Thiên Hạ Vô Nhị

Chương 46: Chương 46: Thật sự không muốn trở nên xinh đẹp!




Đợi Mạnh Hoài Cẩn đi rồi, Hoa Quý Lương mới đi đến ngồi xuống trước mặt Hoa Thanh Vũ.

Hoa Thanh Vũ châm trà cho ông ta, ông ta trầm mặc không nói, hai cha con nàng bắt đầu nhìn nhau không nói gì.

Hoa Quý Lương không biết nên nói chuyện với nữ nhi như thế nào, nhiều năm nay tuy rằng ông ta đau lòng nàng, nhưng vì lời tiên đoán kia nên không dám thân thiết với nàng, nhiều lắm là đứng ở phía xa nhìn nàng, ngay cả xoa đầu nàng cũng ít.

Tuy rằng ông ta luôn cố gắng thỏa mãn nhu cầu của Hoa Thanh Vũ, tỷ như biết nàng thích đọc sách, ông ta lập tức vơ vét sách trong khắp thiên hạ xây cho nàng một thư phòng thật to. Biết nàng yêu thổi sáo, lập tức dùng một số tiền lớn tìm một người thợ giỏi chế tạo nhạc khí cho nàng.

Nhưng những thứ ông ta thỏa mãn Hoa Thanh Vũ đều là vật chất, ông ta không hề cho nàng tình yêu thương, điểm này, khiến cho Hoa Quý Lương vĩnh viễn cảm thấy rất có lỗi với Hoa Thanh Vũ……

Nay nhìn thấy nàng bởi vì cổ độc kia mà cả người hóa đen, trong lòng Hoa Quý Lương lại cảm thấy khó chịu, mấy ngày trước nàng bị bệnh, ông ta cũng không thể đi thăm nàng, nhiều lần nghĩ đến, lại bị phu nhân ngăn cản.

Nếu không phải vì mấy trăm miệng ăn và gia nghiệp của Hoa gia, ông ta thật sự muốn liều mạng mà ôm nữ nhi của mình. Nghĩ vậy, Hoa Quý Lương cảm thấy ngay cả so với một người ngoài như Mạnh Hoài Cẩn ông ta cũng không bằng…..

“Phụ thân, nếu người không uống, trà sẽ bị lạnh .”

Nghe thấy nữ nhi gọi mình, mũi của Hoa Quý Lương đau xót, cầm tách trà lên uống một ngụm mới miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc.

Ông ta nhìn về phía cửa hỏi: “Con rất thích Đại tướng quân?”

Hoa Thanh Vũ không nghĩ tới ngay từ đầu đã phụ thân đã trực tiếp hỏi ra vấn đề này, cũng thẳng thắn điểm gật đầu nói: “Thích, rất thích.”

Trong lòng Hoa Quý Lương lại đau xót, quả nhiên con gái lớn rồi không giữ được, càng ghi hận Mạnh Hoài Cẩn hơn, rốt cuộc tiểu tử này đã dùng thủ đoạn gì, khiến khuê nữ của ta khăng khăng một mực như vậy!

“Con thích ta sẽ không quản ……” Tuy rằng Hoa Quý Lương đang ghen, nhưng vẫn hy vọng Hoa Thanh Vũ hạnh phúc, “Vừa rồi những lời hắn nói phụ thân đã nghe được, hắn mạnh mẽ hơn phụ thân, không tin chuyện đó, nhưng mà phụ thân rất sợ, nếu chỉ có một mình ta, ta cũng sẽ không để ý, nhưng……”

“Phụ thân ngươi đừng nói nữa.” Hoa Thanh Vũ cắt ngang lời nói của Hoa Quý Lương, nghẹn ngào nói, “Con biết, con cũng sợ. Hôm qua tuy rằng con rất đâu khổ, nhưng mà con biết không phải là phụ thân không thích mới không để ý tới con, con rất cao hứng, vô cùng cao hứng, cho dù giờ phút này có chết, con cũng không tiếc nuối ……”

Hoa Quý Lương cũng cảm động, không nghĩ tới mình đối xử với nữ nhi lạnh lùng như vậy, nhưng nàng vẫn không ghi hận ông ta.

