CHƯƠNG 14
Đúng vậy, Âu Dương Vô Cực là muốn tuyển Hậu, không vì cái gì khác, chỉ là nhớ đến ngày đó Bạch Thiên Vũ đưa ra ý định muốn đến phương bắc, tuy sau đó bị hắn áp lại, y cũng không nói thêm gì, nhưng nghĩ đến việc y vẫn luôn cố gắng chạy trốn khỏi hắn như vậy, trong lòng bất giác nổi lên thê lương, còn muốn ta làm sao nữa, ta cũng đã nói sẽ buông tha ngươi, nhưng vậy vẫn còn chưa đủ sao? Ta chỉ muốn ngươi ở lại kinh thành, mỗi ngày có thể thấy ngươi cũng đã đủ lắm rồi, nhưng ngươi vẫn không thể yên lòng sao, tốt lắm, ta sẽ khiến cho ngươi hoàn toàn yên tâm. Vốn việc tuyển Hậu cũng không cần đại thần tham dự ý kiến, chỉ cần hắn lên tiếng là được, nhưng vì làm cho Bạch Thiên Vũ yên tâm, nói cho y biết hắn đã buông tha y, bỏ đi suy nghĩ muốn rời đi của y, vì thế hắn an bài vài vị đại thần cùng đến Ngự hoa viên.
Đi vào Ngự hoa viên, xa xa, Bạch Thiên Vũ đã nghe được vài tiếng cười duyên, trong lòng bất giác căng thẳng, vừa đến gần đã thấy, một mỹ nữ quốc sắc thiên hương vô cùng nhu mì đang tựa vào lòng Âu Dương Vô Cực ,vẻ mặt thuận ý hầu hạ, si ngốc nhìn chăm chú Âu Dương Vô Cực, Âu Dương Vô Cực cũng ôm lấy mỹ nữ kia, trò chuyện câu có câu không, mặc dù chỉ như vậy cũng đủ làm cho mỹ nhân trong lòng cười duyên không thôi.
Bạch Thiên Vũ nhìn Âu Dương Vô Cực, nghe người khác nói là một chuyện, tự mình nhìn thấy lại là chuyện khác, y chỉ cảm thấy cánh tay khoác lên người mĩ nhân kia thật chướng mắt, mấy ngày nay y đã thấy mình không cách nào đối mặt Âu Dương Vô Cực, cũng sắp không thể nào hô hấp nữa, trên triều đường cũng không còn thấy hắn nhìn y, buổi tối đến cũng không thấy thân ảnh ngoài mái hiên [mình đang làm cái gì đây =.=], do đó mới muốn đi phương bắc, muốn đi ra ngoài tránh một chút, trước nay đều là y trốn hắn truy, lần này, lại là y tự trốn y. Nhưng hắn không đồng ý, ngày đó Bạch Thiên Vũ lại cảm thấy một chút vui sướng, hắn vẫn không muốn y rời đi, không phải sao. Mấy ngày đó y cảm thấy được mình thật cao hứng. Chính là tâm tình của y đã thay đổi, có thể ngay cả chính y cũng không phát giác được.
Nhưng hôm nay, nhìn mỹ nhân trong vườn này, nhìn người trong lòng Âu Dương Vô Cực này, hết thảy đều chân thật như vậy, gương mặt kia chỉ cười với mình rồi đã cười với người khác, cánh tay kia chỉ ôm mình, lúc này lại ôm lấy người khác, Bạch Thiên Vũ chỉ cảm thấy hô hấp như trở nên khó khăn hơn, ánh mặt trời này sao lại chói mắt như vậy, trời như thế nào lại nóng như vậy, y cảm thấy được mình sắp té xỉu .
Đang nghe đến Âu Dương Vô Cực nói “Tìm các vị ái khanh tới là muốn thương lượng một chút chuyện trẫm sẽ lập Hậu”, rốt cuộc nhịn không được, Bạch Thiên Vũ lên tiếng ngắt lời của hoàng đế :”Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, vi thần cảm thấy thân thể không khoẻ, muốn hồi phủ nghỉ ngơi, mong Hoàng Thượng ân chuẩn”. Y không muốn ở đây cùng hắn thảo luận chuyện hắn nên lấy nữ tử nào, dứt lời, cũng không để ý phản ứng của Âu Dương Vô Cực, liền đi ra ngoài.
Âu Dương Vô Cực vừa chú ý tới Bạch Thiên Vũ sắc mặt tái nhợt, chỉ nghĩ y cả thấy cũng không muốn thấy mình, thầm nghĩ muốn khoái đao trảm loạn ma(*), quản nữ nhân của hắn cái gì chứ, dù sao quanh qua quanh lại cũng chỉ có vậy thôi, bản thân hắn sớm đã không có tâm để ý, tùy tiện lập một ai đó cho xong cũng được. Cho nên vội vàng vứt bỏ chuyện lập Hậu, không nghĩ chỉ nhìn Bạch Thiên Vũ nói vậy rồi bỏ đi, hắn nhìn thân ảnh Bạch Thiên Vũ rời đi, cước bộ có chút hỗn độn, hắn cảm thấy trong lòng đau quá, ngồi một chút liền đứng lên, người trong lòng ngã thẳng trên mặt đất, hắn nhìn phương hướng Bạch Thiên Vũ bỏ đi, một bàn tay với về phía trước, miệng thì thào gọi một cái tên “Thiên vũ” sau đó lại vô lực rơi xuống. Một lát sau lại ngồi xuống ghế, cảm thấy hồn mình đã đi theo Bạch Thiên Vũ đi rồi.
