Lăng Vô Song một tay phá nát cửa lớn bảo khố Hộ Quốc phủ, dọn sạch kho tàng Lý Thiên Nhất tích góp hơn nửa đời người, lấp đầy kho trữ vật của Lăng gia, tin tức này thuận gió bay xa, thổi đi khắp Đông Lâm, người ta rỉ tai nói với nhau lúc đó nàng vớt sạch đến độ hắc thạch dát sàn cũng bị cạy đi hết. Lý Thiên Nhất đường đường là cường giả Kiếm thánh, bị chọc giận đến nổi đã qua nửa tháng trời mà vẫn còn nằm trên giường chưa dậy nổi.
Mọi người không khỏi giơ ngón tay cái lên, thật ngầu, Lăng Vô Song đúng là chuyện gì cũng dám làm, đoạt đồ từ miệng hổ, thật sự quá lớn gan!
“Tiểu thư, rốt cuộc người muốn tìm thứ gì vậy?”
Đầu đường Đông Lâm, Lăng Thiền vừa đi theo Lăng Vô Song vừa ngó qua ngó lại, Lăng Vô Song còn dẫn theo vài đệ tử Lăng gia. Mấy ngày nay rất hay dạo vào mấy cửa hàng khoáng thạch, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Tuỳ tiện đi dạo thôi.” Lăng Vô Song ngước mắt nhìn thoáng qua một tiệm bán *khí thạch, liền cất bước đi vào, thuận miệng nói: “Cửa hàng này không tệ”
(*khí thạch: đồ dùng bằng đá)
Cửa gỗ lim cao cấp, cửa hàng rộng rãi sáng ngời, bên trong có mấy chục giá kê màu đen cao ráo, sắp hàng chỉnh tề, bên trên được đặt các loại tinh thạch, bảo quặng màu sắc rực rỡ, đằng trước mỗi loại đều có ghi rõ thông tin kèm giá cả.
Bảo quặng lấy từ chỗ Lý Thiên Nhất đúng là rất nhiều, nhưng trong đó lại không có vài thứ đồ nàng muốn, nên chỉ đành đi dạo xung quanh, xem thử vận khí.
“Hoan nghênh cô nương quang lâm đến tiểu điếm.” Tiểu nhị thấy khách tới cửa, mặt đầy tươi cười, nhanh chân chạy đến đón, giới thiệu vô cùng nhiệt tình: “Không biết tiểu cô nương muốn tìm thứ gì, bổn tiệm chính là cửa hàng khí thạch tốt nhất Đông Lâm quốc này, bảo quặng, tinh thạch, muốn cái gì đều có cái đó.”
Tiểu nhị là một người tinh mắt, thấy Lăng Vô Song tuy mặc y phục đơn giản, nhưng khí chất bất phàm, chắc chắn không phải vương tôn quý tộc thì cũng là tiểu thư hào gia, mà còn là một tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi thôi, hẳn là không biết nhìn hàng, thích mua đồ quý trọng lại ra tay hào phóng, dễ lừa nhất, chuyện như vậy hắn từng gặp nhiều rồi, tất nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội.
“Người xem xem, khối bảo ngọc Kê Huyết này mà nạm lên bội kiếm thì còn gì bằng nữa, còn có khối tinh thạch kia, người nhìn tỉ lệ của nó...” Tiểu nhị chỉ vào đồ vật trên kệ đá xung quanh, liên tục giới thiệu.
Tiểu cô nương không hiểu sự đời, hắn chỉ cần nói dối mấy câu sẽ mua thôi.
“Ngươi đi làm việc đi, ta muốn tự xem.” Lăng Vô Song quét mắt nhìn các kệ đỡ bên cạnh, bên trên kệ được bày mấy khối hắc thạch, lớn cỡ nắm tay, nàng tuỳ tiện nói một câu, cất bước đi qua.
“Tiểu cô nương rất biết nhìn hàng nha.” Tiểu nhị thấy vậy, tròng mắt đảo một vòng, vừa tranh thủ giới thiệu vừa vuốt mông ngựa, sau đó lại mở miệng giải thích thao thao không điểm dừng: “Mấy khối Hắc Thuỷ thiết này hoàn toàn cứng bằng đá kim cương, nếu đem chế tạo thành chuỷ thủ lợi kiếm, nói chém sắt như chém bùn cũng tuyệt không điêu, một khối một ngàn lượng bạc.”
Tiểu nhị giơ một ngón tay lên, mắt hiện tinh ranh.
“Một ngàn lượng bạc?” Lăng Thiền bất mãn, tiện tay cầm lên một viên, thầm nói: “Hắc điếm các ngươi sao không đi ăn cướp luôn đi.”
