Thiên Hạ Vô Song

Chương 552: Chương 552: Xe ngựa với giá trên trời




Ads

Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa bạo phát.

- Kết quả là...

Mạnh Hàn kéo dài âm thanh, nhìn Đại điện hạ có chút tò mò hỏi:

- Lẽ nào điện hạ khi vào trong thành bảo không đi qua xem sao? Ta đã san bằng lãnh chúa phủ thành bình địa, chỉ lưu lại một bức tường vây ở ngoài. Còn lại cái gì cũng không lưu lại!

Nói xong, Mạnh Hàn có chút cẩn thận chậm rãi xoay đầu nhìn về phía hầu tước đại nhân, cười hỏi:

- Đại nhân, không biết cái này có tính là hoàn thành nhiệm vụ ta được giao cho trước trận chiến hay không?

- Tính! Đương nhiên là tính!

Hầu tước đại nhân vung tay lên, nói như đinh chém sắt:

- Mệnh lệnh chính là cho ngươi tấn công lãnh chúa phủ. Ngươi đã tấn công lãnh chúa phủ, hoàn thành nhiệm vụ! Không có ai có thể nghi ngờ điều này!

Vừa nói câu này, hầu tước đại nhân vừa nhìn về phía Đại điện hạ đối diện, giống như đang chờ hắn khiêu khích.

Mạnh Hàn giống như e sợ thiên hạ không loạn, vẫn hung hăng truy hỏi:

- Đại nhân, vậy lãnh địa và vị trí bá tước ngài đã đáp ứng ta trước cuộc chiến thì sao?

Sau khi hỏi một câu, Mạnh Hàn còn không quên bổ sung:

- Ta đã lập quân lệnh trạng. Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, sẽ xử trí theo quân pháp. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên phải được thưởng!

- Đương nhiên, không thể thiếu chức bá tước của ngươi!

Hầu tước đại nhân nhìn hai mắt Đại điện hạ gần như muốn phun ra lửa, trong lòng cười run rẩy, nhưng trên khuôn mặt lại vô cùng đàng hoàng trịnh trọng đáp trả Mạnh Hàn:

- Tại thời điểm ta làm thống soái Công quốc, nói lời giữ lời!

Ý tứ rõ ràng lại có chút châm chọc Đại điện hạ thời điểm thân là thống soái không thể giữ lời.

Tất cả mọi người đang chờ Đại điện hạ tức giận. Không ngờ, Đại điện hạ bình thường vẫn có biểu hiện rất dễ kích động. Lần này hắn lại mạnh mẽ cứng rắn kìm chế cơn giận này xuống. Hắn còn không hỏi tới công lao của Mạnh Hàn, cũng không nghi ngờ Mạnh Hàn có thể có được ban thưởng bá tước hay không. Hắn chỉ hỏi một vấn đề khiến tất cả mọi người vô cùng bất ngờ:

-Tử tước Antonio, xe ngựa của ngươi bán không?

Khuya hôm nay, xe ngựa sa hoa của Mạnh Hàn quả thực đã phát ra hào quang rực rỡ. Không còn thứ gì có phong cách hơn so với nó. Đại điện hạ hỏi ra câu này, lại chính là vấn đề mà rất nhiều người đều muốn biết. Bất kể là người bên phía hầu tước đại nhân hay là người phía bên Đại Điện Hạ, thậm chí bao gồm cả hầu tước Antony thân đang là tù binh, đều tha thiết mong chờ xem Mạnh Hàn trả lời thế nào.

- Bán! Tại sao không bán?

Vẻ mặt Mạnh Hàn đầy chính nghĩa:

- Trên thế giới này không có hàng hóa nào không thể giao dịch. Chí ít trên địa bàn của ta không có.

Nói xong, Mạnh Hàn tỏ ra bất ngờ liếc mắt nhìn Đại điện hạ một cái, hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ điện hạ cảm thấy hứng thú sao?

Không chờ Đại điện hạ trả lời, Mạnh Hàn trực tiếp tò mò hỏi:

- Tuy nhiên, ta cảm thấy rất hiếu kỳ. Điện hạ, điện hạ cảm thấy mình mua được sao? Hoặc là nói, điện hạ cam lòng mua nó sao?

Câu nói này rõ ràng càng đả thương người hơn so với một màn khoe khoang chiến công của đám người quý tộc vừa rồi. Một người đường đường là con trai của Công quốc Đại Công, một trong những người thừa kế Công quốc tương lai, lại bị nghi ngờ mua không nổi một chiếc xe ngựa. Điều này khiến mặt Đại điện hạ còn có thể nhìn về phía nào? Đại điện hạ vừa nãy vẻ mặt còn trầm ổn làm bộ bình tĩnh, ngay lập tức trở thành hung mãnh giống như núi lửa sắp phun trào. Tuy rằng hắn vốn không thể xem là đẹp trai, nhưng tốt xấu vẫn tính là gương mặt chỉnh tề. Lúc này đại điện hạ dữ tợn giống như một con ma thú, nhìn về phía Mạnh Hàn gầm hét lên:

- Cái xe nát này của ngươi có thể giá trị bao nhiêu kim tệ được chứ?

