- Những người này đã cố gắng công kích ta, đây là tội chết!
Giọng nói của Mạnh Hàn đột nhiên cao lên, lớn tiếng tuyên bố tội trạng của người trung niên và những thủ hạ của hắn:
- Thương hội Ám Ảnh phá hoại quy củ của Hoàng Sa Thành. Tất cả người
trong thương hội Ám Ảnh sẽ bị trục xuất khỏi Hoàng Sa Thành, từ nay về
sau không cho bước vào Hoàng Sa Thành nửa bước! Elyse, gọi người tới chỗ thương hội Ám Ảnh lấy lại quyền tiêu thụ tơ lụa trả cho chủ nhân vốn có của nó. Dã Ngưu, cố gắng dưỡng thương. Chờ khi thương thế của ngươi đã
lành, sẽ cho ngươi làm ăn!
Mấy câu nói của hắn đã nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện trước mắt. Ngày hôm nay tất cả những người động thủ đều chết, tội danh là tập kích Tử
tước đại nhân. Thương hội Ám Ảnh bị trục xuất ra khỏi Hoàng Sa Thành.
Sau khi hắn xử trí xong mọi chuyện, tất cả người ở nơi này đều vui lòng
phục tùng. Mấy tên cường thế như thương hội Ám Ảnh bị xử quyết tại chỗ,
điều này đã nói một cách vô cùng rõ ràng về thái độ của thành chủ đại
nhân. Đặc biệt hắn còn sai người ta lấy lại những quyền tiêu thụ tơ lụa
bị thương hội Ám Ảnh cướp đi trả lại cho mọi người. Nhất thời rất nhiều
người đều lớn tiếng hoan hô.
Về phần lính đánh thuê Dã Ngưu, tuy rằng bị thương nặng nhưng còn chưa
tới mức trí mạng, vẫn cứng rắn chống cự cho tới lúc này. Vừa nghe thấy
câu nói cuối cùng của Mạnh Hàn, cho dù là lấy tâm tình của một kẻ lang
bạt nhiều năm như hắn cũng nhịn không được bắt đầu trở nên kích động.
Thành chủ đại nhân lại nói cho hắn làm ăn. Đại nhân tổng cộng chỉ làm
mấy chuyện làm ăn, phòng vệ sinh, tơ lụa. Nhưng không có chuyện làm ăn
nào mà không phải kiếm ra được rất nhiều tiền. Lão Tom bởi vì dính dáng
tới chuyện buôn bán tơ lụa cho đại nhân, hiện tại đã là đại phú hào xa
gần đều nghe danh. Hiện tại đại nhân lại bảo có chỗ cho hắn làm ăn. Giờ
phút này, Dã Ngưu thậm chí hận không thể tự khống chế những vết thương
nặng trên người giảm đi một ít. Đột nhiên nhận được niềm vui bất ngờ như vậy đã khiến hắn không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này mọi người xung quanh nhìn lại Dã Ngưu, đã đầy vẻ hâm mộ, ước gì
người đại nhân trò chuyện chính là mình, người bị thương hội Ám Ảnh tổn
thương cũng là mình. Vừa nãy những gia hỏa ở trong bóng tối cười nhạo Dã Ngưu không biết tự lượng sức mình, đi đối nghịch với thương hội Ám Ảnh, hiện tại bọn họ lại ước ao thiếu chút nữa muốn chảy cả nước miếng.
- Vị tiểu thư này, xin hỏi xưng hô như thế nào?
Vào lúc này, Mạnh Hàn mới có thời gian hỏi nữ tử vừa nói chuyện. Rốt
cuộc nàng có thân phận thế nào. Vào lúc trước, nàng lại dám nhúng tay
vào, ngồi ở sát bên cạnh Mạnh Hàn. Hơn nữa sau đó nàng còn tùy tiện xen
vào chuyện của người khác. Nói vậy hẳn nàng không phải là nhân vật nhỏ
nào.
- Ta gọi là Angelina, cũng là thương nhân đến từ Công quốc Đô Linh.
Nét mặt Angelina tươi cười như hoa giới thiệu sơ qua về chính mình một chút. Sau đó nàng lập tức bổ sung một câu:
- Tuy nhiên, ta không phải là người của thương hội Ám Ảnh.
- Angelina tiểu thư cũng từ Đô Linh tới đây sao?
Mạnh Hàn dường như có chút kinh ngạc, đồng thời dường như có vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Nàng cũng là tín đồ của giáo hội Hắc Ám sao?
- Đương nhiên!
Angelina không chút do dự trả lời:
- Không riêng gì thương hội Ám Ảnh, tất cả người của Công quốc Đô Linh đều là tín đồ của giáo hội Hắc Ám.
