Thiên Hải Nguyên Đường

Chương 33: Chương 33: Sa trùng.




Chất giọng tưởng như hờ hững của Dạ vũ nhẹ vang.

-sâu?...

Tên được hỏi do dự một chút,lựa ngôn từ trong đầu rồi đáp.

-có hình dáng giống như giun cát,trông nó chẳng khác gì một khúc lạp xưởng sống, dài độ nửa trượng, béo mập, màu đỏ tươi, có những đốm hay mảng đen trên người, đầu và đuôi có những chiếc gai với khả năng phun ra một chất độc màu vàng gây bỏng nặng qua tiếp xúc, và ghê gớm hơn nữa là nó có khả năng tấn công đối phương từ xa bằng một luồng điện cực mạnh…

Dạ vũ nghe thấy vậy gật gù.

-tiếp tục…

Gã lại nuốt nước bọt,ngập ngừng đáp

.

-nó không có mắt,nhìn không thấy nhưng có thể cảm nhận tiếng động của động vật di chuyển trên mặt cát thu hút,vì thế…khi có nhân tiến tới phạm vi hoạt động của chúng…thì cả bầy đoàn liền kéo tới …chén sạch mọi thứ chuyển động…

Dạ vũ cảm thấy không thực,nghi hoặc vấn.

-loài sâu cát ta cũng có nghe nói,chỉ biết nó dài khoảng vài thốn,thường sống dưới những cụm cây trong hoang mạc…ăn côn trùng nhỏ…từ lúc nào lại to lớn tới mức đe dọa cả thú vật,con người ?

Tên được hỏi bất lực lắc đầu.

-chúng ta cũng không biết…khi chúng ta tới đã thấy bọn sa trùng này to lớn khác thường…cũng không rõ vì sao bọn chúng cũng chẳng đi đâu xa…chỉ kiếm ăn gần tòa sa thạch lâu…cho nên sau khi chúng ta kéo tới khe Sa hoàng thạch này khiến cho nhiều thương đội buộc lòng phải đi vào vùng sa mạc…những ai tình cờ đi ngang qua đấy mà nhìn thấy tòa lầu chắc chắn sẽ bị tòa lầu thu hút mà tiến vào vùng săn mồi của Sa trùng…kết quả không tránh khỏi cái chết…

Dạ vũ tỏ ra tò mò,vấn.

-nghe nói quân đội từng vây bắt nhưng không thành?chuyện này là như thế nào?

Tên được hỏi lưỡng lự một chút rồi mở miệng.

-chúng ta dụ chúng tới gần Sa hoàng lâu,giữa trưa nắng chang chang của mùa hạ…tòa lầu rực sáng như dát vàng khiến cho toàn thể đội quân không kìm lòng được cũng thần tốc lao vào…kết quả chính là toàn quân tiến vào 5 ngàn …sống sót chưa tới một nửa …từ đó chẳng còn thương đội nào dám bén mảng tới gần Sa hoàng lâu…và họ bắt buộc phải nộp cống phẩm để được đi qua khe Sa hoàng thạch này…

Dạ vũ cực kỳ kinh ngạc nhìn gã…chuyện này là sự thật?có thể tin được mấy phần?

-các ngươi thì sao?dựa vào cái gì mà tồn tại?

Gã nhìn nhìn đồng bọn,ấp úng mãi trong miệng,mắt láo liên tính toán,gương mặt tinh mỹ không rõ hỉ nộ của Dạ vũ nhìn gã chằm chằm.Rõ ràng Dạ vũ chỉ nhàn nhã ngồi đó nhẹ nhàng mở miệng hỏi han,âm điệu như gió lướt tới khiến người nghe bất giác làm theo.Khóe mắt phượng câu hồn khẽ liếc,bình thản chỉ đơn thuần mang theo chút hứng thú lại khiến tâm đối phương chẳng thể làm trái.

-chúng ta…nhờ thông tin từ một tấm bản đồ…nên biết rằng Sa trùng chỉ hoạt động vào ban ngày…tối đến,tất cả bọn chúng đều ngủ yên dưới lớp cát sâu…lúc đó chính là thời điểm chúng ta trở về hoặc đi ra…

Dạ vũ gật gù hài lòng,vấn thêm.

-hiện có bao nhiêu người còn ở trong đó?

-khoảng…200 nhân…

-vậy thì,lập tức khởi hành.

