Rắc một tiếng. Bội kiếm của
người hầu kia đã gọn gàng nhanh chóng đứt thành hai đoạn. Một đoạn bội
kiếm phía trước nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Hầu tước đại nhân vui mừng bất ngờ tiếp nhận từ trong tay người hầu
thanh trường kiếm do Mạnh Hàn, đồng thời quan sát một hồi lâu. Mạnh Hàn
lại cẩn thận quan sát người hầu này một chút. Hắn nhẹ nhàng chém như vậy lại có thể chém đứt một kiếm. Nói vậy người này không hề đơn giản.
- Kiếm này?
Hầu tước đại nhân thưởng thức rất lâu, lúc này mới do dự cầm kiếm hỏi:
- Ngươi lấy thanh kiếm này từ chỗ nào?
- Chuyện buôn bán binh khí này, không rõ đại nhân có hứng thú hay không?
Mạnh Hàn không chút che giấu, dứt khoát nói ra ý nghĩ của mình.
Hầu tước đại nhân đang bất ngờ, vui mừng đột nhiên giọng nói của Đại điện hạ ở bên cạnh vang lên:
- Nếu là chuyện làm ăn, loại binh khí này ta muốn mua, ngươi bán không?
- Bán!
Con mắt Mạnh Hàn cũng không hề nhấc lên đã nói:
- Kiếm tiền, tại sao không bán?
Hắn căn bản thừa dịp hai người đều không ở xa mới nói cho hầu tước đại
nhân nghe. Đại điện hạ nhìn thấy cũng cảm thấy hứng thú. Điều này không
khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái nào.
- Nghe nói ngươi buôn bán rất cổ quái. Bản thân mình không ra giá, lại muốn người mua ra giá, có phải như vậy hay không?
Đại điện hạ nghe thấy câu trả lời ngoài ý muốn này, quả thực không thể tin vào tai của mình, lại muốn xác nhận một chút.
- Đại điện hạ nói không sai.
Mạnh Hàn xoay người lại, trên mặt đã có thêm một nụ cười mang tính nghề nghiệp nói:
- Nếu như điện hạ đã biết quy củ, như vậy điện hạ ra giá đi!
- Một thanh kiếm bình thường, một ngân tệ một cái. Loại trường kiếm này
của ngươi, ta ra giá mười ngân tệ một cái. Ngươi thấy thế nào?
Thật ra Đại điện hạ không có chút giác ngộ về chuyện mấy ngày hôm trước mình còn muốn muốn Mạnh Hàn liều mạng, lập tức ra giá.
- Xin lỗi, ta đã từ rất lâu không còn dùng ngân tệ để kết toán.
Mạnh Hàn không trực tiếp biểu thị không đồng ý, nhưng câu nói này lại
thể hiện rất rõ ràng lời từ chối đồng thời còn giống như sỉ nhục ngược
lại Đại điện hạ. Mạnh Hàn là một Tử tước, đã không cần dùng ngân tệ để
kết toán. Bản thân là Đại điện hạ là người thừa kế của Đại Công lại vẫn
còn đang luẩn quẩn với ngân tệ. So với bản thân chính là một sự chênh
lệch lớn.
- Một kim tệ một cái? Cho dù binh khí của ngươi tốt đến mấy, có thể giá trị gấp trăm lần binh khí bình thường sao?
Đại điện hạ nhất thời có chút nổi giận. Nếu như binh khí của một người
binh sĩ bình thường đã tốn một kim tệ một cái. Vậy nếu muốn vũ trang cho 1 vạn người, lẽ nào phải tiêu tốn hết 1 vạn kim tệ hay sao?
Hầu tước đại nhân ở bên cạnh vốn đã muốn hỏi câu này. Hiện tại Đại điện
hạ hỏi lên, vừa vặn bớt đi sự lúc túng giữa hầu tước và Mạnh Hàn lúc đó. Dường như chỉ trong nháy mắt, hầu tước đại nhân đã hiểu được, sở dĩ
Mạnh Hàn đáp ứng làm ăn với Đại điện hạ, không phải bởi vì hắn thật sự
muốn tiền đến phát điên, mà trong quá trình cò kè mặc cả này sẽ khó
tránh khỏi tổn thương cảm tình. Để Đại điện hạ tới làm chuyện này, so ra thích hợp hơn nhiều khi để bản thân hầu tước đại nhân và Mạnh Hàn nói.
Về vấn đề này, Mạnh Hàn dường như không có trả lời hứng thú. Hắn chỉ
vươn tay ra, nhận lấy thanh kiếm từ trên tay của hầu tước đại nhân không cần suy nghĩ, đảo ngược chuôi kiếm trực tiếp nhét vào trong tay Đại
điện hạ. Trong lúc Đại điện hạ đang ngạc nhiên, Mạnh Hàn lại phất phất
tay. Trong nháy mắt hần như cùng lúc hắn phất tay, lập tức trong số các
thân binh phía sau liền có một người cầm một binh khí bình thường vút
một tiếng ném vào trong vòng tròn nhỏ do mọi người tạo thành.
