- Đại nhân, không được!
Kiều nghe được Mạnh Hàn nói thì khẩn trương.
- Tường thành bằng gỗ địch nhân chỉ cần một mồi lửa là có thể đem toàn bộ chúng ta tiêu diệt, chạy cũng không có chỗ chạy.
- Yên tâm! Quản hắn khỉ gió phóng bao nhiêu lửa cũng không đốt được.
Đối với điểm này Mạnh Hàn cực kỳ nắm chắc, Grace cùng Elyse cũng không có nói lời nào.
Kiều đang muốn tranh luận cửa phủ lãnh chúa đột nhiên truyền tới âm thanh
mưa to, từng hạt mưa bụi rơi xuống sân phủ lãnh chúa kích thích một ít
tro bụi bay lên. Sau đó Kiều chợt nghe được lãnh chúa đại nhân cười nói:
- Cần bao nhiêu mưa mới có thể dập lửa? Như vầy phải không?
Theo âm thanh của Mạnh Hàn thì cửa ra vào mưa rơi còn lớn hơn nữa, càng lúc
càng lớn, cơ hồ là mưa to hơn bình thường nhiều. Kiều cùng Chu nhìn mà
trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin được nhìn một màn ở trước
mặt.
Mạnh Hàn có thể tùy thời chỉ huy mưa, trừ người của Hoàng Sa Trấn ra, ngoại nhân không có người nào biết rõ. Dù là Kiều cùng Chu
cũng là song bào thai nhưng mà Mạnh Hàn cũng không có đem chuyện này nói cho bọn họ nghe. Trước kia Mạnh Hàn làm trời mưa đều là cho nước vào
ruộng động và nước uống cho mọi người, Hoàng Sa Trấn căn bản không có
mưa rơi không biết cũng rất bình thường. Hiện tại đã biểu rõ thì hiển
nhiên mọi người vô cùng khiếp sợ.
- Mưa rơi như vậy có đủ hay không?
Mạnh Hàn nói ra lời này làm cho Kiều cùng Chu có chút ngạc nhiên nhìn qua
mưa to ngoài cửa, mờ mịt gật gật đầu. Từ khi bọn họ gật đầu thì mưa to
đã dừng lại, nếu như không phải cửa ra vào còn ẩm ướt chứng tỏ nơi này
vừa có mưa, chỉ nhìn bầu trời thì không cách nào phát hiện ra được.
- Như vậy, Grace an bài nhân thủ đốn củi, tạo tường thành!
Mạnh Hàn nhìn qua Grace phân phó một cây, phân phó hết Grace, sau đó lại nhìn qua Kiều cùng Chu vừa hỏi:
- Thời điểm xây tường thành phải xây mấy cái tháp cao mới được, một cái
không đủ, xây ở khắp bốn phía luôn. Trừ việc này ra còn có yêu cầu gì
nữa?
- Tạm thời không có!
Bọn họ còn chưa khôi phục khi
nhìn thấy bản lĩnh thần kỳ của lãnh chúa đại nhân, Kiều vẫn đang nằm mơ
trả lời vấn đề của lãnh chúa đại nhân.
- Bên ngoài tường thấp sẽ ảnh hưởng tới xạ kích của cung tiễn thủ bên chúng ta, đổi thành rãnh sâu được không?
Mạnh Hàn cảm thấy mình đưa ra vấn đề này có chút không chuyên nghiệp.
Kiều nghe được lời này của Mạnh Hàn thì trong đầu giống như có một cây thước kẻ một đường sáng, trong đầu có suy nghĩ:
- Diệu ah! Tường quá thấp thì không ngăn được kỵ binh, rất cao thì ngăn
cản người của chúng ta công kích. Hơn nữa tường này đẩy ngã rất dễ dàng, nếu như đổi thành rãnh sâu dù là kỵ binh cũng không dễ dàng tiến vào,
chỉ cần khoảng cách hơi gần một chút, rãnh mương đào đầy đủ rộng, đầy đủ sâu...
- Đây chỉ là thủ đoạn ngăn địch đơn giản mà thôi.
Mạnh Hàn tiếp nhận lời của hắn:
- Nếu như trong rãnh có nước vòng quanh tường thành một vòng, thì chẳng khác gì có con sông hộ thành.
Loại xếp đặt thiết kế này trong sách lịch sử kiếp trước Mạnh Hàn đọc qua rất nhiều, tùy tiện nói một... Cái là được.
- Thật sự là tuyệt diệu!
Kiều nhịn không được tán thưởng một câu, thời điểm nhìn qua Mạnh Hàn thì hắn không còn dùng ánh mắt cái gì cũng không biết không hiểu kia nữa. Đơn
giản mấy câu cũng đã làm cho Kiều nhìn qua Mạnh Hàn ánh mắt đầy sùng
bái.
- Nhưng mà làm như vậy chỉ có thể phòng ngự đơn giản mà
thôi, làm thế nào tiêu diệt bọn chúng đây?
