh ra roi thúc ngựa đi tìm hắn.”
Lưu thái y lấy ra một ngọc bội đưa cho Hoa lão gia nói: “Vị sư huynh kia
của ta tính tình có chút… có chút không giống người thường. Hắn rất yêu
quý bản thân, nói nhân gian đều là những kẻ không sạch sẽ, không khí
xung quanh cũng không sạch sẽ, cho nên sẽ không dễ dàng rời khỏi Vô Nhai cốc. Cho dù là ta cũng chưa chắc đã mời đến được. Hoa lão gia cứ cầm
theo ngọc bội này mà đi tìm, còn việc sư huynh ta có tới đây hay không
thì đành phải chờ xem vận số của cô nương này vậy.”
Hoa lão gia
đưa tay muốn tiếp nhận ngọc bội kia, lại bị Mạnh Hoài Cẩn đứng ở một bên ngăn cản. Mạnh Hoài Cẩn tức giận đoạt lấy ngọc bội bỏ vào trong quần
áo.
“Sao phải chờ đến hừng đông mới đi tìm? Ta sẽ đi luôn bây
giờ.” Hắn lại nhìn về phía Trầm Ký Ngôn, mặc dù không tình nguyện nhưng
vẫn không nề hà nói: “Ta đi núi Vô Nhai chắc sẽ mất một thời gian, những ngày này nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Hoa giúp ta.”
“Ta sẽ đi cùng
với ngươi. Địch Tam Thủy này ta đã từng nghe nói qua, thật sự là kẻ cổ
quái quỷ dị, sợ là một mình ngươi sẽ không mời được hắn đến đây.” Trầm
Ký Ngôn thấy Mạnh Hoài Cẩn vừa định phản bác lập tức nói: “Bên này ta
cũng không yên tâm, cho nên đã sai người tìm Hình Nhạn Lai đến đây. Nếu
có biến cố gì, hắn sẽ giải quyết mọi chuyện. Hiện tại hơi thở của Thanh
Vũ càng ngày càng yếu, chuyện tìm Địch Tam Thủy mới là chuyện quan trọng nhất.”
Nghe Trầm Ký Ngôn nói như vậy Mạnh Hoài Cẩn mới yên lòng. Địch Tam Thủy kia hắn cũng từng nghe nói đến. Hắn cũng lo lắng bản thân mình không hiểu được lão quái nhân kia. Có Trầm Ký Ngôn thâm trầm lại
quỷ kế đa đoan đi cùng, rốt cuộc hắn cũng bớt lo đi một chút. Nhưng Hoa
Thanh Vũ té xỉu, bệnh tình nguy kịch lại chuyển biến xấu, trong lúc này
mọi người trong Hoa gia lại lạnh lùng như băng không quan tâm tới nàng,
khiến hắn rất lo lắng khi để Tiểu Hoa ở lại nơi này. Tuy rằng Hình Nhạn
Lai đối với Tiểu Hoa không có ý tốt, nhưng vẫn thật lòng quan tâm đến
nàng, để hắn đến đây Mạnh Hoài Cẩn cũng yên tâm một chút.
“Chúng ta về tự chuẩn bị, nửa canh giờ sau gặp nhau ở cửa thành!”
“Được.”
Mạnh Hoài Cẩn và Trầm Ký Ngôn quay lại nhìn Hoa Thanh Vũ sau màn một cái.
Hai người cũng không phải là những kẻ ủy mị, cũng không có nửa phần lưu
luyến không rời, song song rời khỏi Hoa gia.
Hoa Quý Lương nhìn
hai thiếu niên tài tuấn vì nữ nhi nhà mình mà phải bôn tẩu, lại không có lấy một chút vui mừng. Ông ta thở dài một hơi, sau đó chỉ dặn dò nha
hoàn túc trực ở bên nghe Thái y phân phó mà thôi. Ông ta cùng với vợ và
con gái cảm tạ Thái y xong bèn trở về phòng nghỉ ngơi, giống như cuộc
sống thường hàng ngày, đúng giờ thì tới phòng nhìn Hoa Thanh Vũ một cái.
Lưu thái y tuổi đã hơn năm mươi, đã quen nhìn thấy lòng người dễ thay đổi,
cũng không lấy làm ngạc nhiên chuyện Hoa gia bạc tình. Có điều ông ta
chăm sóc Hoa Thanh Vũ càng thêm tận tâm, tự đáy lòng ông ta cảm thấy vị
cô nương cha không đau mẹ không thương này có chút đáng thương. Bởi vì
chuyện này khiến cho ông ta nhớ tới chuyện của bản thân mình trước đây.