Cho dù Đại điện hạ gầm thét lên hỏi vấn đề này, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ động khẩu, không hề động thủ. Đương nhiên, cho dù động thủ Mạnh Hàn cũng không sợ. Nhưng vào lúc này động thủ, rõ ràng không bằng dùng một con số kim tệ khổng lồ để sỉ nhục Đại điện hạ một phen, hiệu quả lại càng tốt hơn.

- Cái xe này của ta không phải quá đắt.

Mạnh Hàn dùng một loại giọng điệu rất thoả mãn, vẻ mặt cố gắng hết sức để tỏ ra hời hợt, nhẹ nhàng vung tay lên. Lập tức có một thân vệ vội vàng dùng một con ngựa nhanh chóng kéo xe ngựa đến trước mắt mọi người. Đi tới bên cạnh xe ngựa, Mạnh Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào thùng xe ngựa, xoay người quay về phía Đại điện hạ nói:

- Xem như nể mặt điện hạ, tính sơ qua, ngài cho ba mươi vạn kim tệ, lôi đi!

- Bao nhiêu?

Nghe thấy con số này, những gia hoả đang ở xung quanh chờ đáp án kia gần như đều thiếu chút nữa thì lảo đảo ngã xuống mặt đất. Đó chỉ là một chiếc xe ngựa mà thôi. Cho dù nhìn có sa hoa một chút, hơn nữa có một tí tẹo khả năng kỳ diệu như thế, ba mươi vạn kim tệ, vậy có khác nào là đi ăn cướp?

- Xe ngựa của ngươi là dùng hoàng kim để chế tạo sao?

Sắc mặt Đại điện hạ vốn dữ tợn, sau khi nghe thấy Mạnh Hàn báo giá xong, trái lại lập tức trở nên bình tĩnh. Hắn đã có được một lý do có thể công kích Mạnh Hàn, khiến Mạnh Hàn xuống không được đài, tội gì phải duy trì hình tượng của một kẻ ác như vậy?

- Nếu như dùng hoàng kim chế tạo, cái này ngược lại có thể rẻ hơn một chút.

Sắc mặt Mạnh Hàn vẫn không thay đổi, bình tĩnh đáp trả.

- Ồ?

Đại điện hạ bán tín bán nghi kêu lên một tiếng. Thân thể hắn dựa về phía sau. Đã sớm có người chuẩn bị xong cái ghế ở sau lưng hắn. Hắn thuận lợi ngồi lên ghế, đưa tay ra. Lập tức lại có người đưa một chén rượu ngon đến trong tay Đại điện hạ. Sau khi thu xếp được một tư thế ngồi thoải mái, Đại điện hạ mới dùng cằm hất hàm hai lần nói:

- Nói một chút xem, cái xe nát này của ngươi làm sao có thể bán được ba mươi vạn kim tệ?

Hắn vừa định thêm vào một câu, nếu quả thật có thể giá trị nhiều như vậy, ta cũng có thể mua một chiếc. Trong đầu mới xuất hiện câu này, Đại điện hạ đột nhiên cảnh giác. Mình bây giờ căn bản không có nhiều kim tệ như vậy. Cho dù để hắn trở lại thành bảo cự thạch, cũng không có nhiều tiền mặt như vậy để hắn tùy ý vận dụng. Trong chớp mắt, Đại điện hạ chợt hiện lên mấy ý niệm. Nhưng rốt cục hắn vẫn miễn cưỡng nuốt câu nói mang tính khiêu khích này vào trong bụng.

Tuy nhiên, từ sau khi Mạnh Hàn bắt đầu nói tới vấn đề chiếc xe ngựa, Đại điện hạ đã hỏi mấy câu. Mỗi một câu hỏi đó đều hỏi tới điểm mấu chốt mà hiện tại mọi người đều muốn biết. Có thể tâm tư của người tiêu thụ vốn nhất trí. Có Đại điện hạ đi đầu đặt ra câu hỏi, những người khác cũng bớt phải mở miệng. Đồng thời, bọn họ còn bớt đi rất nhiều lúng túng. Ví dụ như hầu tước đại nhân không tiện nghi ngờ tại sao Mạnh Hàn lại bán thứ quý giá như vậy.

- Dựa trên cơ sở ở đây có nhiều khách hàng tiềm năng, lần này ta ra máu đại biểu thị một chút!

Mạnh Hàn đã có tâm làm một vụ buôn bán vũ khí, như vậy loại xe thiết giáp chống đạn này chắc chắn một vụ buôn bán có lợi nhuận lớn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.