Mãi cho đến khi thấy được
tường thành của Hoàng Sa Thành, đoàn xe của Mạnh Hàn không gặp phải bất
kỳ sự quấy nhiễu nào. Cho dù biết rõ trong đoàn xe của hắn có sáu trăm
ngàn kim tệ, nhưng vẫn không có người nào xông tới nữa. Giáo huấn đầy
máu dọc theo đường đi thật sự đã quá nhiều.
Đến địa bàn của mình, rốt cuộc Mạnh Hàn đã cảm thấy yên lòng. Nói vậy
sau khi phát hiện ra sự đáng sợ trên đường đi, những người có lòng tham
này không ngốc đến mức tiếp tục có ý đồ tại thành bảo của Mạnh Hàn.
Đoàn xe rất dài mặc kệ đủ loại ánh mắt của những người chung quanh nhìn
vào, vẫn nối đuôi nhau tiến vào trong thành bảo do Mạnh Hàn xây dựng.
Đương nhiên, chỉ có các thân vệ do Mạnh Hàn dẫn theo và nhóm của trưởng
lão Meredith được phép tiến vào. Ngay cả đội hộ vệ do hầu tước đại nhân
phái tới cũng không được phép tiến vào.
Đã sớm nhận được tin tức, hai nữ tử Grace và Elyse vui mừng, đứng đợi
bên ngoài. Thời điểm vừa nhìn thấy Mạnh Hàn từ trong xe bước xuống, hai
người quên cả sự rụt rè trước đây, nhanh chóng nhào vào trong lòng Mạnh
Hàn.
Mạnh Hàn đột nhiên không kịp phòng bị, mãi đến tận lúc hai nữ quản gia
mỹ lệ treo ở trên người mình mới có phản ứng. Đối mặt với tình hình như
vậy, Mạnh Hàn cũng chỉ có thể mỉm cười vỗ vào phía sau lưng của hai nữ
quản gia, sau đó đưa ánh mắt xin lỗi nhìn về phía trưởng lão Meredith.
Đối với cảnh tượng như vậy dường như nữ trưởng lão Tinh Linh Tộc không
chút để ý. Ngược lại các cặp sinh đôi xung quanh Hoàng Sa Trấn, đặc biệt là đám người có chút tuổi tác này nhìn Grace và Elyse cùng ôm Mạnh Hàn, đều lộ vẻ vui mừng ra mặt, giống như lãnh chúa đại nhân và hai quản gia mỹ lệ vốn nên ở chung một chỗ vậy.
Rất nhanh, hai nữ tử đã phát hiện tư thế như vậy thực sự khiến người ta
quá ngượng ngùng. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi người lãnh chúa đại nhân,
đứng sát bên cạnh, bắt đầu kiểm kê tài vật do Mạnh Hàn mang về. Chỉ có
điều, so với sự trịnh trọng đàng hoàng trước đây, hiện tại cho dù hai
nàng đang làm việc vẫn mang tới một khí tức vui sướng, thậm chí cảm hoá
cả những người xung quanh.
Cho dù có kiến thức rộng rãi, nhưng sau khi khi thấy số lượng kim tệ từ
trong sáu mươi chiếc xe chuyển xuống chồng chất như núi, Grace và Elyse cũng nhịn không được nữa nới rộng miệng nhỏ của các nàng, khiếp sợ gần
như không nói ra lời.
Lúc này Mạnh Hàn không lo nổi việc giải thích gì với người của mình nữa. Sau khi hắn vội vội vàng vàng xin lỗi, dàn xếp với trưởng lão Meredith
và các cao thủ Tinh Linh khác liền tới ngồi ở trước mặt trưởng lão
Meredith.
- Trưởng lão, không biết quý tộc dự định thu xếp hai người đáng thương kia thế nào?
Trưởng lão Meredith đã khôi phục khuôn mặt của Tinh Linh Tộc. Cho dù
biết rõ nàng là một Tinh Linh khá lớn tuổi, nhưng khuôn mặt Tinh Linh
trời sinh tinh xảo vẫn khiến Mạnh Hàn có chút kinh diễm.
Có lẽ hai nô lệ Tinh Linh đã đón nhận sự dạy dỗ quá mức nghiêm khắc. Tuy rằng sau khi nhìn thấy trưởng lão Meredith, bọn họ đã có thể bình tĩnh
trở lại, nhưng, một sau khi tiếp nhận sự dạy dỗ trong một thời gian dài
như vậy đã hình thành một vài thói quen trước sau không có cách nào thay đổi được. Ví dụ như khi bọn họ nhìn thấy Mạnh Hàn, sẽ quỳ xuống. Tình
hình như vậy khiến trưởng lão Meredith cũng rất đau lòng, đặc biệt căm
hận những phương pháp tàn phá người của các nàng.
