Hiện tại thống lĩnh Lôi Âu
mới nhớ tới, thời điểm lần đầu tiên Mạnh Hàn nhìn thấy Đại điện hạ, hắn
uy hiếp trắng trợn như vậy cũng không phải là nói đùa. Lúc đó Đại điện
hạ đang đứng ở phía trước đội thân vệ của Mạnh Hàn chưa tới mười mét,
đng nói chuyện với Mạnh Hàn. Nhớ tới những điều này, thống lĩnh Lôi Âu
tin chắc, nếu như lúc đó Đại điện hạ dám có hành động gì khác người, kẻ
hối hận chắc chắn sẽ không phải là Mạnh Hàn.
Sau khi Mạnh Hàn ra lệnh, Joey và Juli gần như trong nháy mắt đã thay
đổi phong cách. Juli mấy lần thẳng thắn, Joey mấy lần quỷ quyệt đâm
kiếm. Hai nàng mỗi lần vung kiếm đều sẽ có một người gọi là cao thủ ngã
xuống. Những cao thủ này trong mắt của người có kinh nghiệm như thống
lĩnh Lôi Âu, mỗi người đều có thực lực đại kiếm sư đỉnh phong, lại không ngăn cản được một chiêu tùy tiện của Joey và Juli.
Biểu hiện của Joey và Juli trong trận này càng khiến Lôi Âu thêm sợ hãi, cũng càng thêm kiên định. Hắn đã quyết không có hai lòng nương nhờ vào
Mạnh Hàn. Cùng có tâm tư tương tự với thống lĩnh Lôi Âu, còn có những
người vốn không cam lòng bị chủ nhân trước kia của mình từ bỏ cho làm
bia đỡ đạn, tạm thời ném cho thống lĩnh Lôi Âu với danh nghĩa đội quân
riêng.
Mạnh Hàn dùng quả Ma Trản Hoa chỉ để tăng cường thực lực cho thuộc hạ
của mình. Đây đã không phải là bí mật gì. Nghĩ đến những thân vệ này lợi hại như vậy, là bởi vì Mạnh Hàn hao tốn với chi phí trên trời, những
bính lính riêng đều hận mình không thể sớm dấn thân vào dưới trướng của
Mạnh Hàn. Nếu như vậy, nói không chừng mình cũng có thể có cơ hội như
vậy. Tuy nhiên, dường như bây giờ nhìn lại, cũng không tính là quá
muộn. Có mấy người thậm chí bắt đầu cảm ơn những gia hỏa đã xâm lược
Công quốc. Nếu như không phải nhờ có bọn họ, mình làm sao có được cơ hội có thể gia nhập vào dưới trướng của Tử tước Antonio?
Chiến trường nhanh chóng bị quét sạch sẽ. Đây đã là lần thứ hai bọn họ
tiến hành thanh lý loại chiến trường với tổn thất không lớn này. Kẻ địch bị bắt có tới hơn một ngàn người. Chiến mã hơn một ngàn con. Tài vật
không tính. Kẻ địch bị giết chết là hơn tám trăm người, trong đó bao
gồm cả mười sáu vị đại kiếm sư đỉnh phong. Con số ít nhất là một gia hỏa thích khách mang kim bài của nghiệp đoàn ngầm, và một ma pháp sư là ma
đạo sư cao cấp. Đồng thời tù binh còn có một thống lĩnh dẫn đội. Nghe
nói hắn là Nam tước đại nhân của một Công quốc nào đó.
Phía bên Mạnh Hàn lại không có một người nào tử vong. Chỉ có trong giai
đoạn sau cùng, mấy chục binh lính riêng bị thương, hơn nữa đều là vết
thương nhẹ. Nghiêm khác tính ra, bên Mạnh Hàn thật sự tổn thất, cũng
chỉ là một nhóm vật cưỡi của các thân vệ và tổn hao một ít binh khí và
ma hạch mà thôi. So với đạt được thắng lợi cực lớn này gần như đã có thể bỏ qua không tính đến.
- Lôi Âu, lần sau thời điểm phía trước lại có thêm thương bệnh binh đưa
tới, phái người đưa tên Nam tước kia và bằng chứng của ma pháp sư đến
cho hầu tước đại nhân. Tin tưởng đối với bọn họ sẽ có chỗ hữu dụng.
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Hàn vẫn đang chậm rãi uống trà dưới sự hầu hạ của hai thị nữ xinh đẹp, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp. Thống lĩnh Lôi
Âu một mực cung kính đứng ở vị trí phía sau Joey và Juli một chút, chờ
phân phó.