Mạnh Hàn còn cảm thấy phòng ngự còn chưa đủ dùng, nếu như hắn muốn đánh cho sa đạo đau, đánh thảm, giết gà dọa khỉ, làm cho
người ta suy nghĩ tới kết cục của đám sa đạo không rét mà run, do đó bỏ
đi ý nghĩ bất lương đối với Hoàng Sa Trấn trong đầu.
- Đơn giản, đại nhân!
Kiều trải qua Mạnh Hàn dẫn dắt đã nghĩ ra nhiều chủ ý hay:
- Chỉ cần che lấp hô sâu cho tốt, biểu hiện ra giống như mặt đất bình
thường sa đạo nhất định sẽ mắc lừa. Sa đạo mà thôi, cũng không phải là
quân đội chính quy gì đó, bọn chúng không hiểu phương pháp công kích của quân đội, chỉ là ỷ vào tốc độ nhanh mới lợi hại mà thôi, như ong vỡ tổ
đồng loạt lao lên chỉ là lũ ô hộp. Chỉ cần có vật đủ hấp dẫn thì bọn
chúng tuyệt đối sẽ lao tới.
- Tốc độ nhanh?
Mạnh Hàn nghe xong Kiều tổng kết đặc điểm của sa đạo lập tức lại nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu hơn:
- Dễ nói, bốn phía của thành đào vũng hố hãm ngựa đi, không quản khỉ gió
bọn chúng đi tới từ phía nào, trước tiên lưu tọa kỵ của chúng dừng lại.
- Đại nhân, vũng hố hãm ngựa là sao?
Trong miệng của lãnh chúa đại nhân nói ra nhiều từ ngữ làm cho Kiều nghe thập phần lạ lẫm, vội vàng hỏi.
- Đơn giản, chỉ là trên một khu vực đào một ít hố cạn rộng chừng nắm tay mà thôi, ngựa đang chạy vội giẫm vào trong đó, hắc hắc!
Trong miêu tả của Mạnh Hàn vô cùng sinh động, làm cho Kiều cùng Chu ở bên cạnh nghe được tiếng cười thì sởn hết cả gai ốc.
- Ti!
Kiều cùng Chu đều lập chí trở thành kỵ sĩ, tự nhiên bọn họ biết rõ đặc điểm
của kỵ binh, nghe Mạnh Hàn miêu tả âm hiểm như vậy, hai người lập tức
hiểu được vũng hố hãm mã mà Mạnh Hàn nói có lực sát thương mạnh mẽ với
kỵ binh như thế nào, trong lòng hít một hơi khí lạnh.
Thấy hai
người như vậy Mạnh Hàn còn có chút ý tứ xấu hổ, nhưng mà suy nghĩ xong
vẫn nói ra, chuyện này liên quan tới mạng nhỏ của bản thân và người
trong lãnh địa, ác độc thì ác độc a! Sa đạo chết càng thảm đoán chừng
tác dụng giết gà dọa khỉ cũng càng mạnh mẽ.
- Dù sao gỗ là có sẵn, làm nhiều ngựa dừng bước lại là tốt rồi!
Dù sao muốn ngăn cản địch nhân lao tới với tốc độ cao dùng càng nhiều biện pháp càng tốt.
Lần này Mạnh Hàn không cần Kiều cùng Chu chủ động đặt câu hỏi, hắn đã nói
ra cách ngăn cản ngựa của sa đạo. Nói về vũng hố hãm mã còn tốt, có biện pháp ngăn cản ngựa lao tới đã là âm hiểm rồi, ít nhất là còn có thể làm cho người ta nhìn thấy. Không giống như vũng hố hãm mã giấu ở dưới mặt
đất, ánh mắt không chú ý một chút lập tức gặp ác mộng.
Nhưng mà
phía sau của vũng hố hãm mã lại là hố sâu, đây không phải là sứ giả hòa
bình a. Thời điểm kỵ sĩ nhìn thấy ngựa ngã thì lập tức ghìm cương lại
cho ngựa phóng qua, sau đó một cước đạp vào trong hố bẫy sau đó... Kiều
cùng Chu hiện tại không còn cảm tưởng gì cả, lãnh chúa đại nhân có lẽ
chưa từng đại chiến lần nào, nhưng mà biện pháp đối phó kỵ binh tại sao
lại quen thuộc như vậy?
Bất kể nói thế nào hiện tại Kiều cùng Chu cũng không dám khinh thường lãnh chúa đại nhân nữa. Tùy tiện hai cái
chủ ý cũng đủ để cải biến kết cụ của kỵ binh trong chiến tranh từ xưa
tới nay rồi. Lãnh chúa đại nhân như vậy không còn dùng đáng sợ để hình
dung được nữa rồi.
Thời điểm Grace cùng Elyse bắt đầu an bài nhân thủ thì Kiều cùng Chu vẫn còn đang lo lắng cho đám sa đạo đáng thương
kia. Nếu như bọn chúng thức thời thì tốt nhất không nên tới đây, nếu
không cho dù là tới cũng chỉ là có một con đường chết.