Cơ Vân Dương cười gãi gãi đầu nói với Lăng Vô Song: “Ta về trước, ngày khác sẽ lại đến tìm ngươi.”
Lòng mang mấy bình dược trân quý như trúng mùa mà về, còn gặp được Thiên Dạ Vân hâm mộ đã lâu, Cơ Vân Dương rất vui vẻ, hận không thể lập tức trở về nuốt hết bình đan Phá Ách, đột phá cảnh giới.
“Được” Lăng Vô Song cũng gật đầu cười.
“Thiên Dạ lão sư, vậy ta không quấy rầy nữa.” Cơ Vân Dương gật gật đầu về phía Thiên Dạ Vân, nhanh chân đi đến cửa điện.
“Được.” Thiên Dạ Vân cười mỉm với Cơ Vân Dương, ánh mắt vô ý nhìn thoáng qua bàn sách bên cạnh, ở đó đang bày ra mấy viên đan dược, hình như còn chưa kịp bỏ vào bình đựng, trong mắt hắn xuất hiện một đốm sáng rất nhỏ.
Bàn gỗ đen nhánh khắc hoa, đan dược trơn bóng lấp lánh, còn có mùi đan sâu kín lan toả, rõ ràng là đan vừa mới ra lò.
“Cái này là...” Thiên Dạ Vân ưu nhã chậm rãi bước đến, làm ra dáng mời chỉ vào bàn, ngón tay thon dài tùy tiện cầm lên một viên đan dược, cười nhìn về phía Lăng Vô Song, mày dãn ra hỏi: “Tiểu nha đầu, cái này là do ngươi luyện?”
Lăng Vô Song gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Là mấy viên Phá Ách còn dư lại hồi nảy, chưa kịp cất.
“Phá chi với ách, tụ chi với thần, châu tròn ngọc sáng, mùi đan phân tán, phẩm chất thượng thừa nhất, tiểu nha đầu, không ngờ ở mặt luyện đan ngươi lại có thiên phú như thế.” Thiên Dạ Vân cười ưu nhã, không chút keo kiệt khích lệ Lăng Vô Song.
“Lão sư quá khen.”
“Không, chỉ có hơn chứ không kém.” Thiên Dạ Vân cười ôn nhu, ung dung bước đến cạnh kệ gỗ Hắc Đàn, cổ tay áo hơi động, giơ tay lấy ra một viên đá trong suốt đặt lên bàn. Bạch thạch rất có chất cảm, kích thước như quả dưa, bên trong như có chất lỏng đang chuyển động, dịch tinh oánh trong suốt như thủy tinh, sáng lấp lánh.
“Tiểu nha đầu.” Thiên Dạ Vân chỉ vào đá thủy tinh cười nói: “Đến đây, để ta xem tinh thần lực của ngươi thế nào.”
Muốn trở thành một đan dược sư tài giỏi, chỉ kĩ xảo luyện dược thôi là chưa đủ, nếu không có tinh thần lực chống đỡ, thì cũng chỉ có thể thèm thuồng nhìn theo bóng lưng của luyện dược sư cấp cao mà thôi.
“Đây là thứ gì?” Lăng Vô Song nghi hoặc, bạch thạch đẹp như thủy tinh.
Thiên Dạ Vân kiên nhẫn giải thích: “Là một loại đá thủy tinh đặc biệt dùng để thí nghiệm tinh thần lực, căn cứ vào từng mức độ tinh thần lực sẽ hiện ra những màu sắc đậm nhạt khác nhau, để tay lên trên, đưa tinh thần lực vào là được.”
“Được” Lăng Vô Song nhíu mày gật gật đầu, bước lên nửa bước, bàn tay trắng nõn tinh tế để lên đá thủy tinh, nàng cũng muốn biết tinh thần lực của mình rốt cuộc đang ở đâu.
Tập trung tinh thần, thoải mái thả lỏng, một cổ tinh thần lực như thủy triều chen chúc tuôn ra từ thân thể Lăng Vô Song, bao phủ đá thủy tinh. Bạch thạch trong suốt trơn bóng như miếng bọt biển, vừa ra sức hấp thu tinh thần lực vừa hiện lên một ít màu đen nhánh, màu đen như vệt mực nhỏ xuống nước trong, dùng khí thế gió cuốn mây tàn nhanh chóng lan ra!
Thấy vậy, Thiên Dạ Vân rất kinh ngạc, mở miệng: “Đừng thu tay về, tiếp tục.”
Lăng Vô Song gật đầu, chậm rãi nhắm mắt, huyền lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, mà thủy tinh cầu trong tay nàng theo tinh thần lực không ngừng rót vào mà dần dần hoá đen, màu đen như mực không ngừng khuyếch tán, không bao lâu, thủy tinh cầu trong suốt đã trở nên giống như một khối than đen.
“Răng rắc --”
Một tiếng thanh thúy vang lên giữa đại điện yên tĩnh, bề mặt thủy tinh cầu như trứng gà nở, xuất hiện vết nứt mỏng như mạng nhện vô cùng rõ ràng!
“Đây.... là tình huống gì vậy” Lăng Vô Song mở mắt ra nhìn tình hình trước mặt, trên trán rớt xuống một hàng hắc tuyến, hơi yếu ớt hỏi: “Cần rót vào nữa không?”
