Kỵ sĩ cầm kiếm nhìn qua bốn phía hét lớn một tiếng, nhưng không có bất cứ kẻ nào dám lên tiếng đáp lại.
- Hừ!
Đại Kiếm Sư hừ lạnh một tiếng, trong nội tâm người nghe chung quanh lại
giống như có búa tạ nện mạnh vào trong tim, bị đánh thật nặng. Nhìn thấy không có người nào dám xuất đầu, kỵ sĩ mới lại hừ lạnh một tiếng, quay
người đi vào trong tửu quán.
- Đem còng thú của ta chiếu cố cho tốt, tốt nhất là nên cho nó ăn chút cỏ xanh.
Đi tới cửa kỵ sĩ lớn tiếng phân phó một tiếng. Tiểu nhị đang trốn sau cánh cửa ôm đầu dạ một tiếng, vừa run rẩy vừa nhanh chóng chạy tới, kéo còng thú thân thể đầy máu tươi đi qua một bên.
Đông, kỵ sĩ bước vào
trong tửu quán, một tay đặt cái túi đen nặng chịt vào trên bàn, đại mã
kim đao đặt qua một bên ngồi xuống, đập đao mạnh xuống bàn:
- Mang rượu lên cho ta!
Lão bản tửu quán như sắp khóc thét lên vậy, nhanh chóng bưng rượu mạnh
trước đó không biết chuẩn bị cho ai nhanh chóng chạy tới, cẩn thận bỏ
lên trên bàn, ngay cả khay cũng không dám thu lại, sau đó nhanh chóng bỏ chạy ra phía sau.
Trong tửu quán còn có một đám mạo hiểm giả
không có đi ra ngoài, giờ phút này lại sợ hãi giống như đang nhìn thấy
vong linh, lách vào góc bàn hẻo lánh nhất, động cũng không dám động, con mắt cũng không dám nhìn qua bên này.
- Uống rượu!
Kỵ sĩ
hét lớn một tiếng, ban thân bưng chén rượu lớn lên. Âm thanh cực lớn làm cho đám mạo hiểm giả kia run bắn người, vội vàng cầm chén rượu trước
mặt của mình uống cạn.
- Ha ha ha, thống khoái!
Kỵ sĩ uống một ngụm cạn chén rượu lớn, lúc này mới quệt quệt mồm nói:
- Lão bản, đem ba lô sáo trang rắn chắc nhất tới cho ta hai bộ!
Lão bản không dám lãnh đạm, nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ chốc lát cầm hai bộ bốn ba lô, đi tới bên cạnh, cẩn thận đặt dưới chân của tên kỵ sĩ.
Kỵ sĩ thò tay cầm lấy một balo lớn, đem lùi vải lớn bên trong ném qua một
bên. Ngay sau đó xé cái bọc kim tệ lớn trên bàn, kim tệ rơi lả tả cả
bàn. Còn có mấy cái rơi xuống đất, trong đó có một quả lăn tới quần bán
hàng.
Rầm Ào Ào, bàn tay lớn của kỵ sĩ đem kim tệ bỏ vào trong ba lô lớn. Rất nhanh cả ba lô tràn đầy. Kỵ sĩ nhanh chóng đổi một cái ba
lô nhỏ hơn, đem số còn lại cất vào trong đó.
Tên lão bản thấy tên kỵ sĩ lúc này tươi cười, vội vàng chạy đến miếng kim tệ trên mặt đất
thò tay nhặt lên, chạy chậm đưa tới trước mặt kỵ sĩ.
Nhìn thấy lão bản hai tay dâng kim tệ, kỵ sĩ không có cầm lấy, lạnh lùng một tiếng:
- Thưởng cho ngươi, đây là tiền boa!
- Dạ, dạ!
Lão bản cầm lấy kim tệ trong tay, cũng không biết nên nói như thế nào, đành phải gật đầu đồng ý.
- Chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ cho ta, ta cần nghỉ ngơi!
Kỵ sĩ đem tất cả sản nghiệp đặt lên trên người, căn bản mặc kệ nơi này là tửu quán, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
- Đúng, đúng, ngài đi theo ta!
Lão bản nào dám nói nửa chữ không có,nhìn qua mấy miếng kim tệ còn rơi xuống đất, lại phân phó người hậu hạ tốt.
Đi tới cửa ra vào của tửu quán, bỗng nhiên kỵ sĩ quay người, nhìn qua đám
gia hỏa đang ở trong góc hẻo lánh của tửu quán nói một câu:
- Đám người các ngươi vừa rồi không có đi ra ngoài, xem như các ngươi gặp may mắn. Uống cùng các ngươi một chén cũng là các ngươi máy mắn. Cuối cùng
nói cho các ngươi biết một câu, ta không có tìm được bảo tàng Lưu Kim
vương triều, chỉ tìm được cửa hàng bình thường ẩn dưới đất thôi. Các
ngươi không tìm được kim tệ đó là bởi vì các ngươi đi không đủ xa!
