Không riêng gì Nhị điện hạ
nói như vậy, ngay cả Đại điện hạ cũng có suy nghĩ tương tự. Chỉ có điều
Đại điện hạ không trực tiếp nói thẳng ra, mà nhìn Nhị điện hạ giơ đầu
nói trước mà thôi.
- Không cam lòng cũng phải nhẫn nhịn.
Sắc mặt bệ hạ Đại Công vô cùng nghiêm túc:
- Đừng nghĩ tới chuyện vận dụng nhân thủ của mình đi giết Antonio. Không được động tới tên tiểu tử kia. Một khi nhân thủ của các ngươi động tới
hắn bị người ta nắm lấy nhược điểm, đó chính là phá hoại quy tắc đầu
tiên của chúng ta. Lão Hầu tước sẽ có cớ, hiểu chưa?
Hiểu rõ thì hiểu rõ, nhưng có thể thấy được hai điện hạ sẽ không dễ dàng buông tha cho Mạnh Hàn như vậy được. Bọn họ không dám động tới hầu tước đại nhân. Nhưng một Tử tước nho nhỏ như Mạnh Hàn, chẳng lẽ còn không
thể động tới sao?
- Hai người các ngươi không phải là người ngu. Cẩn thận suy nghĩ một
chút đi. Người có thể khiến kim khố biến mất mà thần không biết quỷ
không hay, phải là cao thủ như thế nào? Trong lòng các ngươi hẳn đã nắm
chắc.
Bệ hạ Đại Công nhìn thấy thần sắc của hai điện hạ đã biết được trong
lòng bọn họ đang suy nghĩ gì. Lão Đại Công thở dài một tiếng, chỉ có thể khổ khẩu bà tâm giải thích cho bọn họ:
- Cao thủ như vậy, bất kể là thủ hạ của hầu tước hay thủ hạ của Antonio
đều không phải là người hiện tại chúng ta có thể trêu chọc. Nếu như
không muốn mất đi cái đầu của mình ngay trong lúc ngủ, ta nghĩ hẳn các
ngươi biết phải làm sao!
Lúc này hai vị điện hạ mới nhớ ra trong tất cả những chuyện này còn có
chuyện kim khố của sàn đấu giá kia bị cướp sạch một cách thần bí, không
có cách nào giải thích được. Nhưng bất kể nói thế nào, bọn họ có thể
khẳng định một điều, chắc chắn đó là cao thủ trong số các cao thủ. Đúng
như bệ hạ Đại Công từng nói, bọn họ muốn động vào cao thủ như vậy, đúng
là chết cũng không biết mình chết như thế nào. Nghĩ đến một điểm này,
hai người đều cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra khắp người, khúm núm đáp ứng
bệ hạ Đại Công. Bọn họ cũng không dám nói gì thêm nữa.
Mạnh Hàn và Francis đang ở phòng đấu giá diễu võ dương oai, rốt cuộc chờ được câu trả lời chắc chắn của phòng đấu giá. Sáng hôm sau, bọn họ sẽ
giao kim tệ lại cho Mạnh Hàn. Về phần lý do tại sao không phải là hiện
tại cũng rất đầy đủ. Mạnh Hàn cần tìm đủ xe ngựa tới kéo những kim tệ
này đi. Sáu trăm ngàn kim tệ tương đương với ba mươi tấn. Hiện tại Mạnh
Hàn có muốn cũng không thể lấy đi.
Nhận được kết quả mình mong muốn, Mạnh Hàn và Francis vỗ tay nhau chúc mừng, lại nghênh ngang rời khỏi phòng đấu giá.
Ngay lập tức, tin tức phòng đấu giá trao kim tệ lại cho Mạnh Hàn được
truyền khắp thành bảo cự thạch. Đồng thời được truyền ra cùng với tin
tức kia là lời nói của Mạnh Hàn, việc buôn bán thông qua hầu tước phủ
trước đó vẫn có hiệu lực. Những người trên tay có hàng muốn kim tệ của
Mạnh Hàn, tốt nhất lập tức đi tới hầu tước phủ báo danh.
Lần này trên tay Mạnh Hàn không phải là mấy vạn kim tệ, mà là sáu trăm ngàn. Nghe thấy tin tức kia, gần như mỗi thương gia trong thành bảo cự
thạch đều bắt đầu hành động. Ai lại có thù oán đối với kim tệ được? Cho
dù Mạnh Hàn có khả năng mất cái mạng nhỏ kia vào bất cứ lúc nào, nhưng
người ta lại kim tệ trước. Dù sao cũng có hầu tước đại nhân đảm bảo,
cùng lắm đến lúc đó mặc kệ hắn có chuyện gì hay không, cứ giao hàng hóa
đến Hoàng Sa Thành là được rồi. Những cái khác, mọi người cần gì phải
quản nhiều. Buôn bán không phải chỉ để kiếm tiền thôi sao?
