- Vậy nhận thức lạc quan hẳn là thế nào, đại nhân?
Elyse không rõ hỏi.
- Một loại là kim tệ của chúng ta.
Trên người Mạnh Hàn lộ ra ra một sự tự tin cường đại:
- Một loại khác, kim tệ sắp là của chúng ta!
Phải nói rằng Mạnh Hàn không tức giận, đó là giả. Nhưng Mạnh Hàn lại hiểu rất rõ, bây giờ mình so với những thế lực khổng lồ này căn bản không cùng một trình độ. Điều hắn có thể làm, chỉ là lặng lẽ tích góp thực lực. Dù sao đi nữa, ngoài mặt địa vị của mình tại Hoàng Sa Thành không người nào có thể động tới. Chỉ cần Tinh Linh Tộc còn cường đại một ngày, Mạnh Hàn có một ngày cường thế.
Tuy nhiên, Mạnh Hàn lại không thích cuộc sống phụ thuộc này. Dựa lưng vào đại thụ tất nhiên dễ hóng gió. Nhưng đó không phải là thực lực chân chính của mình. Hai trăm thân vệ theo Mạnh Hàn, chính là cơ sở vững chắc kiên cố nhất của Mạnh Hàn hiện nay. Mạnh Hàn muốn làm sao có thể tăng cường thực lực của bọn họ hơn nữa.
Cái gọi là khảo sát thị trường, cũng chính là một cách nói khác để Mạnh Hàn mở mang tầm mắt. Hắn đi tới thế giới này, cũng không được nhìn thấy nhiều thứ. Phần lớn thời gian hắn đều ở trong tổ của mình tại Hoàng Sa Thành. Nếu đi ra ngoài, Mạnh Hàn cũng cho mình cái quyền du lịch. Chỉ có điều, Mạnh Hàn đã có kế hoạch phát tài kế tiếp. Đó chính là những tác phẩm nghệ thuật của Tinh Linh Tộc.
Đương nhiên, còn có một loại thương phẩm quan trọng khác. Đó chính là nỏ kim loại. Trước đó những người lùn kia cũng chưa từng nhúng tay vào loại buôn bán với quy mô lớn. Đây chính là vũ khí sắc bén nhất trên thế giới này. Điều duy nhất Mạnh Hàn muốn cân nhắc chính là làm sao khống chế được đối tượng tiêu thụ, và làm sao để mình tiêu thụ vũ khí được lợi nhiều nhất.
Tại một làng chài nhỏ cách cảng Orvieto gần một ngày đường, đoàn người Mạnh Hàn đang nghỉ ngơi. Làng chài này cũng không lớn, chỉ có một trăm mười hộ gia đình. Sau khi Mạnh Hàn bỏ ra mười mấy viên kim tệ, tất cả các thôn dân liền nhường lại tất cả các phòng của mình, hơn nữa còn dâng lên đủ loại mỹ vị hải sản.
Cảng Orvieto là một cảng lớn lấy tên của Đại Công Orvieto. Nơi này chính là đại bản doanh của tất cả các thương nhân buôn bán vận chuyển bằng đường biển, cũng là một nơi tập trung tiêu thụ hải sản lớn nhất. Tuy nhiên, Mạnh Hàn tới nơi này không phải vì muốn đi cảng Orvieto. Mục tiêu của hắn chính là cái làng chài nhỏ này.
Làng chài nhỏ thật sự quá nhỏ, tương đối gần bờ biển, lại không có người nào lui tới. Những người ở đây đều là ngư dân, đời đời đánh cá sinh sống. Cho dù có hàng hải sản giao dịch, cũng đều chạy tới cảng Orvieto để tiến hành. Nơi Mạnh Hàn muốn đến lại có thể là chỗ này. Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của mọi người.
- Nơi này có cơ hội phát tài gì chứ?
Mạnh Hàn vội vội vã vã lắc đầu, đáp trả vấn đề của Elyse:
- Không không không, nơi này hoàn toàn không có phát tài cơ hội nào cả.
-Vậy tại sao chúng ta phải tới nơi này?
Không riêng gì Elyse không hiểu, ngay cả Joey và Juli cũng thắc mắc. Demi và Diana tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng các nàng lại không hề hỏi ra miệng.
- Nơi này ngoại trừ ngư dân và thuyền đánh cá ra, gần như không có thứ gì. Đương nhiên, có chút hải sản không tồi. Tuy nhiên, các nàng sẽ không thật sự cho rằng ta tới nơi này hoàn toàn không có ý nghĩa gì chứ?
Ngoài miệng Mạnh Hàn nói, trong tay lại cầm một con cá nhỏ nhét vào trong miệng, chậm rãi nhai thưởng thức. Đã lâu Mạnh Hàn không ăn hải sản. Cảm giác này thật khiến người ta hoài niệm.