Mấy vị đại thần còn lại, nhìn hết toàn bộ chuyện xảy ra, mở to hai mắt không thể tin được, nhìn vẻ mặt nản lòng chưa từng thấy qua của hoàng đế, không biết phải lí giải hết thảy chuyện này như thế nào, chỉ có mỹ nhân Hương phi ngã trên mặt đất nháy mắt liền hiểu được , chính là người kia, là nguyên nhân hoàng đế năm năm qua không sủng hạnh bất kì ai. Nàng đứng lên, có ý kéo kéo Âu Dương Vô Cực, lại bị hắn đẩy ra, sau đó nghe thanh âm nổi giận của Âu Dương Vô Cực, thét lên lệnh tất cả mọi người cút đi.
Bạch Thiên Vũ về đến nhà giống như mất hồn, hắn là thật sự đã buông tha y, hắn cũng đã ôm người khác, không phải sao? Nhưng sao trong lòng y lại đau đớn đến như vậy.
Ngày hôm sau, Bạch Thiên Vũ không vào triều, Âu Dương Vô Cực trên triều phát giận, còn cách chức hai vị đại thần. Ngày thứ ba, Bạch Thiên Vũ cáo ốm cũng không vào triều, ngày thứ tư, ngày thứ năm, Âu Dương Vô Cực gần như bùng nổ đến cực điểm. Ngày thứ sáu, một vị cựu thần nhắc lại việc lập Hậu, rốt cục khiến Âu Dương Vô Cực bùng nổ đến cực điểm, hắn không ngăn được giận dữ, lộ ra một vẻ mặt tàn khốc âm lãnh ngoan độc, nhìn chăm chú vị đại thần đang quỳ dưới điện. Tần Phong thấy thế, biết hôm nay tuyệt không thể nào có chuyện tốt xảy ra được, hắn cũng không muốn Hoàng Thượng bởi vì nguyên nhân kia mà phạm phải sai lầm lớn như vậy, nhưng lúc này những kẻ đang đứng trong điện, chỉ sợ không ai có thể khuyên hoàng đế được. Nghĩ xong, lặng lẽ theo cửa hông ra ngoài, chạy thẳng đến tướng quân phủ của Bạch Thiên Vũ, vừa nhìn thấy Bạch Thiên Vũ, đã kéo y chạy vào trong cung.
Trên đường, Tần Phong giải thích toàn bộ, nói thẳng y cần phải đi cứu mạng, Bạch Thiên Vũ, chỉ nhìn lại Tần Phong nói, “Sợ rằng chính ta cũng không năng lực thay đổi quyết định của hoàng thượng “. Tần Phong bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi sao đến giờ vần không hiểu được, tất cả cảm xúc của hoàng thượng đều là vì ngươi mà thay đổi, ngươi thật không biết tâm ý ngài ấy đối với ngươi sao?” Tần Phong thấy ngay cả hắn cũng có thể hiểu được , nhưng Bạch Thiên Vũ vẫn lắc đầu :”Hắn cũng phải lập hậu, còn có tâm ý gì chứ.” Ở trước mặt Tần Phong y không che dấu bản thân, dù sao Tần Phong cũng là người duy nhất biết toàn bộ sự tình, ” Tâm Hoàng Thượng đối với ngươi cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.” Tần Phong cũng không biết số mình là gì, thời điểm này còn muốn giúp hoàng đế làm mai.
Bạch Thiên Vũ trong lòng nổi lên một tia vui sướng, thứ chặn ngang lòng y trong nhiều ngày nay đều bị gỡ bỏ, y cũng đột nhiên hiểu được tâm ý của mình, trải qua đã nhiều ngày dày vò, cùng sự thoải mái trong giờ khắc này, dù không nguyện ý thừa nhận y cũng hiểu được , y là thật sự yêu thương Âu Dương Vô Cực , nam nhân kia tà tứ cuồng vọng nhưng đối với y lại ôn nhu như nước. Nhưng, y có thể yêu sao, hai nam nhân, hơn nữa một người còn là hoàng đế, y cùng với hắn một chỗ thì xem là cái gì đây, một loại cảm xúc chưa bao giờ có ngưng đọng trong y, nhưng nó lại hoàn toàn khác với kháng cự, đó là cảm giác vô lực khi phải đối mặt với tương lai, y không biết phải đối mặt với bản thân mình, đối mặt thế gian như thế nào.
Tần Phong nhìn Bạch Thiên Vũ đấu tranh suy nghĩ, cũng không sao nói được gì nữa, dù sao đây cũng là chuyện không phải người khác muốn giúp giúp là được, nhưng cũng vội vàng mở miệng”Lúc này cứu mạng quan trọng nhất, những thứ khác về sau hãy lo đi.” . Bạch Thiên Vũ sau khi nghe xong, gật gật đầu, cùng Tần Phong chạy thẳng vào cung.
Chú giải:
(*)Khoái đao trảm loạn ma: bỉ dụ làm việc quyết đoán, nhanh chóng giải quyết những vấn đề phức tạp.
Hết chính văn đệ thập chương