Thiên Hạ Vô Song

Chương 226: Chương 226: Thiên đại hiểu lầm. (1)




Đối phương bày ra thái độ như vậy mặt của Mạnh Hàn cũng biến rất nhanh, giống như chuyện gì cũng không xảy ra:

- Chiếu cố sinh ý là nhất định.

- Chúng ta được biết trên đường đi từ Bạo Phong Thành đến Hoàng Sa Trấn có một đám đạo tặc xuất hiện, cho nên cố ý xuất động một ít tôi tớ của công hội, miễn phí thanh lý đầu thương đạo này cho đại nhân, xem như lễ vật bái yết gặp mặt với đại nhân.

Trung niên nhân ngữ khí cùng thái độ vẫn duy trì bộ dáng tươi cười, nhưng mà nói chuyện mang theo hương vị uy hiếp.

Theo trung niên nhân nói xong thì mấy người chung quanh mỗi người đều cởi cái bao dưới chân ra. Nhất thời chung quanh mặt bàn xuất hiện hai mươi mấy cái tay. Tất cả tay đều là tay phải, trên tay không có vết máu, những tay này rời khỏi thân thể chủ nhân cũng không phải thời gian quá dài, tối đa cũng hơn nửa ngày, bằng với thời gian ra roi thúc ngựa từ Bạo Phong Thành đuổi tới Hoàng Sa Trấn.

- Những đạo tặc đạo tặc này toàn bộ bị thanh trừ, thương lộ đã hoàn toàn đả thông.

Trung niên nhân dáng tươi cười dường như nhiều hơn vài phần ý vị:

- Còn nữa, công hội chúng ta từ chỗ thành chủ Bạo Phong Thành Eder đại nhân mau được quyền sở hữu mỏ đá, vừa mới tới nơi này, hôm nay cố ý đi qua tiếp thu từ đại nhân.

- Không có vấn đề.

Mạnh Hàn nhìn văn bản trong tay thì nội tâm kinh hãi. Dong binh công hội quả nhiên lợi hại, mình thuê dong binh dưới mặt đất rõ ràng toàn bộ bị quét sạch. Nhưng mà trên mặt Mạnh Hàn không lộ ra cái gì khác thường, chỉ nhìn trung niên nhân nói ra.

- Chờ chúng ta xác định một việc xong chúng ta sẽ cho quản gia xử lý chuyện này.

- Chuyện gì?

Trung niên nhân bảo trì mỉm cười, trong giọng nói mang theo hương vị của người thắng, cố ý kéo dài câu nói.

- Đại nhân!

- Thu thuế!

Mạnh Hàn cười cười:

- Có phải các ngươi quên hay không, muốn sản nghiệp thì phải nộp thuế. Chúng ta bây giờ nên nói tới thuế suất của mỏ đá.

Kẻ quản lý lãnh địa có thể thu thuế khoán trong lãnh địa của mình, đây là luật pháp của các quốc gia quy định, cũng không hạn chế trong lãnh thổ của công quốc. Cho dù là dong binh công hội giống như công ty đa quốc gia ở kiếp trước, cũng phải tuân thủ luật pháp của lãnh địa. Chỉ có điều nhiều khi quý tộc các nơi duy trì quan hệ tốt đẹp với dong binh công hội sẽ không quá khó xử.

Nhưng mà Mạnh Hàn thì khác, dong binh công hội lần này là nhìn trúng lợi ích cực lớn trong tay của Mạnh Hàn, cho nên mới phải đáp ứng yêu cầu hợp tác của thành chủ Bạo Phong Thành, tiếp nhận mỏ đá lợi ích cực lớn này. Vốn cho rằng người tới chỉ cần sắc mặt tươi cười sau đó tăng thêm uy thế của dong binh dưới mặt đất, lấy mỏ đá dễ như trở bàn tay. Không ngờ muốn Mạnh Hàn rõ ràng đưa ra yêu cầu như vậy.

Đối với Mạnh Hàn mà nói pháp luật chính là công cụ hắn đạt được lợi ích lớn nhất từ dong binh công hội. Tất cả mọi người tính toán thực lực Mạnh Hàn bây giờ nhỏ yếu, Mạnh Hàn hiện tại đã chuyển không mỏ đá, tất cả mọi người tính toán Mạnh Hàn khẳng định đấu không lại thành chủ Bạo Phong Thành, nhưng mà duy nhất mọi người tính sót, mặc kệ ai đem mỏ đá cầm vào trong tay, mỏ đá vẫn là sản nghiệp trên đất Hoàng Sa Trấn. Mà sản nghiệp ở Hoàng Sa Trấn thì phải nộp thuế cho lãnh chúa Hoàng Sa Trấn, đây là luật pháp của công quốc, cũng là luật pháp của cả thế giới.