Ông ta đưa tay vỗ vỗ tay Hoa Thanh Vũ, tuy rằng thu tay lại rất nhanh, nhưng phụ tử hai người vẫn có thể cảm nhận được ý nghĩa của cái vỗ tay này.

Thật ra Hoa Thanh Vũ vẫn luôn muốn như vậy, nhưng vì sao phụ thân lại rất ít khi vỗ vai nàng, xoa đầu nàng, ôm nàng một cái, có phải vì ông không thương nàng. Hiện tại cũng muốn, trước kia phụ thân rất ít khi vỗ vai, xoa đầu nàng, ôm một cái cũng là cất giấu bao nhiêu yêu thương và ẩn nhẫn .

“Thanh Vũ, ta đã khuyên tỷ tỷ của con rồi, nhưng nương của con…… Mẫu thân cũng đã khuyên nó, Nghiên nhi đã đáp ứng rồi, đồng ý để Địch Tam Thủy lấy tử trùng ra cứu con.”

Hoa Thanh Vũ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, còn nói: “Phụ thân, mẫu thân thân sinh của con an táng ở nơi nào, con muốn đi thăm bà ấy……”

“Được…… Qua mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẹ con, ta sẽ đưa con đi cùng. Trước đây chúng ta không nói cho con biết, là vì không muốn con cảm thấy mình là một đưa trẻ không có mẹ, kém người ta một bậc.”

Hoa Thanh Vũ gật gật đầu, lau giọt lệ trào ra nói: “Phụ thân, con muốn gặp tỷ tỷ có được không?”

“Nghiên nhi? Con muốn gặp Nghiên nhi làm gì?”

“Con có vài điều muốn nói với tỷ ấy……”

Hoa Quý Lương mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn gật gật đầu nói: “Con đang bị bệnh, ta sẽ bảo nó tới gặp con.”

“Không cần, con sẽ tự mình đến đó.”

Đây vẫn là lần đầu tiên trong mười sáu năm qua Hoa Thanh Vũ đến phòng của tỷ tỷ, mặc dù là chỉ biệt viện, nhưng cũng là lần đầu tiên.

“Tỷ tỷ……” Hoa Thanh Vũ thật cẩn thận kêu lên.

“Vào đi……”

Hoa Thanh Vũ đẩy cửa đi vào, nhìn đồ trang trí chung quanh, phát hiện phòng của tỷ tỷ quả nhiên là vô cùng hoa lệ, rất khác so với phòng của nàng, phòng của nàng rất tao nhã.

Tỷ tỷ đang ngồi trước bàn trang điểm nhìn vào gương, Hoa Thanh Vũ đi đến phía sau nàng ta thì dừng lại, có chút không biết làm sao, khẩn trương đến nỗi không biết mình nên đứng ở đâu mới tốt.

“Ngồi đi, đứng ngốc ở đó làm cái gì?” Hoa Trảm Nghiên mặt nhăn mày nhíu nói,“Khi ta ăn hiếp ngươi, cũng không thấy ngươi sợ thành như vậy, hơn nữa, ngươi lập tức sẽ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, về sau địa vị ở nhà của ngươi và ta chỉ sợ là sẽ trái ngược.”

Hoa Thanh Vũ cẩn thận ngồi xuống, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ đành lẳng lặng ngồi xuống.

Hoa Trảm Nghiên đi đến bên cạnh bàn, mặt không chút thay đổi pha trà.

Tuy rằng Hoa Trảm Nghiên cũng không có cố ý làm thế, nhưng từ nhỏ đến lớn đã được huấn luyện, khiến cho tư thế pha trà của nàng ta cực kỳ tuyệt đẹp, giờ khắc này Hoa Trảm Nghiên không còn điêu ngoa giống như bình thường, thật sự là có khí chất trầm tĩnh xinh đẹp.