Câu lệnh vừa ban lập tức tên phó thủ lĩnh thay y thu xếp binh lực,để lại khoảng 50 nhân mạng tiếp tục công việc dang dở,số còn lại leo lên lưng ngựa chạy chầm chậm kéo theo toàn bộ số sa tặc bị điểm huyệt câm,trói tay phía trước,chạy bộ theo .

Mặc hoa cũng đi theo,nàng choàng thêm chiếc áo ấm,như mọi người che mặt kín mít để tránh gió cát,rồi ngồi một mình một ngựa đi song song bên Dạ vũ.

Sa hoàng là một vùng hoang mạc khô cằn sỏi đá,đặc trưng với những bụi cây xương rồng ,cây cỏ mặn, cây chà là, cây bông và cây liễu mọc rải rác cùng những tảng đá cuội to đùng .Dãy núi Sa hoàng thạch chạy dài một diện tích cả trăm dặm khiến cho vùng đất chưa bị phong hóa tới mức chỉ còn cát mịn đùa cùng gió nóng.Thương dân từ trước tới giờ vẫn thường đi ngang qua đây để dừng chân nghỉ ngơi vì nơi này có một mạch nước ngầm chảy tràn trong lòng khe tạo thành hồ nhỏ.

Mực nước ở đây rất nông cũng trong vắt,quanh năm nước luôn ở mức đó cho nên thương đội kéo tới đây là điều dễ hiểu.Sa hoàng lâu đã luôn là địa điểm bí mật suốt mấy trăm năm nay cho tới 10 năm trở lại đây,sa tặc hoành hành khiến bọn họ nhiều lúc phải đi đường vòng,đặt chân vào sa mạc nóng bỏng,có khi tình cờ đi ngang qua Sa thạch lâu nhìn thấy một tòa kiến trúc độc đáo khiến họ tò mò dấn thân tới,làm vậy lại chính là hành động tự đi tìm cái chết.

Chỉ là tại sao sa tặc lại tìm thấy địa điểm này?bởi vì bình thường chẳng ai muốn đặt chân vào sa mạc,hơn nữa một nơi nguy hiểm như thế lại định cư lâu dài rốt cuộc có mục đích gì?

Chạy khoảng nửa canh giờ thì từ xa đã nhìn thấy một tòa tháp cao vút,dưới ánh sáng trời chiều chạng vạng nó lấp lánh loang lổ những dải tinh thể màu vàng óng ánh đẹp tới mức ngỡ ngàng.

Chỉ độ một khắc sau (15 phút)bóng tối nhanh chóng xâm thực vạn vật.Dạ vũ cho thuộc hạ xuống ngựa rồi lại để sa tặc leo lên,chúng được tháo dây trói tay nhưng lại bị điểm huyệt bất động.

Đám thuộc hạ dắt ngựa đi,Dạ vũ cho tên chết nhát ngồi lên phía trước yên ngựa,bản thân ngồi phía sau thúc nhẹ mũi dao găm sau lưng để hắn biết điều hành sự.

Cứ thế đội quân từ tốn tiếp cận mục tiêu mà không có vấn đề gì bất thường.Khi tới nơi quả nhiên cổng lớn tòa lầu rộng mở.

Ở khoảng cách gần,Dạ vũ nhìn bề mặt tòa tháp giống như sự kết hợp của 2 loại đá với những tinh thể lấp lánh sắc vàng trong suốt lập lòe xen lẫn đá trắng theo một cấu trúc hình tổ ong,dưới ánh sáng của những ngọn minh đăng trong lòng tòa thạch lâu tác động nó rực rỡ như một báu vật khiến y kinh ngạc không thôi.

Tên dẫn đầu tươi cười khi nhìn những xe hàng chất cao ngút được phủ kín vải tuy chưa biết bên trong chứa gì,lại nhìn đám đồng bọn,thấy tên nào tên nấy mặt đều đơ ra bất động trên yên ngựa,nghi hoặc nhìn tên đứng gần mình nhất.

-tiểu Ngô,mọi người mang xe hàng hóa về là được rồi,sao còn dẫn theo đám người này làm gì?nếu là mỹ nữ thì còn được?

Tên được hỏi mặt càng biến sắc tợn,cuối cùng phun ra một búng máu đỏ lòm bắn cả vào mặt người đang vấn khiến hắn kinh nghi tột bậc.

Dạ vũ đẩy ngã tên ngồi phía trước xuống đất,giắt lại con dao găm,sau đó rời khỏi Tiểu Tuyết đồng thời vung trường kiếm Tuyệt ảnh chém bay đầu tên đứng gần nhất.

