Ads Nếu như Mạnh Hàn bị sỉ nhục, đối với những thân vệ này, thực sự còn khó chịu hơn cả giết chết bọn
họ. Đúng như Mạnh Hàn đã từng nói, trước đó là nguyên nhân bởi vì Mạnh
Hàn mới để cho hắn đứng. Một tướng bên thua, tại trước mặt người thắng
sao có thể bày ra bộ dạng cao cao tại thượng như vậy?
Hầu tước Antony không ngờ được thật sự sẽ có người dám đối xử vô lễ với
hầu tước đại nhân vương quốc như hắn. Hắn đang muốn giãy dụa, bên cạnh
cổ chợt cảm thấy mát lạnh.
Một lưỡi kiếm lạnh lẽo đặt dọc từ bên gáy của hắn xuyên thẳng xuống
đất. Lưỡi kiếm vừa vặn kề sát vào lớp da của b hầu tước, nhưng không hề
tạo ra một chút vết thương nào. Nhưng điều này rõ ràng là một cảnh cáo
trắng trợn không hề có một tiếng động nào. Điều này khiến hắn lập tức
thông minh ngậm miệng lại, đầu cũng không dám ngẩng lên. Thân thể hắn
càng không dám giãy dụa thêm nữa.
- Rất tốt!
Nhìn thấy hầu tước Antony lập tức biến thành ngoan ngoãn, Mạnh Hàn mới
cảm thấy hòa hoãn một chút. Cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, Mạnh Hàn nói một câu:
- Ta vẫn cho là, không ngừng tiến hành huấn luyện nghề nghiệp là một con đường hữu hiệu để đề cao chính mình. Cho dù là làm hầu tước đại nhân
quý tộc, tại thời điểm thích hợp cũng nên học tập một chút lễ nghi của
người thất bại. Xem ra rất hữu dụng, không phải sao?
Sau khi nghe xong mấy câu nói này, hầu tước Antony bị ép buộc quỳ trên
mặt đất, quả thực liền chết tâm. Đồng thời hắn cũng cảm thấy nghi ngờ
không thôi. Lẽ nào, cái người mà hắn gọi là Pháp Thánh chính là Tử tước
tuổi trẻ trước mắt này? Không thể nào. Hắn chỉ là một ma pháp học đồ! Lẽ nào sáu ma đạo sư bốn chết một bị bắt một kẻ chật vật chạy trốn, cũng
bại bởi vì ma pháp học đồ trước mắt này? Vấn đề là nếu như không phải
hắn, vậy rốt cuộc là ai? Hai nữ hài tử kia sao? Hay là hai cao thủ có
thể so sánh với Kiếm Thánh kia? Dường như trên xe ngựa sa hoa trước mắt
hắn thật sự không có sự tồn tại của người nào khác.
Nhìn chiếc xe ngựa này, hầu tước Antony không nhịn được, bắt đầu động
tâm. Đây là xe ngựa gì vậy? Tại sao lại sa hoa như vậy? Nếu như chỉ sa
hoa thì cũng không nói làm gì. Vấn đề là xe ngựa này lại có thể bay trên không trung, từ độ cao như vậy rơi xuống, lại không hề có một chút tổn
thương nào. Hơn nữa trúng mấy lần ma pháp và đấu khí ngộ thương, không
ngờ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào ben trên xe ngựa. Nếu như mình có
một chiếc xe ngựa như vậy...
Vào lúc này Mạnh Hàn không để ý hầu tước đại nhân đang mơ ước chiếc xe
ngựa của hắn. Điều hắn quan tâm chính là, lần này mạnh mẽ tấn công lãnh
chúa phủ, trừ bắt giữ như thế một thống soái hầu tước lớn nhất ra, những người khác đều đang ở đâu. Một trung tâm chỉ huy liên quân sẽ không chỉ có một thống soái là quý tộc chứ? Tuy nhiên Mạnh Hàn nhanh chóng đã có
được đáp án.
Tại một góc nào đó bị ầm ầm sụp đổ, có một đống thi thể mặc y phục
bằng tơ lụa với màu sắc sặc sỡ. Người mặc nổi y phục bằng tơ lụa, ngoại
trừ người trong lãnh chúa phủ của Hoàng Sa Thành ra, những kẻ khác không giàu sang thì cũng cao quý. Rõ ràng, tại trung tâm chỉ huy liên quân sẽ không có sự tồn tại của phú thương nào, chỉ có thể là quý tộc.
Những gia hỏa bất hạnh này sau khi Mạnh Hàn phát động công kích không
may không có một người nào thoát ra được. Các cao thủ chỉ lưu ý chính là thống soái hầu tước, bảo hộ hắn. Còn hộ vệ của những người khác thậm
chí không có cơ hội tiến vào lãnh chúa phủ.
