Về sau làm sao bây giờ? Chuyện này chính là vấn đề khiến Elyse đau đầu.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng giống như tính trước của Mạnh Hàn thì nàng cũng
không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng hưởng thụ vòng tay mỹ diệu của thành chủ
đại nhân. Trước kia đối mặt lãnh chúa đại nhân thì Elyse chỉ cảm thấy
thật ấm áp, nhưng hiện tại trừ ôn hòa ra còn có ngọt ngào.
- Ai ở bên kia?
Mạnh Hàn có tinh thần lực cường hãn cho nên lập tức phát hiện ra dị thường,
không khỏi quát hỏi lên tiếng. Joy cùng Julie nghe được âm thanh của
Mạnh Hàn thì hai người lại không chút do dự đứng ở trước người Mạnh Hàn. Mà trước động tác của hai nàng thì trước người Mạnh Hàn đã có hai ma
pháp thuẫn gia trì rồi.
- Thuẫn!
Mạnh Hàn tâm niệm vừa
động nói ra một chữ, lập tức tinh thần lực cường hãn nhanh chóng điều
động ma pháp nguyên tố, ma pháp thuẫn xuất hiện ở trước người. Đây là
lần đầu tiên Mạnh Hàn dùng ma pháp khi tinh thần lực tăng lên, hiệu quả
vô cùng tốt, thậm chí chỉ cần một chữ Mạnh Hàn đã phóng xuất ma pháp
thuẫn.
Joy cùng Julie dường như trước kia đã nghe qua lãnh chúa
đại nhân nói như vậy, biết rõ đây là lãnh chúa đại nhân gia trì ma pháp
thuẫn cho mình. Nghe được âm thanh thì chú ý phương hướng Mạnh Hàn bổ
nhào qua, mà trước sau cách đó không xa có mũi tên bắn tới như mưa.
Trong bụi cỏ không xa có thân ảnh mấy người.
Không đợi Joy cùng Julie bổ nhào tới, trong bụi cỏ bên kia có âm thanh truyền ra:
- Không nên hiểu lầm!
Sau đó bốn âm thanh soạt soạt soạt soạt từ mũi tên của tinh linh bắn trúng, phát ra âm thanh thanh thúy. Nhưng mà nghe âm thanh này không phải bắn
trúng người, giống như bắn trúng ván gỗ.
- Đi ra!
Joy cùng Julie đương nhiên nghe được âm thanh này. Âm thanh rất già nua rõ ràng
cho thấy là lão nhân, nhưng hai người cũng không dám khinh thường, vừa
rồi các nàng nghe lãnh chúa đại nhân muốn thuê mướn sát thủ, hiện tại
xuất hiện một người lén lén lút lút thì ai là địch ai là bạn?
Ai
cũng không dám chủ quan, Joy cùng Julie như lâm đại địch hai thanh kiếm
chỉ hướng kia, mà bốn tinh linh cung tiễn đã lên dây cung, các chiến sĩ
trước sau cũng cũng nghe được âm thanh này. Mà Mạnh Hàn thì nhanh chóng
phóng thích hai ma pháp thuẫn cho Joy cùng Julie, tất cả hoàn thành
trong chốc lát, phối hợp giống như cùng là một người.
Một nam tử
già nua quần áo rách nát từ trong bụi cỏ run run rẩy rẩy đứng dậy. Ngay
sau đó một cô nương nhìn vô cùng nhu nhược được lão nhân nâng lên, nhút
nhát e lệ đứng lên. Trong mắt lão nhân dường như có biểu lộ sợ hãi. Hai
người vừa nhìn đã thây bình thường, đứng ở nơi đó lạnh run.
- Các ngươi là người nào?
Hiển nhiên không có gì nguy hiểm, Mạnh Hàn đã từ phía sau đi tới, thời điểm
đi qua bên người các chiến sĩ vẫn không quên bảo bọn họ đặt vũ khí
xuống, miễn dọa hỏng hai người.
- Chúng ta chỉ là người qua đường. Đại nhân!
Nói chuyện chính là lão nhân, cô nương mặt mũi tràn đầy bụi đất không có mở miệng. Mạnh Hàn đến gần mới phát hiện, trong tay cô nương còn cầm một
côn gỗ tinh tế, sau đó Mạnh Hàn liền phát hiện hai mắt cô nương kia
không có thần thái nào. Nàng là người mù lòa.
- Vì cái gì trốn ở chỗ này?
Mạnh Hàn phất phất tay, bảo Joy cùng Julie buông kiếm, vẻ mặt ôn hoà nhìn lão nhân hỏi.
- Phía trước đi qua rất nhiều người, nói là muốn giết người nào đó, chúng ta sợ bị bọn họ hại nên trốn ở nơi này.
Lão nhân nhìn Mạnh Hàn thập phần hòa ái, cũng trầm tĩnh lại, cung kính trả
lời. Hắn cũng nhìn ra trong lúc này chỉ có Mạnh Hàn là mặc quần áo và
trang sức quý tộc, hẳn là dẫn đầu, trả lời vấn đề cũng nhìn Mạnh Hàn
trả lời.
