CHƯƠNG 16
Vừa vào tẩm cung, Âu Dương Vô Cực đã đem Bạch Thiên Vũ ôm khỏi chỗ ngồi, thẳng hướng long sàng mà đi, ôn nhu đem Bạch Thiên Vũ thả xuống, chăm chú nhìn thẳng Bạch Thiên Vũ, yêu thương trong đôi mắt ấy như muốn thiêu cháy người đối diện, Bạch Thiên Vũ thấy không tốt liền hơi tựa đầu nghiêng qua một bên, Âu Dương Vô Cực nhìn bộ dạng ấy của Bạch Thiên Vũ, phát ra một tiếng rên, nằm lên thân thể Bạch Thiên Vũ đích thân mình, cuồng bạo hôn lấy đôi môi Bạch Thiên Vũ, hai tay không ngừng tìm tòi trên người Bạch Thiên Vũ.
Nụ hôn kia, tựa như cuồng phong bão táp, lại như gió xuân đang mơn trớn trên môi, Âu Dương Vô Cực nhìn Bạch Thiên Vũ dưới than mình vặn vẹo, xoay chuyển, nhìn thấy người mình đang tâm niệm mong mỏi đang nàm dưới than mình yểu nhiêu thịnh phóng(*), rốt cuộc khống chế không được, hắn lần vào vạt áo của Bạch Thiên Vũ, một phen xé rách, cởi bỏ y phục Bạch Thiên Vũ, nhìn thấy da thịt như ngưng ngọc kia phiếm màu *** phớt hồng, cơ thể thật chặt, cảm giác như nhung lụa, kề sát vào mình lại mềm mại như vậy, nhanh chóng cởi y phục ra, gắt gao hợp thành một với Bạch Thiên Vũ.
Bạch Thiên Vũ cảm thụ được nhiệt tình không thể cản được của Âu Dương Vô Cực, cảm thụ cơ thể rắn chắc của hắn, khát vọng như mưa như gió, một tiếng than nhẹ, đưa tay vòng qua lưng Âu Dương Vô Cực. Chỉ cảm nhận được thân thể mình trỗi lên một cảm giác chờ đợi vô tận, muốn dùng cái gì đó để cởi bỏ linh hồn như đang bị thiêu cháy của mình.
Âu Dương Vô Cực sờ soạng khắp nơi, đi đến trước ngực Bạch Thiên Vũ, nhìn thấy hai đóa hồng lôi vì khát vọng mà đứng thẳng, cắn một cái vào đó, hết mút, lại giày vò, tay kia thì nắm lấy bên còn lại, nhẹ nhàng đích chuyển động, Bạch Thiên Vũ chỉ cảm thấy viên nhũ của mình như tảng đá căng thẳng cực kì, miệng phát ra tiếng rên rỉ không kiềm chế được.
Tay Âu Dương Vô Cực lại đi vào hạ thể đang gắn chặt của hai người, giữ lấy căn nguyên dục vọng đã sớm đứng thẳng của Bạch Thiên Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve, thấy cơ thể Bạch Thiên Vũ không chịu nổi khoái cảm mà khuôn mặt phiếm đỏ, càng đẩy nhanh động tác trên tay hơn, chỉ nghe Bạch Thiên Vũ không khống chế được hét lên một tiếng, dòng dục vọng phun ra, phóng thích trên tay Âu Dương Vô Cực.
Âu Dương Vô Cực chỉ cảm thấy mình sắp bùng nổ , dục vọng trong khố hạ cũng đã sớm trướng lớn đến mức muốn nứt ra, hắn dùng ngón tay mang theo yêu dịch của Bạch Thiên Vũ chậm rãi hướng về mật địa của y, nhẹ nhàng đem một ngón tay tiến vào.
Đột nhiên phát hiện có dị vật tiến vào cơ thể làm Bạch Thiên Vũ đang chìm trong dòng chảy của dục vọng cả kinh, cảm nhận được cơ thể không khỏe, hơn nữa còn có một chút đau đớn rất nhỏ, đột nhiên cơn gió mang theo kí ức vốn đã bị chôn vùi trở về, tê tâm liệt phế như vậy, thống khổ như vậy, nhịn không được toàn than y run lên, trên mặt hiện lên thần sắc hoảng loạn.
Âu Dương Vô Cực cảm nhận được sự khác thường của Bạch Thiên Vũ, dừng động tác trên tay lại, nhìn về phía gương mặt Bạch Thiên Vũ, nhìn đến đôi mắt xinh đẹp đang tràn ra hơi nước kia, chỉ cảm thấy tâm mình như đang bị xé rách, chịu đựng dục vọng của mình, hắn một lần nữa dán lên thân thể Bạch Thiên Vũ, hôn lấy làn mi, đôi mắt của Bạch Thiên Vũ, từng chút, từng chút, một đường trượt xuống, miệng thì thào
“Thiên Vũ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta gây cho ngươi thương tổn lớn như vậy.” Sau đó dừng lại bên đầu Bạch Thiên Vũ, hô hấp cực nóng phả vào bên tai Bạch Thiên Vũ, cả người run rẩy buộc chặt, dục vọng khó có thể kiềm chế được, hơn nữa lại nhìn thấy Bạch Thiên Vũ thẹn thùng, càng khiến hắn ôm chặt lấy Bạch Thiên Vũ, không thể làm gì cả.
Bạch Thiên Vũ thấy Âu Dương Vô Cực bị dục vọng xông lên đỏ cả mắt, vỗ về thân thể vì kiềm chế mà buộc chặt của hắn, chỉ cảm thấy tâm mình theo đó cũng ngưng lại.
“Vô Cực, ta đã sớm không trách ngươi, chính là. . . . . .” Bạch Thiên Vũ không biết phải biểu đạt như thế nào, nhẹ nhàng hôn lên tai Âu Dương Vô Cực, Âu Dương Vô Cực toàn thân run lên, đây là Bạch Thiên Vũ lần đầu tiên gọi tên hắn, lần đầu tiên hôn hắn. Âu Dương Vô Cực chỉ cảm thấy hạ thân lại dâng lên một dục vọng vô hạn, hơn nữa dục vọng của hắn đã sắp không chịu nổi, hắn hôn Bạch Thiên Vũ dùng giọng nói chịu đựng mà khuyên.
“Thiên Vũ, tin tưởng ta, sẽ không như vậy nữa đâu, giao ngươi cho ta, để ta cho ngươi vô tận khoái lạc, tin tưởng ta.” Sau đó ly khai đôi môi của Bạch Thiên Vũ hôn đi xuống phía dưới, hết sức ôn nhu, hết sức khiêu khích, hắn phải xóa đi tất cả ký ức không thoải mái của Bạch Thiên Vũ, khiến thân thể y lần nữa in lên ấn ký của hắn, khiến y vì mình mà buông thả.
Chú giãi:yểu nhiêu thịnh phóng: buông thả trôi theo dục cảm của bản thân
Hết chính văn đệ thập lục chương