Vượt qua ải tiếp theo,giờ trước mặt chàng là một khoảng đất rộng rãi có sức chứa cả ngàn quân với vô số đá to đá nhỏ đứng nằm ngổn ngang như thể tùy ý.
2 bên trái phải là cánh rừng ôm lấy rồi chạy tới sát chân núi đá,khung cảnh tối tăm vẫn im lìm kỳ lạ như thể không có hơi thở con người…
Chàng thở ra một ngụm khí dài rồi hít vào một hơi sâu,ngẩng đầu,ngước mắt nhìn ánh trăng sáng vằng vặc.Thì ra nãy giờ là do mây che sao?...
Đột nhiên một bóng người thình lình xuất hiện phía trước mặt,đứng trong đám đá im lặng chẳng biết là từ khi nào.Chàng lao tới không chút suy nghĩ,đặt chân vào vùng thạch trận đã từng2 lần vây khốn mấy ngàn quân lính khiến họ không có nẻo trở về.
Cái bóng phóng đi ngay luồn lách lẹ làng như thể đã từng đi lại vô số lần và chàng bám theo chẳng mấy khó khăn.Kẻ này từ đầu tới cuối chưa từng có biểu hiện gì chỉ lo bỏ chạy,chàng cũng không mấy nóng vội để xem định dẫn dụ đi đâu.
Chàng để ý thấy,thỉnh thoảng cái bóng lại đặt tay lên một tảng đá,tức thì vùng tiếp xúc lóe sáng ánh xanh lam kỳ dị vài giây sau mới tắt…như thể hắn đang tạo ra kết nối gì đó…
Được một lúc cũng thoát khỏi vùng đất đá cổ quái kỳ dị…cái bóng chạy vào một tòa lầu cao khoảng 4tấc chia làm 2 tầng,rộng8 trượng và có vẻ khá sâu.Chàng dừng lại nhìn tòa lầu bề ngoài bình thường bằng đá một chút rồi cũng lao theo.
Âm thanh của tiếng bước chạy nhẹ thôi nhưng trong không gian tĩnh mịch bực này vang lên hết sức rõ ràng có lẽ còn do tòa lầu được dựng lên hoàn toàn từ đá.
Một loại đá lạ lùng,chàng dừng chạy,nhẹ bước ngắm nghía hành lang rộng 2 trượng với những hoa văn phát ra thứ ánh sáng lân tinh xanh lam ma quái vươn ra loang lổ trên khắp tường và trần.
Đưa tay lên sờ thử,cảm thấy trơn nhẵn mịn màng kèm sự mát lạnh truyền đến cùng một thứ gì đó khác nữa,chàng không biết nhưng thấy cũng hay.
Có lẽ phía sau bức tường đá dầy dặn chắc chắn này là những căn phòng có người ở,thế nhưng cho đến tận giờ phút này chàng vẫn chẳng hề cảm thấy chút sinh khí nào tồn tại…
Cuối hành lang,cái bóng đứng đó như đợi chàng từ lâu,phía sau là cánh cổng cao chạm trần,nguồn phát sáng duy nhất vẫn chỉ là đám hoa văn uốn lượn ngoằn nghoèo khiến không gian hư ảo ma mị…
Cái bóng xoay lưng lại,đưa 2 tay đặt lên 2 phiến cửa,hoa văn lập tức lóe sáng theo một nguyên lý nào đó rồi tạo ra một ký tự trận đồ.
Cánh cửa đá nặng nề hé mở khoảng1trượng,hắn lẩn vào,phía trong hình như phát ra thứ ánh sáng lấp lánh đầy vẻ quyến rũ,chàng hơi nhíu mày song vẫn lao theo.
Cánh cửa lại từ tốn chuyển động đóng lại nhưng hiện giờ chàng chẳng buồn quan tâm,mà bất cứ một ai khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ trấn động tới mức chẳng còn thiết tha để ý thứ gì khác.
Đập vào mắt chàng là đúng nghĩa của từ núi vàng biển ngọc.Một căn phòng to cao rộng lớn nhưng lại tựa như chật chội bởi một núi lớn vàng khối chất thành đống ở chính giữa.