- Rất nhiều người muốn giết người?
Mạnh Hàn ngẩn ngơ, lập tức ý thức được điểm không bình thường, nhìn đằng sau nói một câu:
- Gavin, George, đi xem!
Hai ám dạ tinh linh không nói hai lời, thân hình nhanh chóng biến mất tại
chỗ. Nhưng Mạnh Hàn cũng không cảm thấy có gì không bình thường, tiếp
tục nhìn lão nhân bắt chuyện:
- Lão nhân gia, các ngươi đang đi tới nơi nào?
- Đi Hoàng Sa Trấn!
Lão nhân vẫn có chút câu nệ như trước, nhưng mà trả lời không có chậm chút
nào. Hắn trả lời làm cho Mạnh Hàn ngẩn ngơ, nhịn không được hỏi ngược
lại:
- Đi Hoàng Sa Trấn làm cái gì? Chỗ nguyền rủa ah, các ngươi không sợ?
- Mọi người sống không nổi thì sợ gì nguyền rủa?
Lão nhân cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô gái bên cạnh, biểu lộ thập phần hiền lành:
- Nghe nói Hoàng Sa Trấn hiện tại rất không tồi, chúng ta sang đây xem có thể kiếm ăn hay không.
- Vị tiểu thư này là?
Mạnh Hàn nhìn qua cô gái bên cạnh lão nhân, cười hỏi.
- Đây là cháu của ta, Amanda. Ta là Roger, đại nhân.
Thời điểm này lão nhân mới tự giới thiệu, vội vàng nói cho Mạnh Hàn nghe.
Amanda nghe được gia gia nói thì nở nụ cười, giống như chào hỏi.
Nhìn thấy nụ cười trong nháy mắt, Mạnh Hàn đột nhiên có một loại ảo giác đây là nụ cười tự tin, xuất hiện trên một người mù lòa quả thực làm người
khác cảm thấy đáng tiếc. Không tự chủ được Mạnh Hàn mỉm cười với nàng,
nhưng lập tức ý thức được nàng căn bản không nhìn được.
- Nàng nhìn không được, đại nhân.
Roger vừa nhìn thấy Mạnh Hàn mỉm cười, liền vội vàng nhắc nhở Mạnh Hàn. Lúc
nói chuyện âm thanh rất rõ ràng, giống như đang nhắc nhở người chung
quanh, hai người bọn họ một già, một mù lòa, không đáng cho mọi người đề phòng sâm nghiêm như vậy.
- Thực xin lỗi.
Mạnh Hàn theo
thói quen nói một câu xin lỗi, ánh mắt nhìn lên gương mặt của Amanda
nhưng trong lòng đang hồ nghi, phía trước có không ít người, còn muốn
giết người, bọn họ là nhằm vào ai?
Chính mình! Mạnh Hàn một chút
cũng không khách khí lập tức đem mục tiêu đặt lên bản thân mình. Trên
đường về Hoàng Sa Trấn xuất hiện một đám người muốn giết người, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có mục tiêu khác, duy nhất có thể có thể là mình.
Hơn nữa Mạnh Hàn cơ hồ có thể khẳng định, những người này nhất định có liên quan tới thành chủ Bạo Phong Thành Eder. Đối phương sở dĩ thả người
thống khoái như thế, nói không chừng đã sớm tồn tâm tư như vậy. Trên tay cầm văn bản chuyển nhượng xong, sau đó mình lại chết đi, vậy mỏ đá cơ
hồ đã vào túi của Eder, đây mới là mục đích thật sự.
Đối phương
muốn giết mình, Mạnh Hàn cũng không phải là người hiền lành duỗi cổ cho
người ta chém giết. Khá tốt chính mình trên đường đi cùng Elyse nói Eder sẽ trả thù trong thời gian ngắn, nhưng không ngờ đối phương to gan như
vậy, trực tiếp vào lúc này nổi sát tâm lên. Đoán chừng nếu không phải sợ giết Mạnh Hàn trước mặt mọi người khó mà bàn giao, nói không chừng trên quảng trường Bạo Phong Thành đối phương đã động thủ.
Nghĩ vậy
Mạnh Hàn nhịn không được đổ mồ hôi lạnh. Chính mình đối với người thế
giới này, nhất là tưởng tượng thái độ của quý tộc quá mức thiện lương.
Còn cho rằng đối phương cầm tiền sẽ không giết người, lại không ngờ rằng những tên này còn ngoan độc hơn cả cường đạo, tiền cũng muốn, mệnh cũng cầm.
- Ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.
Trong miệng Mạnh Hàn nói một câu này, nhưng trong lòng tại may mắn không
thôi. Nếu như không phải tinh thần lực của mình tăng lên phát hiện Roger đang vụng trộm bên này, nói không chừng sẽ đâm đầu vào trong vòng mai
phục. Nghĩ lại đã đổ mồ hôi lạnh.