Thiên Hạ Vô Song

Chương 99: Chương 99: Dùng tiền kiếm tiền. (2)




Thời gian ba mươi ngày ngắn ngủi Mạnh Hàn đã lầm lượt từ tay thương nhân và kiếm được tới một trăm năm mươi kim tệ, cộng thêm từ chỗ Wright ma pháp sư đạt được hơn mười miếng kim tệ, chất đống cùng một chỗ giống như núi kim tệ nhỏ.

Có kinh nghiệm đạo tặc lần trước, lần này Mạnh Hàn đã sớm cho Kiều cùng Chu mang theo vệ đội vây quanh phủ lãnh chúa, miễn cho xảy ra chuyện. Nhìn qua một miếng kim tệ, Mạnh Hàn cũng có chút tự hào.

Mà tất cả rõ ràng đều là lợi nhuận mình làm được từ hai bàn tay, hơn nữa còn là trong vài ngày ngắn ngủi, nếu ở thế giới trước kia thì khó mà tưởng tượng được. Cố tình cảm thấy là hư ảo, nhưng mà kim tệ sáng chói ở trước mặt và nặng chịt làm hắn biết đây là thật.

- Bao nhiêu đây đủ cho chúng ta sống vài chục năm đấy.

Grace nhìn qua nhiều kim tệ như vậy, nhịn không được học Mạnh Hàn cầm lấy một cái, cảm thụ được cảm xúc đặc biệt của kim tệ, cảm khái nói ra.

- Đúng vậy a, Grace!

Elyse cũng trầm mê không cách nào kiềm được, gật đầu nói.

Hai âm thanh bang bang vang lên, Mạnh Hàn vỗ vào ót của hai nàng, các nàng mới từ trong trạng thái mơ màng tỉnh táo lại.

- Thật sự là không có tiền đồ!

Mạnh Hàn không chút đỏ mặt răn dạy hai thị nữ, hoàn toàn quên vừa rồi bộ dáng của mình không tốt hơn hai thị nữ là bao nhiêu:

- Đây mới là chút tiền mà thôi, về sau chúng ta sẽ kiếm được ngày càng nhiều tiền hơn nữa, kiếm được một cái rương, một phòng kim tệ, đến lúc đó các ngươi lại cảm khái cũng được mà.

- Chúng ta bây giờ đào hố to, đem kim tệ vùi vào đó đi!

Elyse bụm cái ót, hưng phấn đề nghị .

Băng, Mạnh Hàn lại vỗ Elyse một cái:

- Không có tiền đồ! Có tiền đem vùi, thổ tài chủ!

Nói xong, quay người hỏi Grace:

- Grace, ngươi có ý kiến gì không?

- Vùi thì không tốt.

Grace nhìn chằm chằm vào kim tệ, ước mơ ngẫm lại, phủ định đề nghị của tỷ tỷ:

- Chúng ta tìm cái rương lớn, sau đó đem kim tệ bỏ vào đó, phái người nhìn chằm chằm vào, lúc nào dùng thí lấy ra.

Bang, Mạnh Hàn nhịn không được cũng vỗ Grace một cái:

- Cá mè một lứa, đúng là không có tiền đồ!

- Đại nhân, vậy ngươi nói những kim tệ này nên làm cái gì bây giờ?

Hai nữ đều ủy khuất bụm cái ót, tức giận hỏi Mạnh Hàn.

- Có tiền đương nhiên phải xài rồi.

Mạnh Hàn vung vẩy hai tay, làm ra thủ thế khoa trương:

- Chúng ta kiếm tiền là vì cái gì? Chẳng lẽ không phải là vì dùng tiền sao?

- Nhiều kim tệ như vậy chúng ta xài tới khi nào?

Hơn một trăm miếng kim tệ, mặc kệ ở nơi nào cũng xem như khoản tiền lớn, Grace cùng Elyse đều không có nghĩ qua, cũng không cách nào tưởng tượng sẽ mua được bao nhiêu đất, sẽ tiêu thế nào hết nhiều kim tệ như vậy.

- Nơi dùng tiền quá nhiều.

Mạnh Hàn nhìn qua bộ dáng đáng thương của hai nữ, cũng không đành lòng quát tháo các nàng. Các nàng từ nhỏ đều lớn lên trong loại hoàn cảnh này, làm sao có thể biết thế giới bên ngoài có nhiều xa xỉ phẩm còn tốn nhiều tiền hơn thế này đấy.

Hai nữ khó hiểu nhìn qua Mạnh Hàn, dường như đang chờ Mạnh Hàn giải thích, địa phương nào mà tiêu được nhiều tiền như vậy.

- Đơn giản mà nói có tiền mọi người nên ăn tốt một chút, mặc tốt một chút, nếu không chúng ta vất vả kiếm tiền là vì cái gì?

Mạnh Hàn vừa nghĩ tới cũng nên cải thiện sinh hoạt cho mọi người. Lời vừa ra khỏi miệng Grace cùng Elyse liền không nhịn được trong nội tâm ấm áp.

