Xuất xứ của đống tác phẩm nghệ thuật này thân là rèn đại sư hắn làm sao
mà không rõ cơ chứ, nhưng mà càng như vậy hắn mới càng phát ra cảm giác
cực kỳ cổ quái, chẳng lẽ Tinh linh tộc toàn thể đều não tàn hay sao? Tại sao lại làm ra một đống đồ rách nát không thực dụng thế này?
Howard đại sư nhìn thì rách rưới. Nhưng đối với Mạnh Hàn mà nói đây chính là
trân bảo. Nhìn qua Howard đại sư lại có dấu hiệu phát tác, Mạnh Hàn đoạt trước một bước, cẩn thận cứu đống tác phẩm nghệ thuật này ra khỏi tay
của Ải nhân đại sư, bởi vì trước mặt hắn thì đống tác phẩm này yếu ớt
như giấy. Đây chính là tiền vốn phát tài kê tiếp của Mạnh Hàn, cũng
không thể để Ải nhân đại sư bởi vì tức giận nhất thời mà gây tai họa.
- Đại sư!
Mạnh Hàn nhìn qua Demi cùng Diana mang theo đống đồ này cất kỹ, lúc này mới đối mặt Howard đại sư:
- Phong cách kiếm cùng vỏ kiếm có thể dung hợp không tệ được không?
- Miễn cưỡng qua được!
Mạnh Hàn hỏi chỉ là phong cách mà không phải thực dụng, với tư cách Ải nhân
đại sư, điểm nhãn lực ấy vẫn có. Hắn cũng sẽ không có trái lương tâm đả
kích Mạnh Hàn, chỉ gật gật đầu.
- Hắc hắc, đại sư, đây chính là
kinh phí tương lai tu kiếm phủ lãnh chúa đấy, người xem, ngươi có thể
chỉ điểm hai tiểu tử này được hay không, đem những này vỏ kiếm này hoàn
thành?
Mạnh Hàn làm mặt lơ, cười hì hì hỏi đại sư.
- Ngươi chừng nào dạy ta vẽ bản đồ?
Đại sư thập phần trực tiếp, không có bỏ qua giao dịch.
- Hiện tại!
Mạnh Hàn lập tức đổi thành bộ dáng vô cùng nghiêm túc, nói:
- Chúng ta lập tức bắt đầu, nhưng mà ngươi học bộ phận này cùng ta vẽ là không giống, ngươi học chính là vẽ một cách máy móc.
Sinh viên kỹ thuật ngành vật lý phải đối mặt với khóa vẽ trước tiên, khác
nhau chính là vẽ kiến trúc và vẽ máy móc, nhưng mà hai chủng đồ vật này
suy ra không có khác biệt quá lớn, dùng nhận thức của Mạnh Hàn hiện tại
thì ứng phó Ải nhân đại sư là đầy đủ. Thế giới này còn không có phương
tiện sản xuất máy móc nha!
- Được rồi!
Ải nhân đại sư thập phần bề trên nói, trước khi Mạnh Hàn bắt đầu thì chay
một vòng qua phòng rèn của Edwin cùng Edward, trước khi đi Mạnh Hàn đã
chuyển tài liệu kim loại qua cho bọn họ, trực tiếp ném đó.
- Các ngươi đem những thứ này toàn bộ tinh luyện một lần!
Ải nhân đại sư trực tiếp cho Edwin cùng Edward một mệnh lệnh:
- Mỗi khối kim loại dùng chùy lớn chùy nhỏ đánh hai ngàn lần, đánh đi!
Phân phó những chuyện này lúc này mới đi theo Mạnh Hàn, lại quay về phủ lãnh chúa.
- Vẽ bản đồ kỳ thật rất đơn giản, nhưng mà mấu chốt nhất chính là hình thành khái niệm trong đầu của mình.
Mạnh Hàn cũng không có dây dưa dài dòng, thập phần chăm chú bắt đầu chỉ điểm Ải nhân đại sư về phương diện vẽ. Hai người một dạy, một học, từ biểu
hiện này thì khó mà phân rõ rốt cuộc ai mới thật sự là đại sư.
Trong cuộc sống kế tiếp Mạnh Hàn cũng ở một bên dạy Ải nhân đại sư vẽ bản đồ, một bên nhìn đại sư chỉ điểm hai huynh đệ Ải nhân kiến thức cơ bản.
Đồng thời còn tiện đường đem những vỏ kiếm mà Mạnh Hàn vẽ lấy ra, đại sư đưa cho hai huynh đệ bọn họ luyện tập.
Đương nhiên bộ phận phức
tạp thì đại sư đích thân ra tay, tay bắt tay nói cho hai huynh đệ nên xử lý như thế nào. Không đến mười ngày thì hai mươi vỏ kiếm thập phần hoa
lệ kia đã xuất hiện trước mặt của Mạnh Hàn.
- Oa, thật sự là tinh phẩm!