Cái núi vàng chói mắt này nằm gọn trong một cái hố ,không biết là nông sâu thế nào bởi nó còn được một đống đủ các loại đá quý cẩm thạch nằm đan xen lẫn lộn che kín mít.
Trong này,ngoại trừ thứ ánh sáng hư ảo huyền hoặc từ những hoa văn trên khắp tường và trần ra còn từ của vô số dạ minh châu.
Rất nhiều cây phát quang ra thứ ánh sáng lấp lánh của châu báu đặt xung quanh cái hố.Thì ra đó là những cái cây hoàn toàn được gán ghép từ vô số ngọc ngà trở thành thân ,cành và lá,còn quả thì chính là những viên dạ minh châu trân quý.
Nhìn lại một lần nữa liền ngẩn ngơ cả người,tựa một cái vườn đến cả trăm cây ngọc thi đua tỏa sáng long lanh mê ly hư ảo.Những luồng ánh sáng phản xạ lẫn nhau tỏa ra vô số sắc màu lung linh kinh diễm hút hết hồn phách người ta.
Nhưng rồi cảm nhận được một ánh mắt sắc bén,chàng quay đầu nhìn về hướng đó,liền phát hiện cái bóng đó chắc đã đứng ở đấy lặng lẽ nhìn hồi lâu rồi…
Cái bóng bất ngờ xoay người 1 tay đặt lên bức tường phía sau lưng,cánh cửa mở ra,hắn liền mất hút.Chàng đuổi theo bản năng,vừa vụt qua thì cánh cửa đá nhỏ nhắn đóng lại…
Nghĩ thử,nếu chàng không thanh tỉnh nhanh,có lẽ sẽ bị nhốt mãi cho đến khi chủ nhà tới vây bắt…Ai mà biết được nguyên lý hoạt động của cánh cửa đá đó thế nào…
Phía sau cánh cửa là bậc thềm dẫn tới lối nhỏ hướng tới một khu vườn mà cây gỗ lớn trồng chẳng theo một hàng lối,tùy ý mà lại như cố ý.
Đêm hôm khuya khoắt,trên cao trăng tròn vành vạnh tỏa ra thứ ánh sáng êm dịu,không gian dưới mặt đất lại thanh tịnh mà im ắng bao phủ vạn vật.Chỉ có gió lùa qua những tán cây tạo ra thứ âm thanh xôn xao vui tai.
Chàng lặng lẽ đi qua những hoa thụ rồi phát hiện những đóa hoa như cũng phát sáng…thứ ánh sáng mờ ảo nhạt nhòa.Nhưng vì được tụ tập lại một chỗ lên cả khu rừng đột nhiên trở lên vô cùng sống động kỳ diệu…
Chàng hít lấy một hơi thật sâu,cảm nhận hương hoa thanh lãnh êm dịu tràn ngập trong không gian…
Thế rồi bất ngờ 10 cái bóng cùng đồng loạt xuất hiện,vây quanh chàng,ở khoảng cách gần mặt đối mặt đã có thể nhìn rõ ràng một chút.Họ mặc y phục màu trắng làm nền,lấy sắc thiên thanh làm điểm nhấn ở vạt và tay áo,lại thêm chút xanh dương ở quần và thắt lưng,đây chẳng phải chính là đồng phục của Huyết hải giáo.
Gương mặt bọn họ đều trong khoảng14 đến 28,có nam lẫn nữ dáng đứng thẳng lưng,tay cầm vũ khí,toàn thân tươi trẻ lại tỏa ra nguồn nội lực thâm sâu bức người…
Đột ngột một người bất thình lình lao lên,người này là một nữ nhân,dung mạọ thanh tú sử dụng kiếm mềm linh hoạt như một con bạch xà.Niên kỷ trông khoảng 20 nhưng khí chất người này tỏa ra khi thực chiến lại có cảm giác trầm ổn nội liềm như của người trung tuần.
Mỗi chiêu mỗi thức nữ nhân này xuất ra đều cực kỳ ảo diệu ,biến hóa khôn lường khiến chàng không dám xem thường.Thế tấn công nhanh mà chuẩn,lại vô cùng linh hoạt như thể thanh kiếm không phải là vật vô tri,nó tương thông với tâm ý nàng,tùy thời đều có thể xoay chuyển làm chàng rất hứng thú.