Hoa Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích nhìn động tác trên tay nàng ta, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người có thể biến chuyện pha trà trở nên phong phú như vậy, phảng phất như những trà cụ kia đang sống lại, khiến cho nàng không khỏi cảm thán trong lòng, tỷ tỷ quả nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ngay cả tư thái cũng xinh đẹp như vậy, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không thể có được sự khéo léo như vậy.

“Trước đây ta còn nghĩ ngươi thật sự cái gì cũng không để ý, chỉ sống ở trong thế giới của mình, hiện tại xem ra không phải như vậy.” Hoa Trảm Nghiên vừa đưa ly trà đưa cho Hoa Thanh Vũ, vừa cười khanh khách mở miệng nói, “Rõ ràng ngươi rất để ý, rõ ràng cũng thích hư vinh, thích chưng diện giống như ta.”

Hoa Thanh Vũ nhận lấy ly trà, bị ánh mắt của tỷ tỷ dọa sợ, thật cẩn thận nói: “Ta không có thích chưng diện.”

“Vậy nhưng ta lại cảm thấy kỳ quái, nếu ngươi không thích, vì sao còn để ý đến tướng mạo như vậy?”

Hoa Thanh Vũ sửng sốt, phản bác nói: “Ta không có để ý đến tướng mạo, ta không thích những người có gương mặt xinh đẹp đâu!”

Lời vừa ra khỏi miệng Hoa Thanh Vũ lập tức hối hận, tỷ tỷ chính là người có gương mặt xinh đẹp, nàng ta chắc chắn sẽ tức giận, Hoa Thanh Vũ rụt đầu lại không nói nữa.

Tỷ tỷ cũng đừng đánh nàng nha!

“Đừng giả mù sa mưa, nếu ngươi không cần tướng mạo vì sao phải giải cổ?” Hoa Trảm Nghiên hừ lạnh một tiếng nói, “Không phải là vì muốn đổi lấy một gương mặt xinh đẹp sao? Muốn chính là muốn, còn giả vờ thanh cao cái gì, giả vờ không cần làm gì?”

Hoa Thanh Vũ thật không ngờ tỷ tỷ lại có thể nói như vậy hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi đang giận ta sao?”

“Chẳng lẽ ta không nên tức giận sao?” Hoa Trảm Nghiên nặng nề đặt ly trà lên trên bàn, cười lạnh nói, “Là mẫu thân của ngươi đoạt mất trượng phu của mẫu thân ta, là vì ngươi, phụ thân mới thả con sâu này vào trong bụng ta, khiến cho ta giống như khất cái chịu bố thí của ngươi, tại sao ta không được tức giận!”

Hoa Thanh Vũ nghi hoặc, bởi vì hai chuyện này không có liên quan gì đến nhau .

“Nhưng vì sao tỷ lại giận ta, ta cũng không có hại mẫu thân của tỷ, cũng không phải ta muốn đặt sâu ở trong bụng của tỷ.” Hoa Thanh Vũ nghi hoặc hỏi, “Hơn nữa chuyện này với chuyện giải cổ có quan hệ gì với nhau? Tỷ giận ta vì ta muốn lấy lại gương mặt của mình sao?”

“Đúng.” Hoa Trảm Nghiên cười lạnh nói, “Đừng giả ngu ở trước mặt ta, ta biết ngươi thông minh hơn so với người khác.”

Hoa Thanh Vũ nhịn không được bĩu môi, thấp giọng nói: “Ta không có giả ngu, ta cũng biết ta thông minh hơn người khác……”

“Ngươi!” Hoa Trảm Nghiên chán nản, ném toàn bộ trà cụ trên bàn xuống đất thật mạnh.

Thấy Hoa Trảm Nghiên tức giận đến nỗi mặt đã tái đi Hoa Thanh Vũ mới hối hận, biết mình đã lỡ lời .

Nhưng nàng vẫn nhịn không được nói: “Tỷ tỷ, tỷ không nên giận ta …… Đó là sai

…… Tuy rằng tỷ xinh đẹp mười mấy năm, nhưng mỹ mạo của tỷ thật ra chính là của ta, không phải của tỷ, cũng không phải tỷ giữ mười mấy năm thì thứ đó chính là của tỷ, ta lấy lại chính là thứ thuộc về ta, vì sao tỷ lại tức giận chứ?”