Nói xong, cười ha ha quay người rời đi.
Đám mạo hiểm giả này con mắt sáng lên. Kỵ sĩ nói giống như đang nhắc nhở
bọn họ vậy, đợi đến lúc kỵ sĩ biến mất khỏi tầm mắt, hai người lập tức
nhanh chóng chạy ra khỏi tửu quán.
Chỉ chốc lát tin tức này dường như truyền ra khắp Hoàng Sa Trấn. Mà tên kỵ sĩ Đại Kiếm Sư kia cũng
không phải là tìm được bảo tàng Lưu Kim vương triều, chỉ tìm được một ít đồ vật mà thôi. Mà câu hắn nói mang ý vị rất sâu xa. Không có tìm được
kim tệ là vì đi chưa đủ xa?
Cho dù có người còn không tin được,
nhưng mà hai trăm thi thể nằm trên quảng trường kia không có kẻ nào dám
động tới, mà lão bản tửu quán lúc này được khen thưởng kim tệ là hàng
thật giá thật. Có người chuyên môn nhìn qua, đây thật sự là kim tệ của
Lưu Kim vương triều. Kỵ sĩ đã tìm được đồ vật truyền lưu của Lưu Kim
vương triều, vậy thì không thể nghi ngờ.
Đi không đủ xa là có ý
gì? Tất cả mọi người đang cân nhắc. Nhưng mà người thông minh cũng ý
thức được kỵ sĩ kia cưỡi còng thú đến. Còng thú có thể mang người, còn
có thể mang theo tiếp tế, tự nhiên là đi xa hơn mọi người rồi. Một người biết rõ, lập tức có người thứ hai biết rõ, rất nhanh tất cả mọi người
đều ý thức được vấn đề nằm ở đâu, dựa vào hai cái đùi của mình đi trong
sa mạc cho dù thế nào cũng không sánh bằng còng thú.
- Ở đâu có bán còng thú không?
Không đến một giờ đã có người bắt đầu điên cuồng nghe ngóng ở bốn phía.
Thấy xuất hiện một màn này Mạnh Hàn vốn đang giật mình vì cảnh giết chóc,
sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, rốt cục lộ ra bộ dáng tươi cười.
Trước kia Mạnh Hàn tạo ra tàng bảo đồ giả mạo, chính là vì muốn người ta chú ý tới lãnh địa của mình một chút, cho nên đặc biệt đem dấu hiệu kia làm
gần Hoàng Sa Trấn hơn. Như vậy sẽ đưa tới không ít người tầm bảo ở bên
ngoài tới, thực sự khiến cho những người này không cần cố sức bao nhiêu, có thể bằng sức người đi tìm được bảo tàng.
Hiện tại kỵ sĩ kia
xuất hiện làm cho Mạnh Hàn triệt để giải quyết nỗi lo về sau. Không phải là không có bảo tàng, là bọn họ tiến vào sa mạc không đủ sâu. Bởi như
vậy rất nhiều lũ tiểu tử bị kim tệ của Lưu Kim vương triều kích thích,
cho nên nhanh chóng tập trung lực chú ý vào bảo tàng của Lưu Kim vương
triều. Mà lãnh địa Mạnh Hàn rất an toàn, lập tức có bảo đảm nhiều hơn
một tầng. Không có người nào trước khi tìm được bảo tàng mà phá hủy cơ
sở tiếp liệu duy nhất là nơi này chứ?
Nhưng mà kỵ sĩ kia xuất
hiện có phải là quá khéo hay không nhỉ? Mạnh Hàn cẩn thận suy nghĩ thì
nhìn qua thiếp thân thị nữ tinh linh song bào thai, lập tức ý thức được
cái gì đó.
Nữ tinh linh kia đáp ứng Mạnh Hàn, muốn Mạnh Hàn nguôi giận, trong đó có một chuyện là cho Mạnh Hàn một trăm miếng kim tệ. Hẳn là việc sau lưng là chủ ý của Tinh linh tộc? Bất động thanh sắc Mạnh
Hàn đã hóa giải được nguy cơ trên lãnh địa của mình, chuyển di chú ý
lực, những người kia có hy vọng đạt được bảo tàng. Quả nhiên là biện
pháp hay.
Trách không được kỵ sĩ kia toàn thân bọc giữa xiêm y
của mình, đoán chừng là không muốn bị người ta phát hiện ra thân phận
tinh linh của hắn. Về phần nói giết một hai trăm mạo hiểm giả, đối với
Tinh linh tộc mà nói chuyện này quả thực là dễ như trở bàn tay.
Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này Mạnh Hàn đã buông lỏng một hơi, thực sự đối với Tinh linh tộc càng kiêng kị thêm sâu sắc.