Trong lúc say sưa giao đấu,đột nhiên nữ nhân tách ra,lui về sau,đứng xa xa rồi quỳ một chân xuống như hành lễ trọng.
“Mặc liên”.
Nàng nhẹ giọng thốt ra,có phần cứng nhắc.
Trong khi chàng còn chưa kịp hiểu tình hình thì 2 người khác đã xông lên.Người đến là cặp sinh đôi giống nhau như 2 giọt nước,mặt vuông,mày rậm,mắt híp lại cong cong như vầng trăng non, một thân to cao,tay cầm trường côn tuổi tầm28.
Hai người cũng chẳng nói năng gì cứ thế xông lên cùng giao chiến.
Bọn họ cùng liên thủ,hành động lại cực kỳ nhuần nhuyễn ăn khớp,rất có bài bản như thể đã từng hợp tác với nhau vô số lần,cũng có thể do họ là anh em sinh đôi nên tâm tư tương thông.
Kẻ công người thủ,kẻ lùi người tiến,kẻ đánh trái người đánh phải,kẻ đánh trên người đánh dưới,cùng lúc phải đối phó với 2 cao thủ côn pháp sử dụng lại biến hóa khôn ảo,chàng cảm thấy có sự áp bức buộc phải vô cùng thận trọng,cũng là kích thích…
Ban đầu chàng có phần lúng túng dần dà theo kịp nhịp điệu và tiết tấu trận pháp thì lại cảm thấy thú vị…Nhưng ngay khi chàng tỏ ra như thế,2 người bọn họ lại nhảy ra xa,cùng quỳ một chân xuống hành lễ trọng.
“Huyết Mộc,Dạ Nguyệt”.
Cả 2 đồng thanh nói,giọng hào sảng đầy khí khái.
Lần này chàng hiểu ngay là bọn họ xưng danh tính,nhưng chàng không có hành động gì cả,cũng chẳng biểu lộ gì hết.
Một luồng gió vọt tới,chàng lập tức ứng chiến,người đến là một thiếu niên tầm 14,gương mặt trắng trẻo hồng nhuận,ngũ quan tinh tế,trong vẻ đẹp mềm mại lại lộ ra nét sắc sảo,trong sự non nớt chưa trưởng thành lại có ánh nhìn nghiêm túc cẩn thận.
Rõ ràng trông như một mỹ thiếu niên lên xe xuống kiệu lại có tư thái anh khí bức người khiến người ta không thể xem thường.
Thiếu niên sử dụng một cây cung bằng ngà voi làm vũ khí tấn công ở khoảng cách gần,nó thon thả trơn bóng với 3 đoạn cong tuyệt đẹp,dài hơn cả chiều cao của chủ nhân,ở khoảng cách lùi ra xa một chút mà xạ tiễn bằng thân tên gỗ thông bá hương.
Phản xạ cực nhanh,cũng cực linh hoạt,có thể ở cự ly gần lấy đại cung làm vũ khí đánh cận chiến vô cùng tài tình.Ở Khoảng cách xa giương cung ngắm bắn chuẩn xác bằng loại cung dài,lại có thể một lần bắn ra 5 tên.
Thần thái an tĩnh,ứng phó xảo diệu,vẫn là lần đầu tiên chàng gặp một thiếu niên bản lĩnh tới vậy,vô cùng thưởng thức mà lĩnh giáo.Nhưng trên gương mặt lạnh nhạt cố hữu chàng chẳng tỏ vẻ gì hết…
Mỹ thiếu niên lùi lại,quỳ một chân xuống.
“Huyết hoa”.
Giọng nói cất lên,trong vắt như chuông đồng ngân xa xôi vọng lại,cứ thế thẩm thấu vào lòng người.
Còn chưa hết cảm thán thì một loạt luồng khí sắc bén lạnh lẽo lao tới.
Người đến tuổi khoảng 25,gương mặt tuấn nhã thần thái an nhàn,một thân thanh phục phiêu dật trong gió,chạy xung quanh chàng không ngừng phóng ra ám khí.
Ám khí phóng ra thập phần hiểm nguy,chúng lao tới mạnh mẽ và chuẩn xác,thậm chí còn nhanh tới mức khó tin.