Tuy rằng Mạnh Hàn chưa từng học qua tâm lý học, nhưng ở kiếp trước hắn
đã từng xem trên mạng hoặc là trên TV được một vài điều. Trên căn bản
tình trạng như vậy có lẽ phải cần thời gian rất dài mới có thể loại bỏ
được. Thậm chí có khả năng cả đời cũng không bỏ được. Không thể không
nói, những cao thủ dạy dỗ này tương đối cường hãn, hoàn toàn phá hủy ý
thức vốn có của những nô lệ Tinh Linh này, khiến các nàng từ trong gốc
rễ đã cho mình chỉ là nô lệ mà thôi.
- Ta sẽ dẫn các nàng về rừng rậm Tinh Linh. Tuy nhiên...
Trưởng lão Meredith do dự một chút, dường như cũng có chút lo lắng:
- Các nàng ở trạng thái hiện tại rất khó hồi phục lại bộ dáng lúc trước. Những tên đáng chết này!
Sau khi nói xong, nàng ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt đặc biệt không có thiện ý nhìn chăm chú vào Mạnh Hàn. Ánh mắt này khiến trong lòng Mạnh
Hàn thầm cảm thấy căng thẳng. Hắn rất sợ lửa giận của trưởng lão Tinh
Linh sẽ lan tới mình.
Thật may, trưởng lão Meredith rõ ràng đã có trình độ rất khá trong
phương diện tự chủ. Nàng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Nàng nhìn Mạnh Hàn hỏi:
- Ngươi có biện pháp gì tốt không?
- Không có!
Mạnh Hàn vội vội vã vã lắc đầu. Cho dù có hắn cũng không dám nói. Một
khi bị Tinh Linh Tộc cho rằng mình và những người kia là cá mè một lứa,
cùng một hạng người, đây chẳng phải là oan uổng cực độ sao?
- Có lẽ để các nàng trở lại rừng rậm Tinh Linh, sẽ khiến các nàng cảm giác khá hơn một chút không?
Trong miệng hắn nhanh chóng cự tuyệt, nhưng nhìn thấy sắc mặt trưởng lão Meredith có chút biến hóa, Mạnh Hàn vẫn vô cùng thận trọng đưa ra một
đề nghị nho nhỏ. Tuy rằng bản thân trưởng lão đã từng nói như vậy, nhưng trong tình huống hiện tại không ai có thể nắm chắc, chỉ có thể hy vọng
một chút thôi!
- Hy vọng có thể có tác dụng đi!
Quả nhiên sắc mặt trưởng lão Meredith hòa hoãn hơn rất nhiều. Nàng gật
đầu trầm giọng nói. Tiếp đó sau khi trầm mặc một hồi, trưởng lão
Meredith đưa ánh mắt nhìn lên trên người Mạnh Hàn:
- Ngươi trợ giúp hai người trong tộc chúng ta, ngươi muốn được cái gì?
- Không không không, trưởng lão!
Mạnh Hàn lại lắc đầu, nhìn trưởng lão Meredith thực sự không rõ:
- Trưởng lão, ta trợ giúp Tinh Linh Tộc, cũng không phải vì muốn chiếm
được lợi ích gì từ chỗ của Tinh Linh Tộc. Trên thực tế, ta đã nhận được
rất nhiều lợi ích. Sau này khi lại gặp chuyện như vậy, ta vẫn có thể ra
tay giúp đỡ. Mặt khác, số lượng kim tệ do trưởng lão các người khổ cực
chuyển từ trong kim khố của phòng đấu giá đi ra, sau này này sẽ được
dùng làm một khoản tiền đặc biệt, chuyên môn giải cứu những nô lệ Tinh
Linh bị thất lạc khắp nơi.
- Ta sẽ chuyển ý định của ngươi tới nữ hoàng bệ hạ, tin tưởng bệ hạ nhất định sẽ không để cho các bằng hữu Tinh Linh Tộc thất vọng.
Trưởng lão Meredith không tỏ rõ ý kiến chỉ gật đầu đáp ứng một câu, sau đó không nói lời gì khác nữa.
Nhưng bây giờ trong lòng Mạnh Hàn lại có chút thất vọng. Xem ra, nếu
muốn có những lợi ích khác, vẫn phải giao tiếp với nữ hoàng Tinh Linh.
Từ sâu trong lòng Mạnh Hàn vẫn có chút sợ sệt đối với nữ hoàng Tinh
Linh. Tuy nhiên việc đã đến nước này, cũng không phụ thuộc vào chuyện
Mạnh Hàn nhắc tới điều kiện gì. Hắn tin tưởng lấy sự thấu hiểu của nữ
hoàng Tinh Linh đối với Mạnh Hàn, chắc chắn nàng sẽ không để hắn bỏ ra
cái giá lớn như vậy, lại mất hết vốn liếng. Đương nhiên, Mạnh Hàn nói
mình mất hết vốn liếng là có chút vô sỉ. Chí ít hắn đã thành công tạo
dựng một danh tiếng không ai dám động tới bên trong Công quốc.
Trưởng lão Meredith cũng không ở lại Hoàng Sa Thành quá lâu. Sau khi
Mạnh Hàn dàn xếp mọi chuyện xong xuôi, bọn họ trực tiếp rời khỏi Hoàng
Sa Thành trở lại rừng rậm Tinh Linh.