- Tony, ngươi gây thù hằn quá nhiều.
Francis ngược lại không có dối trá khách khí với Mạnh Hàn cỡ nào, gặp
mặt là nói thẳng chính là phương thức làm việc của Mạnh Hàn.
- Không phải ta gây thù hằn, là bọn họ muốn nhắm vào thân thể và gia sản của ta.
Mạnh Hàn nhìn qua người đứng trước mặt của mình, mà Francis Tử tước
dường như xem như không có chuyện gì xảy ra, trong nội tâm cũng không
khỏi không bội phục những thế gia này dối trá, bội phục bản thân mình
cũng bắt đầu học được cách dối trá này, dung nhập vào bầu không khí này.
- Lời nói là như thế này, luôn luôn có biện pháp giải quyết.
Francis không chút nào để ý Mạnh Hàn có khúc mắc trong lòng của hắn hay
không, giống như ở Hoàng Sa Trấn nói chuyên không kiêng kị với Mạnh Hàn, giống như là bằng hữu thân thuộc giao tình lâu nắm.
- Có biện pháp gì tốt?
Con mắt Mạnh Hàn sáng ngời, chờ Francis nghĩ kế cho mình.
- Tạm thời không nghĩ tới.
Francis đưa tay sơ đầu, ý bảo chính mình bất lực:
- Sản nghiệp của ngươi thật sự làm cho người ta quá động tâm, không có
biện pháp, ngay cả ta cũng có chút động tâm, không cần phải nói người
khác.
Ngược lại hắn không có chút giấu diếm mình có tâm tư ngấp nghé Mạnh Hàn.
- Có hứng thú?
Trong mắt Mạnh Hàn sáng lên, nhìn qua Francis nói ra:
- Ra giá cả phù hợp thì chuyển nhượng cho ngươi!
- Có hứng thú cũng không có biện pháp ah!
Francis vừa mới hứng thú nói ra lời này, đột nhiên nghe được Mạnh Hàn
nói câu đằng sau toàn thân ngây ngốc tại chỗ, ngơ ngác nhìn qua Mạnh Hàn giống như chưa từng nhìn thấy các mặt xã hội. Ngây ngốc hồi lâu hắn mới gian nan mở miệng nói chuyện:
- Ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?
- Đối với việc ngươi hứng thú với sản nghiệp của ta, ra giá cả phù hợp thì chuyển nhượng cho ngươi.
Trên mặt Mạnh Hàn mang theo tươi cười như trước, nhưng không có chút ý
nói đùa nào cả, hồ đồ không biết câu nói của chính mình mang cho
Francis bao nhiêu rung động.
- Thực, thực?
Lắp bắp hỏi ra câu này, Francis cảm thấy mình có chút mất mặt, hắn cũng
không phải người chưa thấy qua các mặt xã hội, ngay cả quốc vương bệ hạ
đều là thông thường, nhưng mà nghe được lời của Mạnh Hàn thì hắn lại
thất thố thành cái dạng này.
- Đương nhiên!
Mạnh Hàn nhún nhún vai, thập phần khẳng định trả lời Francis.
- Kể cả sản nghiệp tơ lụa?
Francis vẫn không thể tin nổi, vừa cẩn thận truy vấn một lần.
- Đương nhiên, kể cả sản nghiệp tơ lụa.
Mạnh Hàn trùng trùng điệp điệp gật gật đầu:
- Nhưng mà sản nghiệp tơ lụa chỉ có thể bán một nửa, dù sao có không ít người đi theo ta ăn cơm, không thể bỏ bọn họ được.
Nghe được Mạnh Hàn khẳng định trả lời thuyết phục, Francis hô hấp càng
nặng hơn nữa, con mắt giống như đột nhiên đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào
Mạnh Hàn, giống như gia hỏa bị đói mười ngày nhìn thấy một bàn mỹ vị.
Hầu kết cũng lên xuống phập phồng, nếu ở càng gần thì nghe được tiếng
nuốt nước bọt của Francis.
- Đừng nói giỡn!
Rốt cục Francis lắc đầu, cười khổ một câu. Bán sản nghiệp tơ lụa đi? Làm sao có thể, đổi thành ai đều khó có khả năng làm ra loại chuyện này
đến, Mạnh Hàn vui đùa như thế thật sự lớn đấy.
- Ai!
Mạnh Hàn cũng cười khổ một tiếng, chỉ vào Francis, cả buổi nói không ra lời, cuối cùng rốt cục cắn răng một cái:
- Tính toán, nói với ngươi cũng không rõ ràng, như vậy đi, giúp ta tìm bán đấu giá, hôm nay sẽ bán nửa sản nghiệp tơ lụa.
- Ngươi nói thực?
Rốt cuộc lần này Francis cũng hiểu được Mạnh Hàn không phải đang nói đùa, mà là thật sự muốn bán nửa sản nghiệp tơ lụa.
- Không phải nói đùa.
Mạnh Hàn lần nữa gật đầu.