Kẻ này tốc độ di chuyển quá nhanh,tới mức gió và hắn như nhập làm một,chạy vòng vòng xung quanh tạo ra một vòng gió màu thiên thanh từ đấy ám khí phóng ra ào ào như lốc tố không cách gì đến gần đối phương chỉ có thể dùng ám khí đánh trả lại.
Lần phản công này chàng cảm thấy còn khó đối phó hơn lần bị cả mấy trăm mũi tên tấn công dồn dập lúc đầu.Ám khí đồng loạt lao tới sắc bén đầy uy lực,đánh qua phóng lại một hồi chàng thành thật cảm thán,kẻ này rất mạnh cũng rất khó đối phó.
Nãy giờ chàng có cảm giác như kẻ này vẫn chưa dốc hết toàn lực,chỉ là đang chơi đùa.Công và thủ hoàn hảo như thế thật sự khiến nguời ta ngưỡng mộ…
Thế nhưng chàng cũng đâu để cho kẻ đó gây tổn thương mảy may,dù ở trong trận mưa ám khí chàng vẫn đối phó đâu thấy chật vật.Ấy là chàng mới hơn 15 tuổi,10 năm sau thành tựu của chàng còn tiến xa thế nào...
Gió nhanh chóng giảm dần rồi dứt hẳn,cùng những cánh hoa xanh lơ nhẹ bay lác đác để lộ ra nam nhân dung mạo tuấn dật,khí chất nho nhã mà điềm đạm nhìn vẻ an tĩnh giống như nắng thu của hắn khiến cho người ta bất giác lòng cũng yên ổn…thật kỳ lạ.
Hắn từ tốn quỳ một chân xuống,lưng thẳng tắp,hơi cúi đầu,cử chỉ giơ tay nhấc chân có phong phạm như của một thi nhân nho sĩ,tao nhã mà cao quý,cũng thật ...lạ kỳ.
“Huyết vân”.
Giọng nói mượt mà thanh âm văng vẳng lan truyền như gió xuân khiến người ta lại muốn thân cận.
Một luồng kình phong ập tới,chàng lập tức nhảy ra xa thành công tránh được mũi roi như yêu xà lao đến.
Người đến là một nữ nhân tầm 26,khuôn mặt kiều mị,nét đẹp thành thục thể hiện ở đôi mắt sóng sánh lộ nhu tình,ở khóe miệng đỏ mọng hơi hé mở đầy dụ hoặc,ở bộ ngực vun cao hút ánh mắt,ở eo nhỏ nhắn tôn cặp mông tròn trịa…
Từ đầu đến chân đều là dáng vẻ lười biếng thả lỏng,nàng đứng đó tay chống hông cầm roi da trâu,tà nghễ mà đánh giá chàng lộ liễu.
…Sau đó nàng nở nụ cười,thật sự là phong tình tận xương,đồng thời tay vung lên,roi da như trăn lao đi.Roi da dài khoảng 2 bộ tính từ đoạn tay cầm đến đuôi rồi nối với một mũi sừng trâu cong cong hình trăng khuyết,nó uốn lượn linh hoạt và mạnh mẽ,những nơi đi qua đều để lại thương tổn sâu sắc.
Tư thế mỗi lần tấn công đều bộc lộ hết nét đẹp hình thể đầy gợi cảm của nàng,nếu chỉ có vậy mà đã ngẩn ngơ thì hậu quả gánh lấy chính là vết roi vô tình kia để lại trên da thịt đau đớn tới tận xương tủy.
Mỗi lần chàng tránh được thì roi da kia lại tiếp xúc với mảnh đất xinh đẹp,nó bị quật tung lên,cỏ dại và lá khô cũng theo đó bị dập cho tơi tả.Nếu vụt vào thân cây lớn thì để lại vết thương vừa dài vừa sâu,lớp vỏ dày bị vỡ để lộ lớp gỗ non mềm từ đấy nhựa rỉ ra óng ánh như máu tươi hoặc vụt vào cành hoa thụ,cứ thế gãy vụn mà rơi xuống đất.
Xung quanh đều là hoa thụ,cả một khu vườn rộng lớn chỉ trồng duy nhất một loại cây có những bông hoa li ti xanh lơ mọc thành từng chùm tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ hư ảo.