Tất cả bọn thuộc hạ đều đồng loạt giết kẻ đang ngồi bất động trợn mắt kinh hoàng trên lưng ngựa sau đó liền xông xáo lao vào kịch chiến.

Tuyệt ảnh của Dạ vũ một khi đã vung lên nhất định khiến đầu rơi máu chảy,một đường tiên phong không gì ngăn cản.Trường tiên của Mặc hoa cũng vung lên tuyệt tình như thế,hung hiểm như thế,giống như một con rắn độc lao tới cắn chết kẻ thù.

Qua một hồi gió tanh mưa máu,sa tặc bị giết gần hết,bọn họ vào càng sâu bên trong lầu thạch thì bắt gặp rất nhiều nữ nhân bị dây xích cột ở tay và chân.Những nữ nhân này trang phục khác nhau nhưng đều là gương mặt đẹp chứa đầy nét tiều tụy muộn phiền cùng hoảng sợ hoang mang.

Mặc hoa liền tiến tới khiến bọn họ càng run sợ,giờ trên người nàng ta dính đầy máu tanh tưởi,không biết người đến là bạn hay thù.Mặc hoa chủ động trấn an.

-không cần sợ hãi,chúng ta tới giải cứu các nàng.

Một nữ nhân can đảm mở miệng,lí nhí nói.

-thật…thật sao?

Mặc hoa gật nhẹ khẳng định,rồi ngó quanh như kiếm tìm.

-nói cho ta biết,làm sao tháo mấy sợi xích trên tay các ngươi ra?

-Chìa…chìa khóa,ở trên người Đại thụ…

-đại thụ?ai là đại thụ?

-là…kẻ kia.

Nữ nhân run run đưa tay chỉ vào một tên to lớn đang giao đấu với Dạ vũ cách đó không xa.Mặc hoa quay ra nhìn rồi hét lớn.

-Vũ huynh,trên người hắn có chìa khóa,ném lại đây cho muội.

Tuyệt ảnh như một tia chớp,mũi kiếm nhoáng cái đã lấy được chùm chià khóa đeo bên hông gã sau đó lia một đường vòng cung bay về phía Mặc hoa.

Trường tiên của Mặc hoa tựa như một con mãng xà,mũi roi da trâu cong cong hình vầng trăng khuyết lại được làm từ ngà voi linh hoạt ngoạm lấy chùm chìa khóa.Mặc hoa ném chìa khóa cho một nàng,ra lệnh.

-tự mở lấy.

Sau đó tiếp tục chém chém giết giết một hồi đi qua những căn phòng thông với nhau bằng những cái cửa tự nhiên,những lối đi hẹp ngoằn ngèo dễ làm người ta mất phương hướng.Cuối cùng quả thật là nhìn đâu đâu cũng có cấu trúc y chang nhau…

-cái này…không phải là một mê cung đấy chứ?

Mặc hoa lo lắng hỏi.

-không sao,ta tìm một tên bảo hắn dẫn đường ra ngoài là ổn.

Dạ vũ nói,nhìn quanh chẳng có một bóng sa tặc,lại đi loanh quanh một hồi cũng chỉ nhìn thấy xác chết,lối đi vẫn vòng vo không rõ đông tây.Hành lang với những ngọn minh đăng yếu ớt thắp sáng trên vách hang,nhưng do cấu trúc đá khác lạ khúc xạ lại ánh sáng khiến cho không gian lung linh một cách huyền hoặc càng khiến người ta như bị trúng ảo giác .

Đây là một mê cung do tự nhiên tạo ra,không hiểu bọn sa tặc đã tìm ra cách đi lại trong này như thế nào?

Rồi đột nhiên bọn Dạ vũ tới một căn phòng rộng lớn,chính giữa có một bệ đá,trên bệ có một con Bị Hí hay còn gọi là Thạch Long quy,thân rùa đầu rồng,theo truyền thuyết là người con trưởng của Long thần,thích đeo vác những vật nặng nên thường được con người đặt trên lưng những tấm bia đá.

Xung quanh bốn góc phòng lại đặt 4 con Thạch Tiêu đồ cũng là đứa con út của long thần có nhiệm vụ trông coi giấc ngủ người chết.Bệ và bia đá không phải cùng loại với đá ánh vàng nơi này,viền xung quanh trên bia đá là những ký tự tượng hình khó hiểu,giống như đang kể một câu truyện.

Ký tự này …hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Dạ vũ chợt giật mình,lôi trong ngươi ra một vật nhỏ,là chiếc nhẫn phỷ thúy.Phải,chính là nhẫn ngọc của vương gia Tư không,nó có khắc ký tự ngôn ngữ cổ của Bắc kỳ.Rất giống kiểu tượng hình được họa trên bia đá này.