(1 lượng bạc là 700.000VND)
Tuy Lăng Thiền nàng không biết đây là thứ gì, nhưng chỉ là một khối đá màu đen mà thôi, chỗ nào có giá đắt như vậy.
“Ngươi cho rằng chúng ta là người coi tiền như rác nên muốn lừa gạt phải không” Lăng Sách chỉ vào mức giá ghi trước mặt, bất mãn lên tiếng: “Ở đây rõ ràng chỉ viết năm trăm lượng, sao đột nhiên lại tăng gấp đôi.”
“Cái này, cái này là giá của sản phẩm mới bán lúc nảy, ta vẫn chưa kịp thay giá.” Tiểu nhị kia cúi đầu khom lưng, giải thích: “Đây là khối Hắc Thuỷ quặng thiết, bên trong chính là những khối Hắc Thuỷ thạch thuần khiết nhất đó, nên sẽ đắt hơn chút rồi.”
Vừa nói tiểu nhị vừa gỡ bảng giá kia xuống.
Lăng Vô Song nhẹ chuyển mắt, cầm lên một khối Hắc Thuỷ thiết, dùng tay ước lượng thử, cười khẽ: “Khối Hắc Thuỷ thiết này không thuần tuý, thứ này cùng lắm chỉ có giá ba trăm lượng bạc một khối mà thôi.”
Nói xong, tuỳ tay ném vào lòng ngực tiểu nhị kia, cất bước đi qua chỗ khác, Hắc Thuỷ thạch gì đó còn kém hơn cả Thiên Tinh đồng quặng đúc cửa của Lý Thiên Nhất nữa là, muốn đúc kiếm, Lăng gia của hiện tại không thiếu mấy thứ đó.
“Này...” Tiểu nhị luống cuống tay chân mà cầm lên, sững sờ tại chỗ, trong lòng tức khắc cẩn thận vài phần, không ngờ một cô nương còn nhỏ như vậy, chỉ cần xem một cái liền có thể nói ra thành phần chuẩn xác.
Lăng Vô Song nhẹ chau mày, đi đến chỗ bàn dài, đánh giá mấy viên khoáng thạch bên trên, khẽ cười nói: “Thứ này thì còn đáng chút tiền.”
Trên chiếc bàn rộng nửa mét làm bằng gỗ lim là một khối đá hình bầu dục, cỡ bằng trái dưa hấu, giữa màu cam đậm ẩn ẩn nhìn thấy một chút đỏ sẫm, bên ngoài phát ra lờ mờ ánh sáng, tựa như màu ráng đường chân trời, trông rất đẹp mắt.
“Cô nương đây chính là đồ tốt.” Tiểu nhị thấy Lăng Vô Song có hứng thú với thứ này, nhanh chống buông Hắc Thuỷ thiết trong tay xuống, chạy đến giới thiệu: “Đây là Thái Vân thạch, vô cùng trân quý, nhưng đến năm ngàn lượng a.”
Tiểu nhị khoa tay múa chân giơ lên năm ngón tay, cho dù nàng người biết nhìn hàng, hắn cũng phải gạt được nàng! Tiểu cô nương quả nhiên luôn thích mấy viên đá đẹp, nhưng thứ này ở Đông Lâm chỉ có tiệm bọn họ bán, muốn mua, ngươi phải chịu đưa ra cái giá lớn thế này.
“Năm ngàn lượng?” Lăng Vô Song cầm Thái Vân thạch lên, nghe thấy lời này, mày nhẹ nhăn lại, tiểu nhị này thật đúng là tên cực phẩm, nhìn bộ dạng là có thể đoán hắn hôm nay đã quyết phải bẫy được nàng.
“Tiểu nhị, bản công chúa coi trọng cái này, gói lại cho ta đi.” Lăng Vô Song còn chưa lên tiếng, một âm thanh kiều mỹ từ chỗ cửa tiệm truyền đến, mang theo cao ngạo cùng khinh thường.
Một nam một nữ, hai bóng người, theo sau cùng vào là một đám hạ nhân, nữ nhân trông yếu ớt động lòng người, mặc hoa phục tinh xảo đẹp đẽ, nam nhân thì phong độ nhẹ nhàng, cao to, trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo một loại hung ác, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Nam Cung Tuyết?” Lại là nữ nhân này, kinh thành Đông Lâm thật nhỏ nha, Lăng Vô Song kinh ngạc nhướng mày, oan gia ngõ hẹp, đúng là đi đâu cũng gặp phải nàng ta.
Nghe thấy lời này, Lăng Thiền tức khắc nổi giận, nhe ra hai cái răng nanh quát: “Dựa vào cái gì phải cho ngươi, là tiểu thư nhà ta coi trọng thứ này trước.”