Hình Nhạn Lai vừa nhận được tin tức của Cửu Vương gia lập tức chạy suốt đêm
đến đây, ngay cả nghỉ ngơi cũng không dám lơ là, ngày đêm canh giữ ở Hoa gia. Hoa Quý Lương nhìn thấy tình hình này, lại nhịn không được mà thở
dài. Tuy trong lòng cảm thấy không thích hợp, nhưng đây là Cửu Vương gia phân phó nên không thể từ chối, chỉ đành mặc kệ hắn.
Hoa phu
nhân và Hoa Trảm Nghiên đến thăm Hoa Thanh Vũ, nhìn thấy Hình Nhạn Lai
cũng thấy không vui vẻ. Hình Nhạn Lai cũng cảm thấy tức giận với mẹ con
nhà này, khiến cho trong lòng hai mẹ con càng thêm bực mình, cũng không
muốn đến nhiều nữa, số lần đến thăm càng ngày càng ít đi.
Tiểu
trúc Ngưng Huy dần quay lại với sự vắng vẻ như ban đầu. Thường ngày chỉ
có Lưu thái y, Lý Thái y, Phương Thái y thay phiên nhau thăm bệnh, ngoài Hình Nhạn Lai và Tử Điệp, còn có một nha hoàn do Hoa gia phái tới.
Hình Nhạn Lai nhìn cảnh này không khỏi vì Hoa Thanh Vũ mà chua xót trong
lòng. Bệnh đã thành như vậy, Hoa gia đối đãi với nàng vẫn y như trước,
nếu không biết còn tưởng bọn họ không biết nàng bệnh.
Dĩ nhiên
Hoa gia cũng không cố ý hại nàng. Tựa như bây giờ, nên mời đại phu thì
sẽ mời đại phu, nên dùng thuốc tốt nào thì sẽ dùng cái đó, ba bữa không
kém, cũng sẽ không bạc đãi. Dù sao chuyện bất nghĩa cũng sẽ không làm,
nhưng cũng không vì Hoa Thanh Vũ mà sốt ruột, coi nàng như mối quan tâm
hàng đầu, chỉ để mặc nàng tự sinh tự diệt mà thôi.
Nếu không phải còn có vài người bạn, chỉ sợ thật sự sẽ không có người quan tâm chuyện sống chết của Hoa Thanh Vũ.
Hình Nhạn Lai cơ hồ không muốn nghĩ đến những năm nay Hoa Thanh Vũ ở Hoa gia như thế nào. Đã bị bệnh đến mức như vậy, người của Hoa gia đối xử với
nàng cũng chỉ được như thế, càng đừng nói đến ngày thường .
Nghĩ
đến trước kia Hoa Thanh Vũ có chút kỳ quái, tính cách lại có chút không
hiểu đạo lí đối nhân xử thế, chắc chắn là có liên quan đến cách Hoa gia
đối đãi với nàng. Một người đã quen tự sinh tự diệt, tất nhiên sẽ không
học được cách nịnh hót tầm thường của trần gian. Có điều cũng may Hoa
Thanh Vũ bản tính thiện lương, trời sinh chỉ biết suy nghĩ cho người
khác.
Hình Nhạn Lai nhớ tới ngày ấy hắn đến Hoa gia hái hoa, nhìn thấy Hoa Thanh Vũ dập đầu ba cái trước bức tường kia. Có lẽ Hoa Thanh
Vũ vẫn nhớ kỹ chút ân tình ít ỏi của Hoa gia dành cho nàng.
Nhìn
Hoa Thanh Vũ đang hôn mê bất tỉnh, Hình Nhạn Lai nhịn không được cười
khổ nói: “Giờ khắc này nếu muội còn có ý thức, còn có thể nói chuyện,
chắc chắn sẽ lại muốn biện giải thay cha mẹ của muội. Tựa như trước đây, vô luận Cửu hoàng tử đả kích muội như thế nào, muội vẫn sẽ tin tưởng
chuyện đó không hề tồn tại.”
Khi đó Hoa Thanh Vũ chín tuổi, dưới
ánh trăng một mình nàng ngồi trên tảng đá nức nở, trong tay gắt gao ôm
một bọc hành lý nhỏ, bên trong chỉ còn chút lương khô có thể chống đỡ
được ba ngày.
Đó là bọc hành lý nhỏ mà mẹ nàng đưa cho, dặn nàng
cứ chờ ở đó. Mà bản thân nàng vẫn không hay biết cha mẹ vốn không cần
mình, cố ý bỏ nàng ở lại đó…..