Vậy có nghĩa là sao?

Chính giữa bia đá khắc một dòng chữ tuy không phải chữ cổ nhưng cũng là ngôn ngữ bản địa Bắc kỳ.Dạ vũ quay sang nhìn Mặc hoa,nàng ta cũng nghi hoặc nhìn lại,dòng chữ này bọn họ đọc được.Trên bia khắc “Nguyên phi của An lạc đế yên giấc tại đây”

Vậy…cả tòa lâu thạch này lại là một ngôi mộ cổ.

2 người cực kỳ khó hiểu đưa mắt nhìn nhau.Nguyên phi của An lạc đế tại sao lại được mai táng tại đây?là ai đã nghĩ ra kiểu an táng này?với mục đích gì?

Cả tòa lâu thạch nhìn thế nào trông cũng chỉ đơn thuần như một tảng đá tổ ong khổng lồ có vẻ ngoài lấp lánh tựa dát vàng lại là một mộ đạo của vị Nguyên phi tiền triều Đông hải.Kỳ quái là tại sao mộ lại xây dựng ở nơi hoang mạc xa xôi này?và dụng ý rốt cuộc là gì?

Cả 2 lại đi xung quanh bệ đá muốn tìm cơ quan mở mộ lại không khám phá ra chút nào.Lúc này đám nữ nhân lại xuất hiện,một người lên tiếng.

-không mở được đâu,bọn sa tặc đã ở đây lâu như vậy còn chưa tìm ra cách mở mộ .

Mặc hoa nghi hoặc bước lại gần các nàng,vấn.

-sao các ngươi còn chưa ra ngoài?

Một nữ nhân tuổi gần tam tuần mặc y phục không phải của Đông hải trả lời.

-… các ngươi chắc sẽ đi loanh quanh vòng vo một hồi lâu mới tìm thấy lối chính…bọn ta nghĩ quay lại đưa các ngươi ra cùng…

Mặc hoa đưa mắt ngầm hội ý với Dạ vũ,y quay ra vấn thuộc hạ.

-có thu hoạch gì?

-bẩm,rất nhiều tơ lụa,gốm sứ,trang sức,có lẽ là hàng hóa cướp từ các thương đội cùng mấy hòm bạc nén…ngoài ra còn có một tấm bản đồ da dê…

Dứt lời thuộc hạ 2 tay dâng cho Dạ vũ tấm da dê được gấp làm tư,y mở ra Mặc hoa cũng nhích đầu vào coi.Trên tấm da dê đích thực vẽ một bản đồ,tất cả những chú thích đều là ngôn ngữ Bắc kỳ.

Điểm xuất phát bắt đầu từ tu viện Tiên Nãi Nhật nằm đâu đó trong dãy Thái bạch của Bắc kỳ,cách về phía đông 20 dặm có vẽ một hình phật ngồi thiền,bên cạnh chú thích “đài thiên táng” vẽ thêm một bông hoa sen đỏ đánh dấu như một vị trí đặc biệt.

Rồi theo dòng chảy của con sông Trường thiên làm chính,2 bên được đánh dấu rất nhiều địa điểm như hồ Hồng hạc,hồ trăng lưỡi liềm,hồ Kính hải,thung lũng Liên hoa,suối bậc thang Lam thiên,hang Hắc miên....

Lấy con sông Trường thiên làm xương sống nó khởi nguồn từ núi Linh Vân một trong 3 ngọn núi thánh nằm trong dãy Thái bạch của Bắc kỳ rồi chảy vào địa phận Tây hoàng,tiến tới Nam hoa rồi đổ về Đông hải.

Cả quãng đường mấy vạn dặm đó những địa điểm được viết nên 2 bên bờ sông tựa như những cái chân khiến cho con sông dài nhất tứ quốc nhìn trên bản đồ trông thật giống một con Bách túc.

Này không giống bản đồ kho báu,mà giống bản đồ danh lam thắng cảnh của tứ quốc,nhưng đây không phải điểm kỳ quái chính.Dạ vũ và Mặc hoa lại đưa mắt nhìn nhau,kỳ quái là tất cả nét chữ viết chú thích trên bản đồ đều thật sự rất quen mắt.