“Dựa vào cái gì?” Nam Cung Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Vô Song, châm chọc nói: “Dựa vào ta là công chúa hoàng thất, đồ bản công chúa coi trọng, ai dám động?”
“Công chúa hoàng gia thì làm sao.” Lăng Thiền khinh thường nói: “Thứ này là tiểu thư nhà ta coi trọng trước.”
“Tiẻu thư nhà ngươi?” Nam Cung Tuyết thong thả bước vào cửa tiệm, mắt chứa tàn nhẫn, cười nhạo: “Thật biết cò kè mặc cả, mà ta nói ai kia nha, nếu không có tiền thì đừng ra ngoài mua đồ làm gì a.”
Lại là Lăng Vô Song đáng giận kia, ngày ấy đánh nàng trước bao nhiêu người ở cổng học viện Già Nam, còn khiến nàng hôn mê những mấy hôm, hôm nay bị nàng bắt gặp rồi, vừa lúc có biểu ca Khương Nghĩa bên cạnh nữa, không dạy dỗ nàng ta một trận ra trò thì khó mà tiêu hận trong lòng.
“Thì ra là Bát công chúa hả, nằm mấy ngày, sắc mặt thoạt nhìn không tệ.” Lăng Vô Song chuyển mắt, chế nhạo nói: “Chẳng lẽ cảm thấy còn chưa thảo luận vấn đề ngày hôm ấy đủ, hôm nay vẫn muốn đến nghiên cứu lần nữa? Cũng không biết sức khoẻ Khương quý phi thế nào rồi?”
“Ngươi câm miệng cho ta, bớt giở trò mồm mép ra ở đây đi, bổn cung sẽ không mắc mưu nữa.” Nam Cung Tuyết ăn đau lần trước, lần này đã thông min hơn, không cho Lăng Vô Song nhiều lời, trực tiếp kéo kéo cổ tay áo nam tử bên cạnh, giọng uốn éo: “Khương Nghĩa biểu ca, Tuyết Nhi thích khối đá đẹp này, huynh mua cho muội đi.”
Nam tử bên cạnh Nam Cung Tuyết chính là người nối nghiệp Khương gia trong tứ đại gia tộc, đồng thời cũng là chất nhi của Khương quý phi, tuy thực lực là Thiên huyền trung cấp, nhưng Thiên huyền cao cấp không dám dễ dàng đối đầu với hắn, bởi vì thủ đoạn độc ác, nên trong gia tộc không người nào dám chọc, nhưng lại đơn phương biểu muội Nam Cung Tuyết này, vô cùng yêu thương nàng ta.
“Được.” Khương Nghĩa gật gật đầu, vẻ mặt ảm đạm, bước đến trước viên Thái Vân thạch rực rỡ, tuỳ tiện ra giá: “Sáu ngàn lượng bạc, ta muốn khối đá này.”
Chỉ là một viên đá mà thôi, nếu Tuyết Nhi thích thì hắn mua.
“Này... không tốt lắm đâu.” Tiểu nhị có chút khó xử, cuối cùng nói chuyện rất lạ: “Chúng ta làm ăn buôn bán, chú trọng nhất là thành thật, thứ này do vị tiểu cô nương kia coi trọng trước, Bát công chúa và Khương công tử làm tiểu nhân có chút khó xử.”
Một người là công chúa hoàng thất, một người là Đại công tử Khương gia, đúng là hơi khó xử.
“Nói chuyện vô nghĩa” Khương Nghĩa ánh mắt chợt loé qua hung ác, còn chẳng phải là muốn thêm nữa sao, Khương Nghĩa liếc qua trên dưới tiểu nhị một cái, thiếu kiên nhẫn phất tay nói: “Tám ngàn lượng, gói lại cho bản công tử.”
Thứ này không tệ, cũng không biết hiếm hoi gì không, nhưng chỉ cần có thể khiến Tuyết Nhi cười là được rồi.
“Tám ngàn lượng?” Tiểu nhị hơi dao động, đồ vật vốn chỉ đáng giá hai ngàn lượng, qua mấy giây lại có thể bán đến giá tám ngàn lượng, dù là ai cũng sẽ động tâm, tiểu nhị kia chần chờ một chút, lại nghe được một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Tám ngàn lẻ một lượng.”
Lăng Vô Song chậm rãi tiến lên một bước, khuôn mặt thanh lãnh, nụ cười mang theo một chút gian xảo, nói: “Tám ngàn lẻ một lượng, thứ này, bổn cô nương muốn.”