Nàng như một cánh bướm yêu kiều mà nhảy lùi ra xa phía sau cũng quỳ một chân xuống hành lễ.
“Mặc hoa.”
Nàng dịu dàng nói,âm thanh như tẩm mật lại lả lướt cứ thế đi vào tai chàng.
Mỹ thiếu niên Huyết hoa thì thầm gì đó vào tai nàng,lập tức vẻ mặt liền trở lên căng thẳng,ánh mắt cứ thế nhìn vào vết thương trên cây và mấy cành bị gãy,hết sức bi ai.
Người kế,lặng lẽ đứng nhìn chàng chăm chú,âm thầm đánh giá cẩn thận từ đầu đến chân,vẻ mặt y đầy tiếu ý,2 khóe môi mỏng khẽ nhếch,cặp mắt cong cong lại sáng quắc…khiến chàng cũng không biết phải làm sao.
Y khoảng 27,một thân thon dài gọn gàng,mái tóc bối cẩn thận bằng ngọc quan không có một sợi lòa xòa.
Nổi bật trên gương mặt tuấn mỹ vô trù là ánh mắt có cái nhìn đầy ma lực như hút đối phương vào.Nụ cười của y cũng vô cùng ấn tượng,nó tự tin,như thể đó là lẽ đương nhiên,giống như áng mây vừa lơ đãng lại cao ngạo.
Tay cầm trường kiếm,y đi một vòng quanh chàng,cặp mắt sắc sảo đầy mị hoặc như hồ ly nhìn đầy vẻ hứng thú.Y cứ cười ranh mãnh tinh quái nhưng chàng đáp lại chỉ là nét mặt ngàn năm tĩnh lặng.
Trường kiếm huơ lên vẽ một đường cung khí sắc bén bắn về phía chàng,liên tiếp,dồn dập,kiếm phong cứ thế uy áp lao đi không gì cản phá.Mỗi một chiêu một thức xuất ra đều tạo lên một độ cong kiếm khí uy lực như vũ bão,chuẩn xác nhắm hướng chàng oanh tạc
Tấn công tới tấp,khí lực sung mãn,y cứ thế tạo ra lớp phòng thủ bá đạo nhất.
Đao khí và kiếm khí va vào nhau tàn phá mọi vật cản,âm thanh nổ tung kinh tâm động phách.Ánh đao ánh kiếm cọ sát,tóe lửa,mỗi thế mỗi đòn kẻ công người thủ kẻ cản người phá,cao thủ so chiêu không còn biết đến thế giới xung quanh.
Nét mặt y tà cười,cái nhìn lại thâm thúy,chiêu thức hung hiểm,lạnh lẽo mà vô tình.Kiếm pháp vận dụng biến hóa khôn ảo,tùy hứng lại đầy uy áp,lấy tấn công làm phòng thủ lấy vô ý làm hữu tình.Tâm là kiếm,kiếm là ý,tùy thời đều có thể vận dụng,không theo khuôn phép lại có thể quét ngang thiên hạ.
Kiếm thì vô tình người cũng vô tâm,không yêu không hận,không tham không thâm.Tâm phải vô kiếm phải tĩnh,trong vô là hữu trong tĩnh là động…kiếm pháp của y rất giống với …không,đây chẳng phải chính là đao pháp của ma đao Vô huyết và chàng vẫn dựa theo đó mà luyện tập…
Y nở nụ cười nhẹ như gió lùa,rồi bay về phía sau,ung dung qùy một chân hành lễ.
“Dạ Vũ.”
Y thốt ra,giọng nói thanh thanh lành lạnh,ánh nhìn tà mị,toàn thân vẫn tỏa ra thần thái ung dung cao xa,tựa như kẻ ngoài cuộc lẳng lặng theo dõi hồng trần vạn dặm…
Đột nhiên Huyết vân lại gần,hắn nhẹ nhàng nở nụ cười an nhiên nhưng không biết thì thầm gì lại khiến y tối sầm mặt lại…
Người kế,nàng tầm 24,gương mặt khả ái,nụ cười hiền lành,ánh mắt trong sáng,toàn thân mang lại cảm giác nhu mì tuy 2 tay cầm song đoản kiếm cũng không hề phá bỏ được nét đẹp có phần khuê nữ của nàng…thật thú vị.