- Đại nhân, chúng ta có cần đi hỗ trợ hay không?
Âm thanh bên ngoài lãnh chúa phủ đã càng ngày càng ít. Nhưng trên tường
thành phía xa vẫn đang tiến hành cuộc chiến đấu ác liệt thảm khốc. Từ
phía xa truyền tới những tiếng kêu thảm thiết, vô cùng chói tai.
Sau khi Joey lắng nghe, thấy tình hình trước mắt, nàng không nhịn được lại đây xin chỉ thị.
- Hỗ trợ?
Mạnh Hàn ngẩng đầu, nhìn các thân vệ với ý chí chiến đấu sục sôi, cười lắc đầu:
- Không không không, nàng không cảm thấy, lần này chúng ta lập được công lao có phần quá lớn rồi sao?
Tiêu diệt hết tất cả bộ chỉ huy liên quân, không có một người nào chạy
trốn, bắt giữ kẻ địch làm tù binh, còn giết chết nhiều cao thủ như vậy,
Mạnh Hàn ta đã có được danh tiếng khá lớn rồi.
Joey chỉ đề nghị, lại không có nghĩ tới suy nghĩ tâm tư của Mạnh Hàn.
Nếu Mạnh Hàn đã lắc đầu, Joey chắc chắn sẽ không kiên trì. Nàng đứng ở
sát bên cạnh Mạnh Hàn một cách tự nhiên, bảo vệ cho hắn.
Tuy nhiên, lời Joey nói vẫn nhắc nhở Mạnh Hàn về điều gì đó. Sau khi cẩn thận suy ngẫm một phen, Mạnh Hàn mới vỗ đầu một cái:
- Ta thật khờ, lập được nhiều công lao như vậy thì có tác dụng gì. Tên
hầu tước cứt chó này không phải sau khi giao chút tiền sẽ được chuộc lại sao? Vậy, Joey nàng hãy gọi người đưa hết các thi thể của những quý tộc kia ra đây. Trước tiên phải thu thập cẩn thận. Đến lúc đó xem thử những quý tộc nào bên chúng ta cần, cứ bán một người vạn kim tệ. Mẹ kiếp,
những thi thể này chính là quân công. Còn không bằng tiện nghi cho người của mình! Còn nữa, những thi thể quan quân cũng không nên ném đi. Dựa theo quan chức cao thấp, quy ra tiền mà bán!
Các thân vệ đã quen với tính cách của Mạnh Hàn, ở bất cứ lúc nào bất cứ
nơi đâu cũng có thể biến thành ra kim tệ để hành động. Bất kỳ ai cũng
không cảm thấy có điều gì bất ngờ, cũng không một ai dị nghị. Bọn họ
lặng lẽ bắt đầu chấp hành.
Ngược lại hầu tước Antony đang quỳ trên mặt đất lại có chút hiểu ra.
Trong lòng hắn bừng tỉnh. Không trách được. Hắn đã sớm nghe nói Tử tước
Antonio Hoàng Sa Thành kiếm tiền hạng nhất. Trước đây hắn mới chỉ nghe
qua một chút, hiện giờ mới thấy rõ.
Chỉ sau một lát, tất cả thi thể của các quý tộc và tướng lĩnh liên quân
đã bị tiêu diệt được xếp lại một chỗ, lập tức có thể biến thành mấy trăm ngàn kim tệ.
Ngay cả hầu tước đại nhân bị bắt cũng sẽ không nghi ngờ gì về chuyện có người mua những thi thể này hay không. Phải biết rằng, ở trên chiến
trường giết chết một tướng lĩnh hoặc là quý tộc của đối phương, đó chính là công lao lớn. Một vạn kim tệ mua một công lao chân thật, tuyệt đối
có giá trị. Không có quý tộc nào lại từ chối chuyện làm ăn như vậy. Ngẫm lại xem, chỉ một thi thể đã có thể bán ra một vạn kim tệ. Như vậy một
hầu tước đại nhân còn sống như hắn có thể bán ra được bao nhiêu?
Trong đầu vừa mới xuất hiện suy nghĩ này, hầu tước Antony đã cảm thấy
giật mình. Gia hoả này vừa nói hắn lập công lao cũng đã khá lớn. Không
phải ngay cả mình hắn cũng bán đi chứ?
Mới vừa nghĩ tới đây, hầu tước Antony chợt nghe được Mạnh Hàn nói tiếp một câu:
- Tên hầu tước chó má này, đến lúc đó bán cho hầu tước đại nhân thống
soái của chúng ta, tin tưởng hầu tước đại nhân nhất định sẽ không keo
kiệt đưa ra mười vạn kim tệ. Các ngươi nói có đúng không? Làm thống soái quân đội của Công Quốc, ta nghĩ hắn nhất định sẽ thích một phần công
lao tự tay bắt giữ thống soái liên quân như vậy.