“Tiểu thư...” Lăng Thiền nhe hai cái răng nanh, nhỏ nhẹ nhắc nhở một câu, nhẹ nắm nắm tay, có hơi gấp gáp, thứ này vốn không đáng giá nhiều tiền như vậy, nhưng nếu tiểu thư không làm vậy, sẽ lại để hai tên gia hoả này đắc ý.
“Ngươi có biết ta là ai không?” Khương Nghĩa kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nhìn thiếu nữ tuyệt sắc đối diện, thế nhưng có người dám đoạt đồ với Khương Nghĩa hắn, hơn nữa còn chênh lệch có một hai lượng, rõ ràng là đang khiêu khích!
“Ta cần gì biết ngươi là ai” Lăng Vô Song ung dung đáp lại một câu, lập tức khiến Khương Nghĩa tức giận.
“Một vạn lượng.” Thuận miệng nói ra, chút tiền đó Khương Nghĩa hắn còn không thèm đặt vào mắt.
“Một vạn hai lẻ một lượng.” Lăng Vô Song cười mỉm, giống như rất thản nhiên mà thêm vào một lượng.
Khương Nghĩa nổi giận, tàn nhẫn vung tay so, tiến lên một bước: “Hai vạn lượng.”
“Hai vạn lẻ một lượng.”
“Năm vạn lượng!”
“Năm vạn, lẻ một lượng...”
“Mười vạn lượng!”
“Mười vạn lẻ một lượng......”
......
Dù Khương Nghĩa thêm bao nhiêu, Lăng Vô Song đều sẽ thêm một lượng, tiểu nhị bên cạnh nhìn hai người đấu giá, trái tim nhảy lên thình thịch, hai mắt đăm đăm, đây là sắp phát tài rồi a!
“Đây là đang làm gì?” Người mua hàng chung quanh sôi nổi kéo lại đây vây quanh, khi nghe rõ mức giá ai cũng đều phải hãi hùng khiếp vía một phen, đảo mắt nhìn sang đồ đấu giá, vậy mà lại chỉ là một khối Thái Vân thạch mà thôi, chuyện gì đang xảy ra thế này?
“Hai mươi vạn lượng!”
“Hai mươi vạn lẻ một lượng......”
“Ba mươi vạn lượng!”
“Ba mươi vạn lẻ một”
......
“Biểu ca” càng nói, Nam Cung Tuyết càng bệch mặt, âm thầm kéo kéo tay áo Khương Nghĩa, các nàng không mang nhiều bạc như thế, nhưng Khương Nghĩa bị Lăng Vô Song chọc đến thẹn quá hoá giận, tựa như một tên cờ bạc thua đến mù mắt, trước nay hắn chưa từng bị khiêu khích công nhiên như vậy, làm sao mà chịu yếu thế.
“Năm mươi vạn lượng!” Khương Nghĩa đập một chưởng lên bàn gỗ dài, để lại dấu tay năm ngón đen nhánh: “Thứ này, bản công tử muốn.”
Ngay cả hắn cũng không ngờ hai người đấu giá tới tới lui lui, bất tri bất giác đã nâng giá đến độ cao kinh người như vậy, sau khi rống ra một câu như thế, mới nhận ra chính mình nói gì, cái trán tức khắc toát ra mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên hắn nghĩ trong đầu, nếu nữ nhân này lại thêm, hắn sẽ lập tức thu tay về, hắn từ bỏ, bẫy chết nàng, xem nàng giải quyết thế nào, chẳng phải chủ ý này còn hay hơn sao? Nghĩ đến đó, Khương Nghĩa không khỏi cười âm hiểm một tiếng, đấu với ta, một nha đầu thúi chưa đủ lông đủ cánh như ngươi còn non lắm.
“Năm mươi vạn lượng? Đúng là ra tay hào phóng” Lăng Vô Song liếc sắc mặt Khương Nghĩa, hai tay khoanh trước ngực, đất ngón tay nhẹ vuốt ve cằm, hành động của nàng khiến Đại Nghĩa đột nhiên trào ra một loại dự cảm không tốt, không để hắn đổi ý, Lăng Vô Song bồn nhiên cười: “Ngươi thắng rồi, hiện tại thứ này thuộc về ngươi, chúc mừng chúc mừng nha”
(500.000 lượng = 350 tỷ VND)
Lăng Vô Song cười tươi, lớn tiếng chúc mừng, muốn bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu chân thành.
“Cái gì!” Nam Cung Tuyết sợ hãi kêu ra, chỉ vào Lăng Vô Song quát to: “Năm mươi vạn lượng, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi!”
Năm mươi vạn lượng, một số tiền lớn như vậy, sợ là ngay cả mẫu phi cũng không lấy ra ngay được!
Lăng Vô Song hai tay bày ra, vô tội nói: “Đây cũng đâu phải do ta nói.”