Hoa Trảm Nghiên bị lời nói của Hoa Thanh Vũ chọc cho tức giận đến muốn hộc máu, nàng ta hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu như theo lời ngươi nói, ta còn phải cảm tạ ngươi đã đưa mỹ mạo của mình cho ta mượn?”

Hoa Thanh Vũ lắc đầu, vô cùng thành khẩn nói: “Ta cũng không phải là muốn bắt tỷ làm như vậy, tỷ cũng không cần phải cảm tạ ta.”

Hoa Trảm Nghiên đã bị Hoa Thanh Vũ làm cho tức giận đến nỗi nói không ra lời, sau một lúc lâu nàng ta mới bình tĩnh trở lại nói: “Nói như vậy, ngươi nhất định phải lấy lại mỹ mạo của ngươi?”

“Tuy rằng ta rất không thích người có gương xinh đẹp mặt, tuy rằng ta cũng không muốn sau này nhìn thấy gương mặt của này mình, nhưng mà ta bắt buộc phải giải cổ.”

“Không muốn?” Hoa Trảm Nghiên cười lạnh nói, “Nếu không muốn vì sao ngươi nhất định phải giải cổ!”

“Ta nhất định phải giải cổ, bởi vì ta không muốn chết, tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không biết, nếu không giải cổ độc này, ta sẽ chết sao?”

“Ta…… Ta biết……” Vừa nói đến chuyện sống chết, trong nháy mắt khí thế bức nhân của Hoa Trảm Nghiên đã lập tức tiêu tan, bởi vì nàng ta cũng không có hận Hoa Thanh Vũ đến nỗi muốn nàng chết đi, nhưng mà nàng ta vẫn không cam lòng nói, “Ngươi có dám nói, ngươi không hề muốn lấy lại mỹ mạo của mình không?”

“Dám, thật sự là một chút cũng không muốn trở lên xinh đẹp!”

Nàng ghét nhất là người có gương mặt xinh đẹp!

“Ta không tin!”

“Thật sự……” Hoa Thanh Vũ cúi đầu, thở dài thấp giọng hỏi, “Tỷ tỷ, ngươi rất để ý đến tướng mạo sao?”

“Tất nhiên để ý, làm sao lại có người không cần chứ? Ta vô cùng để ý, mới vừa rồi ta soi gương suy nghĩ, có lẽ ngày mai, muộn nhất là ngày kia, mỹ mạo này ta vốn không có …… Cái bị mất đi, không chỉ có tướng mạo, ta cái gì cũng bị mất.”

“Bị mất cái gì?”

“Tất cả. Sủng ái, thanh danh, ái mộ của nam nhân, ánh mắt hâm mộ của nữ nhân, còn có lợi thế, sống có lợi thế sẽ tốt hơn……” Hoa Trảm Nghiên gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta coi như xong rồi.”

Hoa Thanh Vũ cũng không hiểu được lời tỷ tỷ nói, hoặc là nói nàng cũng không hiểu.

“Kỳ thật ngươi rất tốt.” Hoa Trảm Nghiên nhìn Hoa Thanh Vũ, cười lạnh nói, “Ít nhất ngươi không có để ý đến ánh mắt của người khác giống như ta, mặc dù ngươi trở nên xinh đẹp, cũng sẽ không phải sống mệt mỏi giống như ta.”

Hoa Thanh Vũ lại càng không hiểu được, lại hỏi: “Nếu mệt mỏi, thì vì sao tỷ nhất định phải có được mỹ mạo này chứ?”

“Bởi vì không bỏ xuống được, bởi vì dục vọng. Cầu không được, bỏ không được, cho nên đau khổ. Nhưng mà nếu bắt buộc phải mất đi tất cả, ta cũng có thể bắt đầu thử làm quen .”