Giống như hiện tại Mạnh Hàn cũng không có chuyện gì lớn. Điều Mạnh Hàn
phải làm, chính là lấy lại tiền từ sàn đấu giá, sau đó bắt đầu cung cấp
nguyên liệu tơ lụa để hầu tước đại nhân chế tạo. Tuy nhiên, có thể khẳng định được hiện tại không biết có bao nhiêu người đang hi vọng Mạnh Hàn
chết. Hầu tước đại nhân chính là kẻ địch. Toàn gia của bệ hạ Đại Công,
thậm chí còn có rất nhiều gia hoả mơ ước số lượng kim tệ kếch xù của
Mạnh Hàn đều có tâm tư giống nhau.
Đương nhiên, đối với bệ hạ Đại Công bọn họ mà nói, tốt nhất là Mạnh Hàn chết trong tay của Tinh Linh.
Cho dù cả bệ hạ Đại Công và hai vị điện hạ ra mặt, chỉ trong một đêm
muốn xoay xở ra 600 ngàn kim tệ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Bắt đầu từ ngày Mạnh Hàn rời khỏi phòng đấu giá, trong thành bảo cự
thạch đã có một nhóm đặc sứ của bệ hạ Đại Công tới nhà các tâm phúc quý
tộc xung quanh để thương lượng chuyện mượn kim tệ.
Mọi người đều biết vì sao bệ hạ Đại Công lại mượn kim tệ. Thậm chí rất
nhiều người cũng biết những quyết định ngu xuẩn tại sàn đấu giá hậu và
trước đó. Nhưng nếu muốn đi theo bệ hạ Đại Công tiếp tục lăn lộn, như
vậy cho dù bọn họ không nguyện ý, bọn họ vẫn phải nhịn đau hoặc nhiều
hoặc ít xuất ra một số lượng kim tệ. Tự nhiên, không thể thiếu người lén lút bất mãn đối với loại hành vi tên là mượn tiền, trên thực tế chính
là yêu cầu này.
Đối với Mạnh Hàn, tất cả mọi người đều có một tâm tư rất mâu thuẫn. Một mặt, ai cũng muốn thành lập mối quan hệ tốt đẹp cùng Mạnh Hàn. Không
ai có thù oán đối với kim tệ. Từ những chuyện đã trải qua lúc trước có
thể thấy, trong tay Mạnh Hàn tuyệt đối không chỉ có một hạng mục tơ lụa
để kiếm tiền. Về mặt khác, bọn họ lại rất muốn nhìn thấy Mạnh Hàn gặp
chuyện không may. Dù sao Mạnh Hàn ở trong thành bảo cự thạch, không chỉ
khiến học viện ma pháp thật sự mất mặt, còn khiến bệ hạ Đại Công đau
đầu. Hơn nữa hắn còn gián tiếp trợ giúp hầu tước đại nhân, cuối cùng lại muốn nghênh ngang lấy từ trong thành bảo cự thạch đi một khoản kim tệ
kếch xù như vậy, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ không thoải mái.
Cho tới bây giờ, trên căn bản Mạnh Hàn có thể nói là đã hoàn thành tất
cả mục đích định ra trong lần đến thành bảo cự thạch này. Ngoại trừ trên phương diện thí luyện ma pháp, hắn không có được kết quả như mong muốn
ra, cái khác xem ra vô cùng viên mãn.
Để chứa hết sáu trăm ngàn kim tệ, suốt đêm Mạnh Hàn đã tìm được sáu
mươi chiếc xe mới nhất. Cũng may có gia tộc Smith ở đây, việc tìm kiếm
những chiếc xe này cũng không phải là vấn đề gì lớn. Mạnh Hàn đã chỉ thị chỉ cần những loại xe vững chắc, không cần những loại có trang trí tinh xảo.
Từ sau sự kiện bán đấu giá, cáo già Evan đã nhìn thấu tiềm lực kinh
người của Mạnh Hàn. Vào lúc này, hắn rất quyết định đứng ở bên phía của
Mạnh Hàn. Hắn không chỉ hai tay dâng cho Mạnh Hàn năm mươi ngàn kim tệ
đã đáp ứng lần trước, ngay cả những chiếc xe này đều hoàn toàn biếu tặng miễn phí.
Trước khi đi tới sàn đấu giá, Mạnh Hàn lại đi một chuyến tới hầu tước
phủ. Lần này, Mạnh Hàn để năm mươi ngàn kim tệ do gia tộc Smith đưa tới
tại hầu tước phủ, để hầu tước phủ làm tiền vốn mua hàng hóa cho hắn. Hắn tin tưởng lấy sự khôn khéo của hầu tước đại nhân, sau khi biết chuyện
trưởng lão Meredith, sẽ không giở trò gì trên phương diện này. Người vì
chuyện nhỏ mà để mất chuyện lớn thực sự rất ít thấy được trên người
chính khách lão luyện như hầu tước đại nhân.