Thiên Dạ Vân nhìn thủy tinh cầu lại nhìn Lăng Vô Song, vô cùng khiếp sợ, phất phất tay áo xanh thẫm chặn lại: “Được rồi, được rồi, ngươi còn rót vào nữa thì thủy tinh cầu này của lão sư sẽ vỡ thành bột phấn.”
“Mới nảy người kêu ta đừng có ngừng, tiếp tục rót...” Lăng Vô Song mặt vô tội thu tay về, hơi ngượng ngùng vuốt mũi, mới hỏi: “Tinh thần lực thế nào?”
Khảo nghiệm tinh thần lực thôi mà đã phá hư thủy tinh cầu của lão sư.
“Chưa từng nghe thấy.” Thiên Dạ Vân như nhìn thấy trân bảo có một không hai, ánh mắt nhìn đăm đăm thủy tinh cầu bị vỡ, thất thần lẩm bẩm: “Chưa từng nghe thấy, chưa từng nghe thấy.”
Thiên Dạ Vân nói liền hai câu chưa từng nghe thấy khiến Lăng Vô Song khó hiểu mờ mịt, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Có nghĩa là kết thúc rồi?”
“Chẳng lẽ còn chưa?” Thiên Dạ Vân phục hồi tinh thần, buồn cười lắc đầu, giơ tay nâng thủy tinh cầu chằng chịt vết nứt lên nói: “Loại thủy tinh cầu thí nghiệm tinh thần lực này, lúc rót tinh thần lực vào sẽ hiện lên một chút màu đen, đại biểu tinh thần lực dồi dào, nói cách khác chính là có thể trở thành một đan dược sư.”
“Còn hoá đen hoàn toàn thì sao?” Lăng Vô Song đứng một bên, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi nhỏ một câu.
Thiên Dạ Vân buồn cười liếc mắt trừng Lăng Vô Song một cái: “Hoá đen toàn bộ có nghĩa là tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ!”
Năm đó khi hắn khảo nghiệm, cố hết sức cũng chỉ đến thế thôi.
“Vậy, ta khiến nó vỡ vụn...” Lăng Vô Song ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, lời nói yếu ớt có chút chột dạ: “Nhưng ta vẫn chưa dụng lực lắm.”
Còn chưa dụng lực lắm? Nghe Lăng Vô Song nói, người ưu nhã bình tĩnh như Thiên Dạ Vân cũng bị chọc đến vui vẻ, giả vờ tức giận nói: “Tiểu nha đầu ngươi quá dọa người, bảo ngươi dùng chút tinh thần lực, ngươi lại trực tiếp phá vỡ thủy tinh cầu, chuyện này quả thật trước nay chưa từng nghe thấy.”
Thiên Dạ Vân mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lăng Vô Song, kinh ngạc cảm thán: “Có lẽ tinh thần lực rót vào đầy quá nên thủy tinh cầu không chịu nổi, mới vỡ ra!”
Nha đầu này trời sinh chính là luyện dược sư, không ngờ hắn lại vô tình nhặt được một khối bảo bối tuyệt thế. Hơn nữa tiềm lực của nàng còn chưa được khai phá hết, ngọc chưa mài, một khi qua gọt giũa, tất nhiên sẽ trở nên chói lọi nhất thiên hạ!
“Từ giờ trở đi ngươi sẽ theo ta học luyện đan, hoặc nói chính xác hơn, chúng ta cùng nghiên cứu.” Thiên Dạ Vân cười thu lại thủy tinh cầu, từng cái giơ tay nhấc chân đều giống như quý tộc, phong thái tao nhã.
“Kính xin Thiên Dạ lão nhân chỉ bảo nhiều.” Lăng Vô Song nói rất cung kính, bàn về phương diện kinh nghiệm và kỹ xảo luyện đan, không ai có thể so được với người trước mắt.
Trên khuôn mặt tuấn nhã của Thiên Dạ Vân hiện lên ý cười, vỗ vỗ bả vai Lăng Vô Song: “Vậy lão sư không khách khí nữa, luyện dược là một môn học rất chuyên sâu, kiến thức không giới hạn, ai, nếu chậm chạp không vượt qua được rào cản, lão sư sợ cũng chỉ có thể dừng bước tại đây.”
Nói xong lời cuối, giữa mày Thiên Dạ Vân mơ hồ có chút mất mát khó hiểu, chỉ là rất nhanh sau đó đã khôi phục như thường. Hắn đánh giá thiếu nữ trước mặt, cười hài lòng, tiểu nha đầu này e là sẽ còn cho hắn thêm nhiều tin vui hơn nữa.
“Vèo --”
Một vệt màu đỏ hiện lên, tiểu thú biến mất nảy giờ trở lại ngồi xổm trên bả vai Lăng Vô Song. Tiểu Cửu lười biếng duỗi móng vuốt nhỏ ra vuốt vuốt cái bụng lông lá đỏ rực, vừa lúc đó mấy viên đan trên bàn cạnh đài cũng biến mất không thấy đâu, không biết đã vào bụng ai rồi.
“Hoả Linh?” Thiên Dạ Vân co rụt lại đồng tử đen, kinh ngạc ra tiếng, rất nhanh sau đó lại lắc đầu nhăn mày nói: “Không đúng... thứ này không phải Hoả Linh.”
------------------------------------
***Vì tuần này mình phải tập quốc phòng, nên đây là chap cuối của tuần này.