Hoa Thanh Vũ cũng không biết phải nói như thế nào, thật cẩn thận vươn tay cầm lấy tay của Hoa Trảm Nghiên, nghiêm túc nói: “Nếu như theo lời của tỷ nói, sủng ái, thanh danh, ái mộ của nam nhân, ánh mắt hâm mộ nữ nhân, lợi thế, và tất cả những thứ khác chắc chắn sẽ không mất đi.”

Hoa Trảm Nghiên nhìn thoáng qua bàn tay nho nhỏ đang cầm lấy tay của mình kia, chân mày nhíu lại, nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?”

“Bởi vì tỷ không chỉ có xinh đẹp mà thôi, cầm kỳ thư họa mọi thứ tỷ đều tinh thông, tuy rằng trước kia tỷ luôn trộm thơ của ta, nhưng sau này lại không ăn trộm nữa, tự mình cố gắng viết cũng không tệ lắm……” Thấy gương mặt Hoa Trảm Nghiên nghe đến đó lại thay đổi, Hoa Thanh Vũ vội nói tiếp, “Tỷ có tiếng là tài nữ, ngay cả pha trà so với người khác tỷ cũng nấu tốt hơn, tỷ còn biết cách làm cho người khác vui vẻ, ngoại trừ việc tỷ hay chọc phá, khiến ta không thích tỷ, hầu như mọi người ai cũng rất thích tỷ, tỷ nói xem có phải không?”

Hoa Trảm Nghiên tuy rằng rất để ý đến câu nói kia “Ngoại trừ ta không thích tỷ”, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại nàng ta cũng không thích Hoa Thanh Vũ, lập tức cảm thấy vẫn nên quên đi.

Gật gật đầu nói: “Đúng là như vậy, ta đúng là người gặp người thích.” (=.=’’))

“Cho nên, thật ra tỷ không cần phải sợ hãi, yêu ghét một cái túi da, vốn là vô thường. Hơn nữa dung nhan xinh đẹp đến một ngày rồi cũng sẽ phai nhạt, quan trọng là bên trong cái túi da đó là ai, đúng không?”

Hoa Trảm Nghiên nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút bị thuyết phục, gật đầu nói: “Đúng! Ta cũng nghĩ như vậy! Chỉ cần ta muốn ai thích ta, người đó chắc chắn sẽ thích ta! Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ta không chỉ có mỹ mạo, còn có thủ đoạn!”

Nói tới đây, Hoa Trảm Nghiên bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, phòng bị hỏi: “Tại sao ngươi lại an ủi ta, ngươi đang có âm mưu gì?”

Hoa Thanh Vũ có chút ngượng ngùng nói: “Thật ra không phải ta đang an ủi tỷ, ta chỉ hy vọng khi thuyết phục tỷ, thuận tiện cũng có thể thuyết phục chính mình……”

“Thuyết phục cái gì?”

“Thuyết phục bản thân tiếp nhận dung mạo tương lai……” Hoa Thanh Vũ thở dài nói, “Những lời vừa rồi nói với tỷ, kỳ thật ta cũng biết đó chỉ là đạo lý, cũng không hiểu được. Bởi vì ta vẫn không thích người có gương mặt xinh đẹp, thật ra ta cũng nhìn không thấu, không nên nói tỷ……”

Vừa nghĩ tới phải trở lên xinh đẹp, Hoa Thanh Vũ thật sự cảm thấy so với chết còn khó chịu……

Hoa Trảm Nghiên lại nghe không hiểu lời nói của Hoa Thanh Vũ, cái gì gọi là tiếp nhận gương mặt sau này, gương mặt trở lên xinh đẹp thì có gì mà không thể tiếp nhận?

Vì thế Hoa Trảm Nghiên cho rằng Hoa Thanh Vũ đang khoe khoang!

“Hừ!” Hoa Trảm Nghiên ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Hoa Thanh Vũ nói, “Cho dù ngươi có trở nên xinh đẹp, ta thay đổi thì có làm sao, ta…… Ta vẫn giỏi hơn ngươi! Điều này là không thể thay đổi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.