Cho dù không có trang sức hoa lệ gì đó, nhưng mà chỉ có kiểu dáng hoa văn
cùng công nghệ cũng đã đầy đủ nói rõ vấn đề. Kiếm là tay nghề của Tinh
linh tộc, mà vỏ kiếm lại là từ tay của Ải nhân đại sư, mặc kệ từ phương
diện nào mà nói trên thế giới này đều là tinh phẩm khó gặp. Trừ trên
tính thực dụng có chút vấn đề và quá hoa mỹ, những điểm khác tuyệt đối
làm cho người ta không chê được.
Trong lúc này lãnh chúa đại nhân cùng Ải nhân đại sư thập phần ăn ý, ai cũng không có nói chuyện Tinh
linh tộc. Louisa cùng Louise bởi vì trong nội tâm cảm thấy xấu hổ với
Mạnh Hàn cho nên căn bản không có thúc dục hắn, ngược lại cảm giác ở bên cạnh hắn thế này rất thoải mái.
Các dong binh đã tổng cộng mang
đến không ít hơn sáu bảy ngàn người. Kim tệ trong tay Mạnh Hàn đã tổn
hao hơn phân nửa, nếu như không có thu nhập mới, nhiều người như vậy
đoán chừng đều tạo phản. Bất đắc dĩ Mạnh Hàn cũng chỉ có thể tạm thời
đình chỉ nhiệm vụ kia, nhân khẩu ở lãnh địa cũng lập tức bảo trì ở mức
gần tám ngàn người này.
Đến nhiều người như vậy cho nên Grace đã
chọn lựa không ít người trẻ tuổi trung thực chịu làm việc quản lý sản
nghiệp ở trong trấn, thay thế những song bào thai phục vụ sản nghiệp
trước kia. Bởi như vậy các dong binh lui tới cũng thập phần vui vẻ, ít
nhất bọn họ không cần phải gặp mặt song bào thai vẻ măt như đám tang
nữa, tính an toàn cũng tăng lên rất nhiều.
- Elyse!
Sau
khi Mạnh Hàn cân nhắc hồi lâu thì gọi Grace cùng Elyse tới bên người.
Kim tệ của lãnh địa từ từ khô kiệt, nhất định phải lập tức nghĩ biện
pháp, mà lúc này Mạnh Hàn tạm thời không thể rời đi, chỉ có thể bảo
Elyse đi một chuyến.
Hai mươi chuôi bội kiếm của Tinh linh tộc
cộng thêm võ kiếm do Ải nhân đại sư chế tạo, mỗi một thanh kiếm đều chứa trong hộp gỗ hoa lệ, bên trong còn có đặt lông thiên nga, nhìn chúng vô cùng hoa lệ quý phái. Đối với quý tộc yêu thích tác phẩm nghệ thuật mà
nói, đây quả thật có lực hấp dẫn trí mạng.
Mạnh Hàn chọn lựa mười lăm trong đó giao cho Elyse:
- Mang theo những cái này bảo Kiều cùng nửa vệ đội đưa đi đấu giá hội của công quốc, đem chúng bán đi!
Đây là nhiệm vụ Mạnh Hàn giao cho Elyse, mang theo một nửa nhân thủ là vì
bảo vệ an toàn cho Elyse. Đương nhiên chỉ đem một nửa cũng là sợ người
ngoài sợ hãi nguyền rủa của song bào thai mà ảnh hưởng tới tiêu thụ.
Elyse biết rõ tình huống trước mắt của lãnh địa, huống hồ những sự vụ đối
ngoại này vốn chính là của ngoại quản gia như nàng quản lý. Nhìn lãnh
chúa đại nhân đáp ứng một chuyến, Elyse liền định đứng dậy.
- Đợi một chút!
Mạnh Hàn còn gọi Elyse lại:
- Tuyên bố một nhiệm vụ bảo hộ thương đội, tìm mấy cao thủ cùng đi. Không phải sợ dùng tiền, chỉ cần các ngươi an toàn xài bao nhiêu tiền cũng
đáng giá!
Cẩn thận chiếu cố một phen thì Mạnh Hàn mới đem thủ
pháp tuyên truyền đấu giá hội của kiếp trước miêu tả cho Elyse nghe một
phen, muốn nàng xem xét sử dụng. Dù sao chỉ cần có thể đem toàn bộ đống
bội kiếm này bán với giá cao là được.
Elyse mang người rời đi, chỉ còn lại có Grace khó hiểu hỏi Mạnh Hàn nói:
- Vì cái gì không đem tất cả bội kiếm đều bán đi?
Trong suy nghĩ của nàng những vệ đội không sử dụng được thì nên bán đi, nhưng có thể đổi một số tiền lớn có lẽ toàn bộ đều bán đi mới đúng, để lại không phải lãng phí sao?
- Có nhiều thứ nhất định phải thỏa mãn người cao hơn mình mới được!
Mạnh Hàn nhìn qua quản gia của mình lúc này, lời nói thấm thía:
- Bá Tước lãnh chúa đại nhân của chúng ta và những quyền quý khác sau này nghe được, nếu bọn họ đòi từ chúng ta thì chúng ta làm sao bây giờ? Dù
sao cũng lưu lại vài món chặn miệng của bọn họ.