Vẫn cái loại hưởng thụ sa hoa này khiến người ta hâm mộ nhưng lại có
chút không hài hòa so với bầu không khí ở chiến trường. Nhưng ở đây bất
kể là đám đội quân riêng hay những bính lính quân nhu, tính kể cả thương bệnh binh, thời điểm nhìn thấy Mạnh Hàn hưởng thụ, rốt cuộc không còn
thần sắc tức giận bất bình nữa. Thay vào đó trên mặt mỗi người lộ rõ vẻ
kính nể.
Hầu tước đại nhân nhận được tin tức, cũng yêu cầu dẫn Nam tước bắt được
tới trước mặt. Cũng không tốn hao bao nhiêu thời gian, phía bên hậu
quân qua một buổi chiều đã dẫn người đến trước mặt hắn. Sau khi nghe gia hỏa tới đây miêu tả mọi chuyện đã xảy ra trong cuộc chiến đấu đó, ngay
cả hầu tước đại nhân cũng không khỏi cười khổ lắc đầu. Tử tước Antonio
này thật sự có vận may không tầm thường. Ngay cả khi bị an bài như thế,
hắn vẫn có thể hắn lập được công lao như vậy.
Từ khi vừa mới bắt đầu đến bây giờ, phía bên Công quốc chưa từng bắt
được bất kỳ một tước vị quý tộc nào của đối phương. Cho dù hai bên đã
tiến hành ba trận đánh đối diện, cũng không có một quý tộc nào bị bắt
làm tù binh, bất kể là phe mình hay là phía bên quân địch. Hiện tại đột
nhiên xuất hiện một quý tộc bị bắt, mặc kệ từ góc độ nào mà nói, trên
mặt hầu tước đại nhân đều phóng ra hào quang.
Tuy nhiên, hầu tước đại nhân càng cảm thấy hứng thú hơn chính là chiếc
xe ngựa rắn chắc kia của Mạnh Hàn. Từ trước đến nay hắn đã nghe người
bên trong báo cáo. Nhưng hắn không ngờ chiếc xe ngựa kia đã trải qua một lần ma pháp công kích đang kinh sợ như vậy lại hoàn hảo không chút tổn
hại. Cho dù là ba ngừoi ngồi ở bên trong xe ngựa vẫn không có bất kỳ
điểm trầy da tróc thịt nào. Đây là xe ngựa sao? Có lẽ nếu có cơ hội hẳn phải hỏi Mạnh Hàn một chút. Một chiếc xe ngựa như vậy có thể giá trị
bao nhiêu kim tệ. Không thể nói được, mình cũng muốn làm một chiếc xe
ngựa như vậy để ngồi một chút.
Không hài lòng giống như hầu tước điện hạ, Đại điện hạ quả thực muốn ném vỡ cái chén cầm trong tay. Tại sao những tên đáng chết này tập kích ai
không tập kích, lại nhất định phải đi tập kích Mạnh Hàn. Nếu đã quyết
định chủ ý muốn tiến quân thần tốc tấn công bất ngờ đối với kẻ địch ở
xa, tại sao không dẫn thêm nhiều người, dẫn thêm một vài ma pháp sư cao
thủ, một lưới bắt hết đám người Mạnh Hàn coi như xong. Nhưng hết lần này tới lần khác chỉ cho ra vài người đáng thương. Ngay cả ma pháp sư cũng
không để ý chỉ phái ra có một người. Có thể tưởng tượng được, ma pháp sư có thể bị Mạnh Hàn và hai nàng thị nữ thậm chí còn chưa phải là ma
pháp học đồ đánh bại, ma pháp sư đó có thể lợi hại tới mức nào?
Bản thân Đại Điện Hạ cũng định hoàn toàn đặt Mạnh Hàn ở phía sau, hoàn
toàn phá hỏng con đường lập công trong cuộc chiến tranh này. Nhưng không ngờ vẫn có người đưa công lao lên tận cửa. Hơn nữa còn có một quý tộc
còn sống. Mặc dù nam tước làtước vị thấp nhất, nhưng tốt xấu gì hắn vẫn
là một quý tộc. Đây là tù binh quý tộc đầu tiên từ khi khai chiến tới
nay. Cho dù l xuất phát từ phương diện cổ vũ sĩ khí, cũng cần phải tuyên truyền hết sức một chút.
Nếu như vậy sẽ không thể đẩy Mạnh Hàn khỏi con đường lập công. Vậy cũng
không thể làm gì khác hơn là điều hắn đến tiền tuyến, quyết không thể
khiến Mạnh Hàn nhẹ nhàng bảo tồn thực lực như vậy được.
Đại điện hạ nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Ngày thứ hai sau khi Đại
điện hạ nhận được báo cáo, Mạnh Hàn và Lôi Âu đã bị kéo đến tiền tuyến.
Lần này đại quân đối mặt chính là một thành bảo được canh phòng nghiêm
ngặt, hơn nữa còn là nhất định phải công chiếm thành bảo trong khoảng
thời gian ngắn.