Thiên Hạ Võ Trạng Nguyên

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

“Ngươi, ngươi thật sự là tùy tiện làm bậy.” Bạch Thiên Vũ nhìn Âu Dương Vô Cực, y cũng không rõ cảm giác trong lòng mình là gì.

“Ta cho tới bây giờ đều là như vậy, ngươi đã sớm biết, không phải sao, chính là ta chưa từng muốn có cái gì mãnh liệt như vậy, Thiên Vũ, nói cho ta biết, ngươi là của ta, ngươi sẽ không né tránh ta.” Âu Dương Vô Cực thâm tình mà kiên định nói. Toàn thân Bạch Thiên Vũ phát ra nhiệt lực như bị bỏng  .

“Vô Cực. . . . . .” Bạch Thiên Vũ thận trọng nhìn Âu Dương Vô Cực, nói không ra lời.

“Còn nữa. . . . . . Chính là cái kia, cũng không nhất định. . . . . . Nhất định phải là ngươi. . . . . .” Âu Dương Vô Cực đột nhiên lại ngượng nghịu, trên gương mặt anh tuấn nổi lên một tia đỏ mặt.

Bạch Thiên Vũ vẻ mặt khó hiểu nhìn Âu Dương Vô Cực, kinh ngạc vì thấy vẻ ngượng ngùng hiếm thấy trên gương mặt của hắn, “Cái gì, ngươi nói cái gì?”

“Chính là, chính là. . . . . . Cũng không nhất định dù thế nào cũng là ta ôm ngươi, ngươi cũng có thể ôm ta.” Âu Dương Vô Cực như dùng hết khí lực toàn thân để nói ra, sau đó giống như buông được  tảng đá lớn ra khỏi đầu, khẩn trương nhìn Bạch Thiên Vũ.

“Cái gì, Vô Cực, ngươi. . . . . .” Bạch Thiên Vũ sững sờ nói không ra lời, chỉ nhìn  Âu Dương Vô Cực.

“Ta chỉ là muốn ngươi vui vẻ, mặc kệ ngươi là nam hay là nữ, ta đều thích ngươi, ta biết ngươi ghét bị coi như nữ nhân, nhưng là ta chỉ là muốn cùng ngươi cùng một chỗ, cho tới bây giờ ta chưa từng xem ngươi như nữ tử, ta chỉ là yêu ngươi, muốn ngươi, muốn cùng ngươi ở chung, muốn đến điên lên rồi, nếu ngươi không thể chấp nhận bị ta ôm, ta không ngại bị ngươi ôm, ta chỉ là muốn cùng ngươi sát vào nhau, hết thảy những thứ khác cũng không trọng yếu.” Âu Dương Vô Cực chăm chú nhìn Bạch Thiên Vũ, dùng lời nói bày tỏ quyết tâm của hắn.

Bạch Thiên Vũ nhìn nam tử cao lớn tuấn đĩnh trước mặt, nhận ra  sự kiên quyết trong lời nói của hắn. Âu Dương Vô Cực nhìn Bạch Thiên Vũ vẫn không nhúc nhích nhìn mình, cũng không có phản ứng gì, nghĩ đến việc y không tin lời của mình, một phen kéo Bạch Thiên Vũ về phía giường.

Bạch Thiên Vũ nhìn nam nhân tà tứ phóng đãng, trong mắt hắn, sợ là không có gì không thể làm được, hắn bất kể tam cương ngũ thường, bất kể luân lý đạo đức, bất kẻ giáo điều ước thúc, hắn vẫn chân thành với y như vậy, từ lúc bắt đầu, đối với Bạch Thiên Vũ là lãnh khốc tà nịnh, đến bây giờ muốn có Bạch Thiên Vũ cũng không từ thủ đoạn, hắn vẫn tùy ý như vậy, nhưng, trong đó tăng thêm một phần thâm tình làm cho không người khác nào có thể bỏ qua.

Âu Dương Vô Cực kéo Bạch Thiên Vũ đi đến bên giường, khẩn trương nhìn Bạch Thiên Vũ, “Ta là cam tâm tình nguyện, ngươi không cần chú ý  ta, ta và ngươi là ngang hàng, đối với ngươi, ta chỉ cần thân phận một ái nhân, những thứ khác đều không cần.”

Dứt lời, Âu Dương Vô Cực nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của mình, lộ ra cơ thể rắn chắc, dáng người hoàn mỹ như được tạc ra khiến Bạch Thiên Vũ như bị mê hoặc .

“Yêu ta, Thiên vũ. . . . . .” Âu Dương Vô Cực kéo tay Bạch Thiên Vũ để trên ngực mình, Bạch Thiên Vũ cảm thụ được trong đường gân kia truyền ra căng thẳng, xúc cảm cực nóng kia, đốt đến Bạch Thiên Vũ không thể nói được.

“Còn nữa, thực xin lỗi, Thiên Vũ, lần đầu tiên chúng ta. . . . . . Ta thật sự rất hối hận đã thương tổn ngươi như vậy, nghĩ đến đôi mắt thất thần của ngươi, cho tới hôm nay ta đều là đau từ tận sau trong long mà đau ra, ta không cầu ngươi tha thứ, chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội chuộc tội.” Âu Dương Vô Cực cũng không muốn tại thời khắc này nhắc tới sự kiện kia, nhưng hắn biết tuy rằng Bạch Thiên Vũ nói tha thứ  hắn, nhưng đó vẫn là vết kim châm trong lòng Bạch Thiên Vũ, là tâm kết của y. Mặc kệ có khó mở miệng, hay là muốn nói, hay là muốn giải quyết.

“Cho nên, hôm nay, ngươi không cần chú ý đến ta, đây là ta nên chịu. . . . . .” Âu Dương Vô Cực nói xong liền hướng trên giường nằm úp xuống.

Bạch Thiên Vũ nhìn động tác Âu Dương Vô Cực, khiếp sợ nghe thấy những lời hắn vừa nói, trong lòng ngũ vị tạp trần(*), phiên giang đảo hải(**).

Bạch Thiên Vũ không quên chuyện đáng sợ đó, nhưng, nhiều năm như vậy, dưới sự chăm sóc, dưới thâm tình của nam nhân này, vết thương kia cũng từng chút từng chút nhạt phai, cho tới hôm nay, chỉ để lại  một miệng vết thương nho nhỏ như một vết sẹo mà thôi .

Bạch Thiên Vũ nhìn nam nhân không ai bì nổi, bất lực như vậy nằm sấp trên giường của y, y có thể cảm nhận được hắn khẩn trương, cũng có thể tưởng tượng được sự đấu tranh trong lòng hắn.

Bạch Thiên Vũ chậm rãi ngồi ở mép giường, lấy tay nhẹ nhàng vẽ lên tấm lưng trần của Âu Dương Vô Cực, cảm thụ sức mạnh kết tụ ở nơi đó, cảm thụ rung động từ Âu Dương Vô Cực.

Chú giải:

(*)Ngũ vị tạp trần: ngọt bùi cay đắng, tất cả đều lộ ra ngoài, không thể nói rõ tư vị, cái gì cũng có, bỉ dụ những thứ hỗn tạp, không trật tự, tâm tình thực loạn

(**)Phiên giang đảo hải: bỉ dụ lực lượng/ thanh thế vô cùng lớn mạnh, cũng có thể dung để chỉ sự chuyển động cực kì hỗn loạn

Hết chính văn đệ nhị thập chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.