Mạnh Hàn lục lọi tin tức trong ký ức của Antonio. Hắn chỉ biết, trên thế giới này còn có hai tôn giáo đối địch với nhau. Một bên là Quang Minh
thần giáo. Một bên khác chính là giáo hội Hắc Ám. Một bên thờ phụng
chính là Quang Minh thần. Một bên khác lại thờ phụng hắc ám thần.
Đối với giáo hội Hắc Ám, Mạnh Hàn không có quá nhiều mâu thuẫn. Bởi vì
hắn biết giáo lí của giáo hội Hắc Ám không phải quá tà ác. Chẳng qua
giáo lý của hội nghị có một ít mâu thuẫn với giáo lí của Quang Minh thần giáo mà thôi. Quang Minh thần giáo muốn mọi người tuân thủ đủ loại
thanh quy giới luật, nghiêm khắc với luật kỷ. Trong khi đó giáo hội Hắc
Ám chỉ muốn mọi người tuân theo bản năng và dục vọng của mình. Thích làm gì thì làm, sống thế nào thì sống, không bị ảnh hưởng nhiều như giới
luật mà thôi. Xét về bản chất mà nói, mặc kệ là tôn giáo nào đều muốn
con người hướng thiện.
Dù sao, Mạnh Hàn có phần thích giáo lí của giáo hội Hắc Ám hơn. Tuy
nhiên, nơi này không phải là địa bàn của Quang Minh thần, đồng thời cũng không phải là địa bàn của hắc ám thần,
Vị trí vương quốc Công quốc, trên căn bản thuộc về quốc gia trung lập
không tín ngưỡng Quang Minh, cũng không tin ngưỡng Hắc Ám. Đương nhiên,
đây cũng là khu vực cả hai đại tôn giáo đều đang tranh thủ.
Trên địa bàn của mình xuất hiện tín đồ của giáo hội Hắc Ám, Mạnh Hàn
không cảm thấy kinh ngạc chút nào. Quang Minh thần cũng được, hắc ám
thần cũng tốt, các tín đồ đều cần ăn cơm sinh hoạt. Ngoại trừ về tín
ngưỡng tinh thần ra, trên phương diện vật chất, thứ nên có sẽ không thể
thiếu. Nơi này độc chiếm tơ lụa loại hàng xa xỉ phẩm trên thế giới này,
mặc kệ nơi nào cũng phải cần tới. Có nhu cầu sẽ có thị trường, đây là
chân lý cung cầu không thể phá vỡ.
Cần gì quan tâm tín ngưỡng tôn giáo của hắn là gì, chỉ cần tại địa bàn
của mình làm ăn đàng hoàng, cho dù hắn ở bên ngoài là một đầu lĩnh cường đạo chuyên gây ra tội ác tày trời Mạnh Hàn cũng sẽ không quản. Hắn
không phải là cảnh sát thế giới, không phải là kẻ đạo đức mẫu mực, không cần thiết giữ gìn hòa bình thế giới. Điều hắn muốn chính là ở bên trong địa bàn của mình, dựa theo mình quy tắc làm ăn đàng hoàng với người
khác mà thôi.
- Angelina tiểu thư cũng là thương nhân, nói không chừng chúng ta có thể có hợp tác một vài chuyện làm ăn.
Mạnh Hàn nhìn về phía Angelina thoáng nở nụ cười, lễ phép thi lễ:
- Chúc tiểu thư ở lại Hoàng Sa Thành vui vẻ!
Mỹ nữ Angelina nhanh chóng đáp lễ lại cho Mạnh Hàn. Nàng cũng biết, bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện nhiều hơn với Mạnh Hàn. Mạnh Hàn nhất định phải về thu thập một phen. Tuy nhiên nếu đã có quen biết với
lãnh chúa đại nhân, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội.
- Đại nhân, ngài chắc chắn sẽ không thể tin được, chúng ta phát hiện từ
những thứ lấy được trong thành bảo cự thạch ra cái gì đâu.
Trên đường chạy về Thành bảo Lục Mang Tinh, Grace đã không kiềm chế nổi
hưng phấn, báo cho Mạnh Hàn một tin tức vô cùng đáng kinh ngạc và vui
mừng.
- Ồ? Có vật gì tốt có thể khiến ngươi động tâm như vậy?
Mạnh Hàn cũng cảm thấy hài lòng. Bất kể là thứ gì, tóm lại đều là của mình, nói không vui đó là giả.
- Rất nhiều đồ tốt.
Grace phụ trách kiểm kê những đồ vật kia. Cả đời nàng cũng chưa từng
thấy qua nhiều thứ có giá trị như vậy. Nàng nói liên tục, giọng nói có
pha lẫn một chút run rẩy.
- Từ từ nói, chúng ta không vội.
Hiện tại Mạnh Hàn đã ngồi trên xe ngựa của mình, bắt đầu xuất phát tiến
về phía thành bảo. Mạnh Hàn không kiêng kỵ nhiều như vậy, mỗi tay hắn
đưa sang một bên, ôm Grace và Elyse.