Năm cặp mắt mỹ lệ chăm chú nhìn về phía Mạnh Hàn, giống như muốn nhìn thấy hoa nở ra từ trên mặt hắn vậy. Mạnh Hàn đã quen với ánh mắt như vậy từ lâu, nên cũng không chút để ý, tiếp tục hưởng thụ bữa tiệc hải sản của mình. Năm nàng lại chỉ có thể hầm hừ nhìn Mạnh Hàn hưởng thụ. Trước khi không biết rõ dụng ý của Mạnh Hàn, các nàng thực sự không cảm thấy hứng thú với bữa tiệc kia.
- Ta đã cẩn thận nghe ngóng.
Rốt cuộc bọn họ cũng đợi được tới lức Mạnh Hàn kết thúc quá trình hưởng thụ hải sản của mình. Mạnh Hàn đưa tay ra, Demi và Diana liền mang khăn mặt đã được chuẩn bị từ trước tới. Sau khi Mạnh Hàn tao nhã lau tay xong, mới lên tiếng:
Khu vực này, xung quanh có hơn 1 ngàn dặm đường biển, là nơi có thủy triều lớn nhất. Chúng ta lại ở chỗ này một thời gian ngắn, sau đó để các ngư dân dẫn theo mọi người ra biển nhìn.
- Nhìn cái gì?
Joey trầm tư suy nghĩ, Juli lại sốt ruột hỏi lên.
- Nhìn biển rộng, nhìn sóng biển, nhìn thủy triều.
Mạnh Hàn mỉm cười đáp:
- Các nàng tu luyện đấu khí cuồng triều. Tuy rằng đây chỉ là cái tên, nhưng trong các nàng lại chưa có ai từng nhìn thấy biển, càng chưa từng thấy qua hải triều. Có lẽ trong mấy ngày này có thể khiến các nàng mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là cuồng triều thật sự.
Hắn đã hỏi thăm từ lâu, trong khoảng thời gian này đúng lúc là mùa bão. Muốn xem phong ba sóng lớn, chính là thời điểm này.
- Còn nhớ chuyện “Thần Điêu Hiệp Lữ” ta đã kể không?
Các nàng còn chưa mở miệng, Mạnh Hàn đã nói tiếp:
- Tử tước Dương Quá của chúng ta từng luyện tập tu hành trong thủy triều. Có lẽ tất cả mọi người có thể tham khảo một chút. Cho dù không có tác dụng cũng có thể hiểu rõ cái gì gọi là cuồng triều.
Hai mắt Joey đã sớm lóe sáng. Sau khi nghe Mạnh Hàn giải thích xong, nàng không nói hai lời, liền dẫn theo Juli trực tiếp xoay người ra ngoài, tuyên bố với tất cả các đội viên về tin tức kia. Trong phòng chỉ còn lại Mạnh Hàn và Elyse và Demi Diana, ba cặp mắt đẹp vẫn nhìn Mạnh Hàn không chớp một cái.
- Chúng ta chỉ ngắm phong cảnh. Đương nhiên, nhìn biển rộng ầm ầm dậy sóng, tuyệt đối có lợi. Bất kể là vũ kỹ hay ma pháp, cho dù không phải là thủy hệ, cũng có chỗ hữu dụng. Demi, Diana, mấy ngày này nhất định phải cố gắng quan sát.
Căn dặn hai tiểu thị nữ xong, Mạnh Hàn chuyển sang nhìn Elyse:
- Về phần chúng ta, Elyse, chúng ta chỉ cần tưởng tượng, nếu như những nước biển này đều kim tệ là được, ha ha ha!
Một câu nói khiến tất cả mọi người bắt đầu phá lên cười.
Tất cả thuyền đánh cá đều bị Mạnh Hàn bao hết. Sau đó nhân lúc thời điểm gió êm sóng lặng, Mạnh Hàn dẫn theo mấy nàng vui vẻ thưởng thức cảnh biển rộng mênh mông vô bờ. Sau đó, Mạnh Hàn sẽ ở trong làng chài, học tập ma pháp hộ thể Thạch Phu. Elyse tự mình dẫn theo Demi và Diana chiếu cố Mạnh Hàn. Các thành viên trong đội thân vệ dưới sự lãnh đạo của Joey và Juli, tập trung ở cạnh bờ biển, nhìn thủy triều lên xuống.
Thời tiết nhanh chóng trở nên khắc nghiệt. Mạnh Hàn và ba nữ tử thoải mái ở trong một nhà dân chắc chắn. Các thân vệ lại tập trung ở bờ biển thưởng thức bão táp. Thôn dân nơi này đều là người bình thường. Với thực lực ba ma pháp sư Mạnh Hàn và Demi, Diana căn bản không phải lo ngại gì về vấn đề an toàn.
Cũng như Mạnh Hàn từng nói, trước đó kể cả Joey và Juli cũng chỉ nghe nói về biển, nghe nói về sóng triều. Sau khi tu luyện đấu khí cuồng triều, bọn họ cũng chỉ biết điều kiện tu luyện đấu khí cuồng triều khá cực đoan. Nhưng dưới sự giúp đỡ của đại nhân, mọi người đều có thể tu luyện thành công.