Chỉ cần Mạnh Hàn nguyện ý thì thuế suất của mỏ đá sẽ tăng lên tới 99%, cũng không có ai có thể làm gì được hắn. Đây là pháp luật giao phó quyền lực lãnh chúa. Sở dĩ Mạnh Hàn chịu buông mỏ đá dễ dàng như vậy cũng chính là có cam đoan như vậy. Loại bất động sản này mặc cho ai đạt được thì cũng không thể chuyển đi, cũng chỉ có thể dựa theo ý của Mạnh Hàn mà bày bố.

Tính toán này là dương mưu, biết rất rõ ràng Mạnh Hàn có suy nghĩ gì thế nhưng mà nhiều người ở đây không có kẻ nao phác bác Mạnh Hàn được cả. Mà dong binh công hội lợi dụng mấy người này làm tất cả mọi chuyện nhằm chiếm ưu thế tâm lý, trước mặt pháp luật chính nghĩa quả thực là trò cười khôi hài không đáng tiền.

- Đại nhân!

Một tiếng nói tràn ngập uy hiếp từ trong miệng của tên trẻ tuổi kia vang lên:

- Ngươi tốt nhất biết rõ ngươi đang nói cái gì bây giờ đấy!

- Ah?

Mạnh Hàn trực tiếp nhìn qua hướng tên trẻ tuổi kia, dường như có chút kinh ngạc ah một tiếng, sau đó tràn ngập nghi hoặc hỏi:

- Như thế nào? Đây là ý của ngươi nói hoặc là nói đây là ý của dong binh công hội các ngươi, ta với tư cách lãnh chúa Hoàng Sa Trấn không có quyền lợi thu thuế sản nghiệp trong Hoàng Sa Trấn hay sao? Hay là nói quý công hội có đặc quyền không giao thuế cho lãnh chúa đúng không?

Lời của Mạnh Hàn nói thập phần âm hiểm, mặc kệ là người trẻ tuổi này lựa thế nào cũng chỉ lựa một trong hai cách nói này. Dong binh công hội nghi vấn quyền hạn thu thuế của lãnh chúa đối với lãnh địa? Đây có khác gì tạo phản sao? Về phần dong binh công hội có đặc quyền không cần phải nộp thuế hay không càng không cần nhiều lời, cho dù là ma pháp sư công hội được nhiều người tôn kính cũng có nghĩa vụ nộp thuế. Chỉ có điều bình thường bọn họ nộp thuế xa xa kém số tiền quốc gia bỏ ra thuê mướn bọn họ mà thôi. Cho dù dong binh công hội có thế lực lớn hơn nữa, thậm chí bọn họ có thực lực tùy thời phá vỡ công quốc, bọn họ cũng chỉ dám làm nhưng không dám thừa nhận mình có quyền không nộp thuế. Cái này là chính trị.

- Dong binh công hội chúng ta...

Người trẻ tuổi dường như không biết trời cao đất dày, vừa mới há mồm là nói ra mấy chữ chúng ta, đã bị trung niên nhân bên người Mạnh Hàn chen vào:

- Ngươi câm miệng!

Lần này âm thanh của trung niên nhân vô cùng tức giận, người trẻ tuổi kia lúc này cũng giật mình, con mắt oán hận nhìn qua Mạnh Hàn, giống như Mạnh Hàn có thù giết cha của hắn vậy.

Mạnh Hàn không thèm quan tâm ánh mắt của tên này, ánh mắt thâm ý sâu sắc nhìn qua trung niên nhân, cười hì hì hỏi một câu:

- Dong binh công hội các ngươi cái gì?

- Dong binh công hội của chúng ta đương nhiên sẽ tuân theo pháp luật, hướng lãnh chúa đại nhân nộp thuế.

Trung niên nhân tươi cười càng đậm thêm một phần, hắn giống như đang nhắc nhở Mạnh Hàn vậy, thập phần tùy ý nói một câu:

- Thế nhưng mà Hoàng Sa Trấn với tư cách lãnh địa phụ thuộc Bạo Phong Thành cũng phải hướng Bạo Phong Thành nộp thuế a?

- Đương nhiên! Đương nhiên!

Mạnh Hàn hoàn toàn nghe hiểu trung niên nhân nói gì, nhưng vẫn cười hì hì trả lời:

- Nhưng mà ta đã hướng Mars Bá Tước đại nhân giao thuế khoán mười năm của mình rồi, tạm thời không nhọc ngươi cân nhắc cái vấn đề này.

Trung niên nhân ngược lại không ngờ rằng Mạnh Hàn lại nói như vậy, hắn vốn có ý định thông qua Bạo Phong Thành tạo áp lực lên Mạnh Hàn, không ngờ Mạnh Hàn không quan tâm tới chuyện này, hơn nữa sớm có biện pháp ứng đối. Hắn cũng không thể yêu cầu Mạnh Hàn đưa chứng minh nộp thuế ra, cũng không biết Mạnh Hàn nói là thật hay giả, nhưng khí thế của đối phương hoàn toàn bị Mạnh Hàn đàn áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.