Thiên Hạ Vô Song

Chương 671: Chương 671: Khủng bố hút vàng (2)




Nhìn tất cả những thứ này, nụ cười trên mặt Mạnh Hàn càng tăng lên. Hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái. Tất cả mọi âm thanh lập tức biến mất không thấy nữa. Tất cả mọi người nín hơi ngừng thở kiểng chân mong chờ thành mới của chủ nhân. Bá tước đại nhân Antonio tôn quý lên tiếng.

- Đất thành mới dùng hình thức bán đấu giá để tiến hành bán ra.

Mạnh Hàn bình tĩnh tuyên bố quy tắc:

- Trước tiên, ta mời mọi người hưởng thụ một chút rượu ngon, thức ăn ngon. Sau đó buổi đấu giá sẽ được tiến hành ở chỗ này. Mọi người có thể dựa theo nhu cầu, mua từng mảnh đất mình vừa ý.

Chưa bao giờ có lúc nào mọi người dùng tiền cũng không thể chờ đợi như vậy. Mọi người ở đây gần như chỉ an qua một chút thức ăn do chủ nhân chuẩn bị, sau đó liền bưng chén rượu đứng ba tụm năm với nhau, ánh mắt nhìn chăm chú vào mảnh lụa trắng treo trên tường. Bọn họ vừa uống rượu, vừa bình luận mỗi con số đại biểu cho một mảnh đất còn trống, cùng với giá có thể đưa ra.

Đến lúc này, Mạnh Hàn không quá nhiều chuyện. Bản thân hắn là lãnh chúa, hắn sẽ không tự mình chủ trì bán đấu giá, thậm chí không cần lo lắng tới kết quả bán đấu giá. Chỉ cần chờ bán đấu giá xong xuôi, Grace và Elyse sẽ đến báo cáo. Vào lúc này, cũng là thời khắc hắn đi tiễn hai vị thiên hậu Claudia và Lidia.

Lúc hai nàng sắp xuất hành, Mạnh Hàn cũng không căn dặn quá nhiều. Thật ra, dọc đường đi có Kiếm Thần Andy chăm sóc, không người nào dám động tới một cọng tóc gáy của các nàng. Hiện tại hai nàng có lời hứa của Mạnh Hàn, lại không cần lo lắng tới vấn đề kim tệ không đủ, tất nhiên không cần phải để ý tới ánh mắt của những quý tộc kia. Đến nơi thích hợp, chỉ để ý tiến hành diễn xuất là được.

- Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, cao hơn cuộc sống.

Mạnh Hàn lại điểm ra những lời này:

- Dọc đường đi nên quan sát cuộc sống dân sinh, tìm hiểu thêm một vài cuộc sống bình thường. Bất kể là bình dân hay là quý tộc, đều phải tìm hiểu một chút. Điều này đối với việc tu dưỡng nghệ thuật của các nàng chỉ có lợi mà thôi.

Mạnh Hàn nói, hai nàng không có nửa điểm nghi ngờ. Cả hai đều gật đầu. Cuối cùng, Mạnh Hàn lại dặn dò:

- Trên đường không muốn nên cứ nhìn thấy người nào liền thể hiện thiện tâm. Nếu đúng là sống không nổi, chỉ bọn họ đến chỗ này của ta. Chí ít ở đây có thể có một phần công việc có thể tạm nuôi sống gia đình. Nếu như bọn họ ngay cả việc bỏ sức ra để kiếm sống cũng không muốn, vậy cũng không có gì đáng để cứu bọn họ, không để ý tới bọn họ nữa.

Hai nàng đã có bài học lần trước, tất nhiên lại gật đầu. Tiếp đó, hai nàng lại thỉnh giáo Mạnh Hàn một hồi về phương diện âm nhạc và vũ đạo. Cả ba trò chuyện với nhau rất vui vẻ mãi đến tận lúc Grace và Elyse tới báo cáo với Mạnh Hàn về kết quả lần đấu giá này.

- Đại nhân, lần đấu giá này đã bán ra 323 mảnh cánh đồng các loại. Tổng cộng thu được sau khi bán đấu giá là 5744 vạn kim tệ.

Grace thấy Claudia và Lidia ở đây, vốn định không nói, nhưng Mạnh Hàn lại ra hiệu nàng cứ nói đừng ngại, Grace lập tức đi ra báo cáo:

- Tất cả những người mua cánh đồng này, bọn họ đã giao phó năm phần mười tiền đặt cọc. Trong vòng nửa tháng sẽ giao hết số còn lại, tổng số là 2872 vạn kim tệ.

- Bao nhiêu?