- Tốt, đã như vậy, ta cũng không có ra giá khiến cho người chịu thiệt đâu, ngươi đấu giá ta giúp ngươi giải quyết.
Francis lập tức làm ra quyết định, toàn lực ủng hộ Mạnh Hàn. Cái khác
không dám nói, Mạnh Hàn liên tục bày ra kỳ tích ở nơi nguyền rủa kia đã
làm cho hắn với năng lực của Mạnh Hàn không có hoài nghi, nếu như Mạnh
Hàn muốn bán đi nửa sản nghiệp tơ lụa, vậy nhất định có đạo lý của hắn.
Nói không chừng Mạnh Hàn còn có thứ đáng tiền hơn cả tơ lụa đấy. Hiển
nhiên đây là một lần đánh bạc, đánh bạc Mạnh Hàn sẽ không tùy ý làm lãnh địa của mình suy bại.
- Francis.
Mạnh Hàn lại gọi Francis lại:
- Ngươi biết, ta trừ là quý tộc ra càng ưa thích làm một thương nhân,
chỉ cần có lợi nhuận, ta không ngại bán ra bất cứ thứ gì đâu.
- Bất kỳ vật gì?
Trong nội tâm Francis khẽ động, ánh mắt nhìn qua ma pháp trượng là nhánh cây của Sinh Mệnh Chi Thụ trogn tay Mạnh Hàn, mặc dù năng lượng hao hết nhưng lá cây trên đầu cành vẫn còn xanh biếc.
- Như thế nào, cảm thấy hứng thú với nó sao?
Mạnh Hàn từ ánh mắ của Francois lập tức hiểu hắn muốn cái gì, duỗi tay ra đem ma pháp trượng đưa tới trước mặt Francis:
- Ra giá đi! Đừng làm cho ta có hại chịu thiệt là được.
Đối với Mạnh Hàn là loại người hào sảng cái gì cũng bán được, Francis đã không làm rõ được suy nghĩ chân thật của Mạnh Hàn. Thời điểm này hắn
lấy nhánh cây của Sinh Mệnh Chi Thụ làm thành ma pháp trượng đem bán,
hiển nhiên hắn không cách nào làm ra quyết định.
- Ta hiện tại đi an bài giúp ngươi!
Francis vội vàng tìm được cái cớ rời khỏi Mạnh Hàn, hắn sợ ở nơi này lâu bị kinh ngạc tầng tầng lớp lớp của Mạnh Hàn làm rung động. Huống hồ có
một số việc phải thương lượng ngay với cha của mình mới có thể quyết
đoán.
Rất nhiều người âm thầm giám thị Mạnh Hàn đều phát hiện, Francis Tử tước các hạ tiến vào lữ điếm của Mạnh Hàn không được bao lâu đã chạy ra khỏi lữ điếm như điên, sau đó lảo đảo chạy về xe của mình, giống như tên
điên chạy về nhà. Tất cả ánh mắt nhìn qua không hiểu gì cả, đều đang kỳ
quái rốt cuộc Antonio lãnh chúa đang làm cái gì, ngay cả Francis Tử tước hoành hành thủ đô không cố kỵ bị dọa thành như vậy?
Mạnh Hàn mới đi đến Cự Thạch Thành Bảo không đến một ngày, ở ngay cửa
học viện ma phap giết người, làm tài chính đại thần tức giận, hơn nữa
đem công tử Hầu tước đại nhân dọa thành đức hạnh kia, mà ngay cả người
trẻ tuổi của các đại thế gia nghe nói xong thì trong lòng dựng thẳng
ngón cái với Mạnh Hàn, thằng này quả thực là quá điên cuồng, cảm thấy
không bằng ....
- Đại nhân, tại sao phải bán đi sản nghiệp tơ lụa?
Bây giờ có thể đứng ở trong phòng Mạnh Hàn cũng chỉ có Demi Diana cùng
với Joy. Cũng không phải nói Mạnh Hàn háo sắc cỡ nào, các hộ vệ khác thì đang bảo vệ đại nhân a, có rảnh rỗi cũng chỉ có ba nàng mà thôi. Đặt
câu hỏi chính là Joy. Sản nghiệp tơ lụa có thể nói là căn bản quật khởi
của Mạnh Hàn, cứ như vậy bán đi dường như thật đáng tiếc.
- Lại có thể kiếm tiền lại có thể giảm bớt phiền toái, vì cái gì không bán?
Mạnh Hàn lại bật cười. Thủ đoạn kiếm tiền thật sự quá nhiều, cũng không
nhất định trông cậy vào một cái sản nghiệp. Như vậy thì sản nghiệp quá
mức đơn điệu, khả năng ứng phó nguy hiểm quá yếu ớt. Dù là Mạnh Hàn
không học kinh tế học chuyên nghiệp cũng biết vấn đề trong đó. Chỉ có
Joy các nàng không có biện pháp giải thích, chỉ có thể dùng lý do đơn
giản.