Chiêu thức nàng sử dụng công thủ đều hoàn hảo thực sự khó đối phó y như với cặp sinh đôi Huyết mộc Dạ Nguyệt.Trái phải,trên dưới vận dụng nhuần nhuyễn tài tình.Mỗi chiêu mỗi thức nàng xuất ra bổ sung và tương trợ lẫn nhau,rất linh hoạt.
Tốc độ ra đòn nhanh nhẹn biến ảo,trong giao đấu có sự trầm ổn nội liềm giống với Mặc liên…
Nữ nhân nhìn yểu điệu như tiểu thư được giam trong phủ quyền quý lại có một vẻ từng trải như thể đã kinh qua trăm trận thực chiến…
Nàng lùi ra xa rồi quỳ một chân xuống hành lễ.
“Mặc vân.”
Giọng nói nhỏ nhẹ,toàn thân toát ra sự quy củ mực thước cũng lộ cả chút tùy ý.Như nhành liễu,xinh đẹp trong sắc xuân,dương liễu cũng muốn đuổi theo sự lấp lánh của nắng,cũng muốn chạy theo cơn gió ngập tràn khoái hoạt…
Nhưng lại chỉ có thể đứng nhìn và mỉm cười,không bác bỏ không phủ nhận…một tiểu cô nương mới đôi mươi lại có một cặp mắt như thấu hiểu bể khổ nhân gian…
Người tiếp,khoảng 22,mi mục như họa,ngũ quan như tạc,khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết,nước da trắng mịn ánh hồng tựa cánh phù dung.Bộ thanh phục tao nhã cũng không thể che giấu hết vẻ mỹ lệ khiến hoa tươi cũng phải kém sắc,trăng sao cũng phải lu mờ.
Người này chỉ đơn giản đứng đó,tùy ý cho gió thổi bay mái tóc dài đen nhánh óng mượt,tùy ý để tà áo rộng rãi phiêu dật,tùy ý để chàng đánh giá.Gương mặt đẹp thản nhiên,diện vô biểu tình…
Người này sử dụng song đoản đao,lao lên tấn công nhanh nhẹn dứt khoát.Song đao vận dụng đã đạt tới trình độ hoàn hảo…khiến chàng cực kỳ kinh ngạc…
Không bàn đến dung mạo đẹp tới mức không còn thiên lý,khí chất người này phát ra giống như tạo thành 1 lớp kết giới cản lại tầm mắt dung tục của phàm nhân.Nội lực thực sự thâm hậu ổn trọng,thậm chí còn sâu xa khó dò hơn cả Mặc liên.
Đao pháp sử dụng cân bằng nhu cương,tiến lùi tựa như tùy ý lại nhuần nhuyễn,công thủ phối hợp lẹ làng như giao chiến với 2 người…
Tốc độ phản xạ linh hoạt biến ảo tài tình,giống như một cơn gió,vừa chạm vào là biến mất,giống như gần giống như xa,khó xác định khó nắm bắt.Đao pháp nhanh như thế,uy lực nó tạo ra cũng bá đạo không kém kiếm khí của Dạ Vũ…
Trên gương mặt tinh mỹ vừa có sự hoa diễm rực rỡ như ánh dương,lại có nét thanh dật,tĩnh nhiên,cao cao xa vời tựa mây trắng lơ đãng trôi.Đôi mắt đầy linh khí giống như nhìn thấu quy luật nhân quả của chúng sinh nhưng lại bàng quan,tiêu sái thoát tục không ưu không sầu,không cầu không ước.
Khí chất thanh cao vô khuyết,phong hoa tuyệt đại như thể bản chất trời sinh,này sóng mắt khẽ đưa,môi kia khẽ mở đã tạo ra mê lực câu hồn đoạt phách.
Nhưng lạ lùng thay trong nét an tường đạm nhiên lại ẩn chứa cả sự quý khí của bậc vương tôn công hầu,lại có cả ngạo khí bức người như danh tướng lão luyện…Nhân thế lại có một người khinh tài tuyệt diễm tới vậy…
Người này thu đao lại,tùy tiện quỳ một chân xuống hành lễ.