Chắc hẳn cả đời này Claudia và Lidia đều chưa từng nghe thấy số lượng kim tệ lớn như vậy. Sau khi nghe thấy Grace báo cáo xong, cả hai lập tức kinh ngạc đứng lên, nhìn Mạnh Hàn, trợn mắt há hốc mồm. Các nàng cho dù đáp ứng yêu cầu của những quý tộc kia, vì bọn họ hiến nghệ, sau một năm nhọc nhằn khổ sở chẳng qua cũng chỉ được hơn hai vạn kim tệ.

Bên này, Mạnh Hàn vừa ra tay, chỉ vẽ một bản vẽ quy hoạch, liền trực tiếp bán được hơn 2800 vạn kim tệ. Điều này bảo hai nàng làm sao không khiếp sợ đến mức chấn động cho được?

- Ai, cũng là chuyện không có cách giải quyết. Xây dựng thành mới thiếu tiền!

Nhưng phản ứng của Mạnh Hàn lại khiến tất cả mọi người đều có một loại cảm giác dở khóc dở cười:

- Bất động sản trở thành sản nghiệp trụ cột, cũng không phải là chuyện gì đáng để ăn mừng. Miễn cưỡng kiếm chút cơ sở xây dựng tiền mà thôi, không đáng giđểá nhắc tới, không đáng để nhắc tới!

- Cái gì?

Hắn đã vẽ một vòng trong ở trong sa mạc, sau đó dùng một thân cây liền kiếm được năm ngàn vạn kim tệ?

Vô số câu hỏi như vậy vang lên ở những nơi không giống nhau. Chủ nhân của những câu hỏi này đều không ngoại lệ, là gia chủ của một thế gia hoặc là nhân vật lớn nào đó. Thời điểm mỗi người nghe thấy tin tức kia đều chấn động và kinh hãi, sau đó chính là không được kìm chế được mà ước ao.

Về bản chất mà nói, những người này nói không sai. Mạnh Hàn thực sự vẽ một vòng tròn ở trong sa mạc, biểu diễn một thân cây, sau đó liền bắt đầu bán đấu giá. Tổng cộng số tiền nhận được sau khi bán đấu giá là hơn năm ngàn vạn kim tệ.

- Thành bảo của chúng ta đã tồn tại mấy chục đời, mấy chục đời người trước sau tập trung vào cũng không vượt quá 2 trăm vạn kim tệ. Cho dù hiện tại bán lại toàn bộ cũng không bán được 5 trăm vạn kim tệ chứ? Đây sauy nghĩ của các nhân vật đứng thứ nhất thứ hai trong các đại thế gia. Tại sao một nơi trong sa mạc trống rỗng không có thứ gì lại có thể đáng giá như vậy?

Điều làm cho người ta đố kị chính là, đây còn không phải là giá trị của toàn bộ thành thị. Đó mới chỉ là giá của hơn ba trăm mảnh đất trong đó. Những người kia bỏ ra nhiều tiền như vậy, chỉ để mua một mảnh đất trong sa mạc sao? Phòng ở gì đó còn phải tự mình xây lên. Lẽ nào những người kia đều điên cả rồi? Bọn họ bỏ ra số tiền lớn như vậy mua một mảnh đất không ai muốn trong sa mạc để làm gì?

Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ câu nói của một người – “Các ngươi đã từng thấy ta làm chuyện buôn bán lỗ vốn bao giờ chưa?”

Một câu nói đơn giản này của Mạnh Hàn đã trực tiếp khiến ba trăm người ở đây nhất thời tin tưởng chắc chắn.

Vừa nghĩ tới một điểm này, cho dù là những người lão luyện nhất trong thương nghiệp thế gia cũng sẽ phát cuồng, đố kỵ đối với tiếng tăm của Mạnh Hàn. Cho dù toàn cả gia tộc bọn họ đứng ra đảm bảo, nhưng sẽ có bao nhiêu người nguyện ý điên cuồng dùng tiền ở trên người bọn họ như vậy? Bọn họ tích lũy hơn ngàn năm, danh tiếng lại không bằng một tiểu tử vắt mũi chưa sạch mới xuất hiện hai năm. Điều này bảo người ta làm sao chịu nổi?

Không biết có bao nhiêu người sau khi đố kị, bắt đầu chờ xem những kẻ bị Mạnh Hàn dao động đã bỏ ra giá cao người sẽ trở thành trò cười như thế nào. Nếu như tùy tiện một mảnh đất nào trong sa mạc liền có thể bán ra hoàng kim, vậy Hoàng Sa thành sẽ không gọi Hoàng Sa thành nữa, mà đổi thành Hoàng Kim Thành rồi.

Chỉ có một điều mọi người lại có suy nghĩ tương đối giống nhau. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Hoàng Sa thành sẽ tích lũy được lượng lớn kim tệ. Hơn nữa đó còn là số lượng kim tệ khổng lồ tới mức mọi người xưa nay không thể nào tưởng tượng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.