- Đây là một trăm binh khí bình thường. Nếu như điện hạ nghi ngờ nói, có thể thử xem.
Sau khi nói xong câu này, Mạnh Hàn không nhiều lời, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Hầu tước đại nhân cũng nhìn ra được. Hắn biết binh khí của Mạnh Hàn có thể tính là tốt. Nhưng hầu tước đại nhân còn không biết nó tốt đến mức
nào. Vừa vặn Đại điện hạ muốn hỏi khiến hầu tước đại nhân giảm bớt một
thắc mắc, khiến hầu tước có thể thực sự chính mắt nhìn thấy mức độ ưu tú của những binh khí này.
Ở trong mắt Đại điện hạ, căn bản cũng không có gì ngượng ngùng. Hắn nhìn Mạnh Hàn tự tin lấy ra một trăm thanh kiếm bình thường, hắn cũng chỉ
đưa thanh kiếm kia về phía bên cạnh. Lập tức có người tới nhận. Sau đó
hai người đi ra, bắt đầu cầm thanh kiếm của Mạnh Hàn thử chém vào những
thanh kiếm bình thường.
Cho dù là binh khí tốt, chỉ cần không có ma pháp tăng thêm cấp bậc cho,
cho dù binh khí sắc bén hơn nữa, kiên cố hơn nữa sau khi liên tục chém
mười mấy thanh kiếm cũng sẽ vì chịu lực và va chạm trở thành binh khí bị tàn phá sứt sẹo. Nếu như những thanh kiếm này tập trung chém vào cùng
một điểm, như vậy dưới sự khống chế của hai người có kinh nghiệm, cho dù dùng mười mấy thanh binh khí bình thường, làm hỏng một thần binh lợi
khí cũng là chuyện vô cùng có khả năng.
Tuy nhiên, Mạnh Hàn lại không nhìn hai người biểu diễn, vẻ mặt vô cùng
bình tĩnh. Đại điện hạ và hầu tước đại nhân thì đang khẩn trương nhìn
kết quả thử nghiệm bên kia. Và không giống với kiến thức thông thường mà hai người đã dự liệu. Sau khi liên tục bị hơn ba mươi thanh kiếm bình
thường chém vào, hơn nữa mỗi lần đều chỉ chém vào vào điểm thử nghiệm
kia của thanh trường kiếm, nhưng cho tới bây giờ, trên lưỡi kiếm vẫn
chưa nhìn ra được có vết sứt mẻ nào xuất hiện. Chí ít tình trạng của
thanh kiếm nhìn thấy qua mắt tường vẫn sắc bén như trước.
Leng keng. Nghe tiếng hai kiếm chém xuống phát ra âm thanh, nhưng tình
hình trước mắt thực sự đang khiến người ta trở nên sôi trào. Theo mỗi
thanh kiếm bình thường bị chặt đứt, ánh mắt Đại điện hạ và hầu tước đại
nhân càng cuồng nhiệt thêm một phần. Còn những tướng lĩnh quân sự đứng
bên cạnh, con mắt mở lớn giống như muốn đưa tay ra cướp lấy thanh trường kiếm dường như không gì không cắt được vào trong tay, ôm vào trong ngực chết không buông ra.
Thanh trường kiếm của Mạnh Hàn chặt đứt một trăm thanh binh khí, cũng
không hề tốn hao bao nhiêu thời gian. Chờ sau khi người hầu của Đại điện hạ đã kiểm tra thấy thanh trường kiếm kia hoàn hảo không có chút tổn
hại đưa vào trong tay của Đại điện hạ, ngoại trừ bị trước sau bị chém
nhiều lần có chút nóng ra, cả thanh kiếm đều không có biến hóa gì đặc
biệt, dường như vẫn giông với ban đầu.
Đại điện hạ cẩn thận quan sát một hồi lâu, đột nhiên có một tay ở bên
cạnh đưa qua cầm lấy thanh kiếm trong tay, người đó cũng cẩn thận quan
sát. Cái tay này là của hầu tước đại nhân. Nhưng lúc này, Đại điện hạ
lại không hề cảm giác bàn tay hầu tước đại nhân đưa tay có gì đột ngột.
Nếu đổi lại là hầu tước đại nhân cầm kiếm, hắn nhất định sẽ đưa tay qua
đoạt lấy để xem.
- Đồ tốt!
Hầu tước đại nhân quan sát mấy lần, lập tức đưa cho người hầu của mình.
Lần này người hầu của hầu tước xem càng cẩn thận hơn. Ngón tay của hắn
không ngừng miết trên lưỡi kiếm, giống như muốn vướt nhẹ trên mặt nhẵn
nhụi tìm ra nguyên nhân cứng rắn sắc bén của thanh kiếm này vậy