“Mặc phong.”
Giọng nói trầm thấp,giống một tia nắng ấm áp chiếu lên.
Chàng nhìn lại thanh đao,trải qua 9 trận giao chiến đã không còn lành lặn,bị mẻ và nứt.Tuy không phải là thanh bảo đao nhưng dù gì nó cũng đã gắn bó với chàng lâu năm,cũng nảy sinh chút tình cảm.Một thanh đao coi như khá tốt thế nhưng hôm nay đành phải bỏ mạng…
Kẻ cuối cùng tiến lên so chiêu niên kỷ 29,nam nhân gương mặt tuấn tú,toàn thân cao thấp lan tỏa khí chất khẳng khái chính trực.
Người này khí chất trầm ổn,tư thế đứng hiên ngang,vững vàng,lưng thẳng tắp kiên định,ánh nhìn trực diện,sâu xa và bao quát.Người này cư nhiên tỏa ra cỗ uy áp giống như bậc trưởng bối quan sát hậu bối,ánh nhìn nghiêm khắc và công minh…
Và chàng nhận ra,caí bóng dẫn dụ mình chính là kẻ này…
Kẻ này từ từ tiến lại gần chàng,những người khác cũng đồng loạt làm theo,vòng vây siết lại… Tâm tình chàng trong lòng dâng lên chút kỳ quái,ngoài mặt vẫn là thâm sâu khó dò.
Rồi đột nhiên bọn họ cùng quỳ một chân xuống,kính cẩn hành lễ,cất cao giọng hô vang.
“cung nghênh tân giáo chủ của Huyết hải giáo,chúc giáo chủ sớm thống nhất tứ quốc.”
"cung nghênh tân giáo chủ của Huyết hải giáo,chúc giáo chủ sớm thống nhất tứ quốc.”
"cung nghênh tân giáo chủ của Huyết hải giáo,chúc giáo chủ sớm thống nhất tứ quốc.”
Gì?chàng nhất thời không tiêu hóa được…này được nha,tình huống bất khả tư nghi như vậy mà cũng có thể xảy tới với chàng được sao?
Trong lúc chàng không biết phải xử trí như thế nào cho ổn thỏa thì bọn họ tự động nhất loạt đứng lên.Kẻ thần thái trông như thủ lĩnh phất tay áo như ra ám hiệu và 9 người ngay tức thì mất hút,vô thanh vô thức,khinh công thật thượng thừa…
Kẻ này lại ôm quyền thi lễ,cung kính nói.
“Thuộc hạ là Huyết vũ,từ giờ trở thành hộ pháp của thánh nữ.”
Nói đến đây thì dừng lại,lấy ra một thẻ bài 2 tay dâng lên về phía chàng.
“thẻ mộc bài này thuộc hạ không cần dùng tới nữa,nó là của người,giáo chủ của Huyết hải giáo.”
Chàng hết nhìn mộc bài dài 3 thốn rộng5 phân điêu khắc những đường hoa văn tinh xảo,lại nhìn biểu tình rất mực thành kính kia,nhìn đi nhìn lại một hồi cuối cùng cũng vươn tay ra chậm chãi đón lấy.
Huyết vũ đứng thẳng lại tấm lưng thon dài,nói tiếp.
“9 người ban nãy là 9 trưởng lão của bổn giáo,sau khi người lần lượt so chiêu thành công với bọn họ,chính là lúc bọn họ ngầm thừa nhận người có đủ tư cách trở thành chủ nhân tùy thời đều có thể thao túng sai khiến…”
Ngừng lại một chút,Huyết vũ nhìn chàng vài giây rồi mới bổ sung thêm.
“thánh nữ đang đợi người…tòa lầu của ngài ở phía trước.”
vừa nói hắn vừa vung tay chỉ hướng.
“thánh nữ?”
Chàng buộc miệng thốt ra rồi nhìn về hướng tay hắn chỉ,lúc quay lại thì kẻ đó cũng biến mất rồi.
Chàng chậm chạp bước đi,trong lòng không hiểu vì sao sinh ra chút căng thẳng hồi hộp nên dừng lại hít một hơi thật sâu.Những gốc cây hoa thụ rì rào trong gió thổi từng đợt là âm thanh duy nhất trong đêm khuya thanh vắng,tĩnh mịch.