- Hiện tại chúng ta ăn mặc không lo, nhưng phải làm thế nào cải thiện nhà ở cho mọi người đây?

Hiện tại phòng ở đều là dùng đá xây thành, nhưng đó là tửu điếm và lữ điếm mới có, những cư dân của Hoàng Sa Trấn đang ở trong những gian nhà gỗ. Trước kia không có tiền nên không có biện pháp, hiện tại có một đống kim tệ như vậy Mạnh Hàn làm sao để mọi người ủy khuất:

- Chúng ta nên làm nhà ở cho tốt, để cho mọi người ở trong gian phòng tốt nhất, toàn bộ đều dùng đá xây thành.

- Đại nhân muốn xây tòa thành!

Grace trước chọc vào một câu. Mạnh Hàn nói những câu này đều là cho các cư dân, nhưng chính hắn không nghĩ tới và Mạnh Hàn không đề cập tới, nhưng Grace lại nhất định phải nói ra. Nàng mới mở miệng Elyse cũng gật đầu liên tiếp.

- Tòa thành trước không nóng nảy, mọi người chúng ta phải ở chỗ tốt, phải tu sửa đường.

Muốn có tiền trước sửa đường, điểm này kiếp trước Mạnh Hàn biết rõ vô cùng rõ ràng. Hiện tại đường từ bên ngoài đến Hoàng Sa Trấn không có. Thứ tốt đều không thể vận chuyển, như vậy phải nghĩ biện pháp.

- Có tiền thì chúng ta phải bảo vệ gia viên của mình. Vệ đội mặc dù có Tinh linh tộc đáp ứng cho vũ khí, nhưng mà khôi giáp cái gì đó đều cần tiền! Cho dù là huynh đệ ải nhân có thể chế tạo cho mình, nhưng quặng sắt thì mua ở đâu?

- Nghe nói trong sa mạc còn có sa đạo, trước kia ở chỗ chúng ta không có cái gì, bọn chúng không động tâm, bây giờ chắc chắn sẽ tới cướp bóc.

Vấn đề về an toàn luôn luôn là điểm Mạnh Hàn chú ý nhất, hiện tại càng coi trọng:

- Chúng ta cần nghĩ biện pháp mới được, chúng ta phải xây thành lũy, phải có chúng mới ngăn cản được người xấu.

- Mấu chốt nhất chúng ta còn phải xây một nơi cất kim tệ an toàn. Điểm này cần phải nhớ kỹ.

- Đại nhân ta còn muốn học tập ma pháp, các ngươi cũng biết muốn học ma pháp cũng cần tiền nha.

Mạnh Hàn cúi đầu nhìn qua đống kim tệ:

- Một chút này còn chưa đủ cho ta mua một quyển sách ma pháp. Tài liệu quyển trục cao cấp cũng thập phần đắt đỏ, đến lúc đó làm thế nào cũng phải mua.

Bao nhiêu đây Mạnh Hàn đã cảm giác một chút kim tệ như vậy giống như không đủ cho hắn làm được bao nhiêu chuyện, nhịn không được thở dài một hơi. Vừa mới cảm khái đột nhiên Mạnh Hàn nghĩ đến ngày mai còn phải đi Tinh Linh sâm lâm học tập ma pháp.

- Không biết nha đầu nóng nảy kia có làm khó xử ta hay không.

Mạnh Hàn nghĩ tới nghĩ lui không biết ngày mai sẽ như thế nào:

- Chỉ mong nàng chăm chú chỉ điểm cho ta một chút a.

Nghe được Mạnh Hàn bày ra nhiều địa phương cần dùng tiền như vậy, trên mặt Grace cùng Elyse cũng hiện ra vẻ mặt đâm chiêu. Các nàng đã quen chịu khổ, vẫn luôn cho rằng dùng duy trì sinh hoạt trước mắt đầy đủ các nàng sống vài chục năm. Không nghĩ tới bị Mạnh Hàn nói như vậy thì biết rằng còn xa mới đủ.

- Vậy làm sao bây giờ?

Trong nội tâm Grace tính toán đống kim tệ này, nhịn không được hỏi một câu.

- Tiêu hết thì kiếm lại, không có gì không dậy nổi.

Mạnh Hàn lại không thèm quan tâm, cũng quán thâu khái niệm mới cho hai nữ quản gia của mình.

Kế tiếp Mạnh Hàn không thể không phát sầu, rốt cuộc ngày mai phải đối mặt với nữ tinh linh thế nào? Mang theo tỷ muội tinh linh? Không nghĩ qua là bảo các nàng hầu hạ theo thói quen bị nữ tinh linh nhìn thấy, tuyệt đối lại là một hồi phong bạo. Không được, Mạnh Hàn rất nhanh bác bỏ suy nghĩ này.

Nữ tinh linh đã từng nói qua chỉ điểm cho hắn ba ngày, xem nư báo đáp hắn đọc Băng Tâm quyết ba lượt, sớm biết như vậy thì Mệnh Hàn nói không chừng đã trực tiếp viết ra một bản giao tới rồi, như vậy bọn họ còn không phải dụng tâm dạy cho mình hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.