Trăng vẫn dịu dàng như nước trên cao,an an nhiên nhiên mà coi xét bóng tối,chiếu lên những chùm hoa li ti màu xanh lơ như dát lên một tầng ngân quang hư ảo.
Một cơn gió mạnh quét tới khiến đám hoa nở chĩu nặng tung bay phất phới,không gian ngập tràn trận mưa màu xanh lơ lại lấp lánh ánh bàng bạc,hương thơm thanh lãnh không ngừng bủa vây lấy chàng.
Trước mắt là tòa lầu nhỏ bằng đá phát ra thứ ánh sáng xanh lơ dịu nhẹ,thật giống một viên lam ngọc quý hiếm khổng lồ.Đến gần hơn chút nữa liền phát hiện,dưới tán cây hoa thụ to tới chục vòng tay người ôm và cao ngút tầm mắt kia có một dáng lưng đang ngước nhìn.
Chàng dừng chân,hít nhẹ một hơi hương hoa êm dịu,tâm tình bình lặng một chút rồi mới lại dảo bước lên chiếc cầu cong cong.Cây cầu ngắn ngủn bắc qua một hào nước vây lấy khoảng đất có trồng gốc đại thụ.
Con hào này chạy song song với con đường nhỏ dải đá sỏi chạy uốn lượn khắp khu vườn,cứ cách 6 tấc lại có một cây cầu nhỏ.Phía dưới đàn cá nhỏ cũng lấp lánh lân quang ánh xanh dương tăng tăng bơi lội.
Mỗi bước gần hơn chàng lại càng cảm thấy bồn chồn bứt dứt chẳng hiểu ở đâu cứ dâng lên.Khi còn cách độ 5 bước chân thì chàng dừng lại cả cơ thể không tự chủ được đều bất động căng cứng…Thiếu nữ mặc thanh phục bấy giờ mới từ tốn quay lại nhìn chàng,sau đó là quay hẳn người.
Nghe tiểu nha đầu nhà Nam cung kia cung cấp thì thánh nữ hẳn phải hơn trăm tuổi,là sư tổ của các chủ chắc tính tình cũng khó chiều…
Tiểu cô nương tú lệ này chắc chỉ đơn thuần là tì nữ thôi…
Nàng khoảng14,15 tuổi,đôi mắt to tròn nhìn chàng thập phần chuyên chú,ánh nhìn sáng trong rõ ràng mê mẩn là thế nhưng vẫn hết sức thanh tỉnh.Mâu quang trong veo,lại vô cùng thuần khiết,phản chiếu nơi đáy mắt chính là dung mạo của chàng.
Nàng có một cặp mắt linh động không chút tạp chất như thể chỉ là một tiểu cô nương tâm hồn đơn thuần.Giống như một viên ngọc luôn được nước hồ Thiên trì ngột rửa khiến cho người khác chỉ có thể xa xa ngắm nhìn,không dám có nửa điểm bất kính…
Nụ cười của nàng lại hiền hòa,ôn nhu như tắm trong nắng ấm mùa xuân,chỉ đơn giản là được xuất phát từ nội tâm,chân thành nở ra…Nàng yên tĩnh ngắm chàng,như ngọn gió mát lịm mùa hạ bị chàng thu hút,quẩn quanh vấn vương chẳng nỡ rời đi…Viên ngọc quý giá như vậy há có thể chỉ là một tì nữ nhỏ nhoi…
4 mắt nhìn nhau như kẻ say rượu mà càng uống lại càng thanh tỉnh,hồi lâu sau nàng mới chủ động tiến về phía chàng cho đến khi chỉ còn cách một bước chân.Nụ cười của nàng lại càng rực rỡ,ngọt ngào như tẩm mật,trong ấm áp vô hạn có dịu dàng cực điểm.
Từ phía nàng một hương thơm thanh lãnh êm dịu bay tới,giống như mùi của các gốc hoa thụ kia hay vốn dĩ đó chính là mùi thuần túy từ cơ thể nàng…
Người này rốt cuộc là cao nhân phương nào,sao chàng thấy bản thân đột nhiên trở lên có phần ngốc nghếch trì độn…