Phải,hầu như tất cả chữ viết này đa phần đều là nét mảnh mai,mềm mại cùng nắn nót,xem ra là của nữ nhân.Kiểu chữ này bọn họ được nhìn thấy vô số lần,chính là chữ viết trong các cuốn sách về y thư,binh pháp,kiếm phổ,trận đồ,tinh tượng…toàn bộ là chữ Bắc kỳ,là chữ viết của thánh nữ.

Không sai,là chữ viết của thánh nữ.Sau khi giáo chủ đời đầu tiên tạ thế,cũng chính là vị quốc sư cuối cùng của tiền triều Đông hải qua đời,thánh nữ đã lang bạt mấy chục năm khắp tứ quốc,đi khắp thiên sơn vạn thủy nên việc người ghi lại những danh thắng đó trong tấm da dê cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là…người vốn là tiểu công chúa cuối cùng của tiền triều Đông hải,vốn dĩ phải viết bằng chữ Đông quốc…nhưng người là,nói bằng ngôn ngữ Đông quốc viết bằng ngôn từ Bắc quốc.

Cách dãy Sa hoàng thạch được vẽ khoanh tròn bằng màu vàng giống như một quả trứng biểu tượng cho Sa hoàng lâu,xung quanh vẽ hình lượn sóng màu đỏ chú thích là Sa trùng và các đặc tính của nó.Chữ viết phải nói là cực kỳ nghệch ngoạc,cứ như thể của nhân mới tập viết,nét run run mà lại mạnh mẽ,cứ như thể không biết cách khống chế lực đạo.

Cái kiểu chữ như giun bò rắn lượn này rất giống với nét viết của một người có tính cách khô khan như ngói,cứng nhắc như đá,lạnh lùng như băng,vô tâm như nước còn kiệm lời như vàng ngọc,phải,là đang nhắc tới chủ công của bọn họ.

Giáo chủ của Huyết Hải giáo,Thiên nguyên.

Chỉ là,chắc không phải đâu,sao chữ của chủ công lại xuất hiện trên tấm bản đồ da dê của thánh nữ?hơn nữa cái địa phương này,chẳng lẽ chủ công đã tới đây?bọn họ tuy không ở bên chủ công từ lúc người còn nhỏ nhưng mọi tin tức về người đều nắm rõ trong lòng bàn tay.Có thể khẳng định chủ công chưa từng tới nơi này,chỉ có thể là chữ giống thôi.

Khi thánh nữ hoàn thành xong công trình ngao du tứ hải là sự kiện của cả trăm năm trước,lúc đó chắc chắn là chủ công của bọn họ chưa ra đời…rốt cuộc là nét viết của ai?và có chắc tấm bản đồ này là của thánh nữ không?hay cũng chỉ là chữ giống chữ thôi?

Không,quan trọng là…bọn sa tặc kiếm được tấm bản đồ này ở đâu?…và đến đây nhằm mụch tiêu gì?Sa hoàng lâu này đang cất dấu bí ẩn gì?có gì bọn họ cần ở đây?

-Vũ huynh,dân Bắc quốc vốn không có tập tục xây mộ…nếu là ngươi quyền quý thì càng không theo phương thức địa táng…nhưng là,Nguyên phi của An lạc đế tức là người Đông quốc,địa táng trong một tòa lầu rực rỡ thế này cũng là điều có thể hiểu…chỉ là ngôn ngữ Bắc quốc lại hiện hữu khắp mộ đạo khiến người ta nghi ngờ…liệu đây có thật sự là mộ phần của Nguyên phi tiền triều Đông quốc?

Mặc hoa nói ra ngờ vực của mình nãy giờ,Dạ vũ nhìn nhìn nàng rồi quay trở lại nhìn tấm bản đồ.

Phải chăng Hoàng phi của An lạc đế là người Bắc quốc,vốn không phải người Đông quốc nhưng đã là dâu Đông quốc chết sẽ mai táng theo kiểu Đông quốc.Vị Hoàng phi này có lai lịch thế nào?

Dạ vũ mở miệng trầm ngâm hỏi đám nữ nhân bị bắt nhốt trong này như nô lệ.

-các ngươi có biết bọn sa tặc vì sao chọn sống trong này không?

-bọn sa tặc vốn là quân nhân Tây hoàng,theo lệnh của hoàng đế Tư mã đi tìm một vật…gọi là Ngọc Quỷ.

Một nữ nhân tuổi gần 30 lên tiếng,nàng ta có làn da bánh mật,đôi mắt trũng sâu đong đầy u buồn,gương mặt khá đẹp nhưng tiều tụy.Tóc đen nhánh thắt bím 2 bên,trang sức trên đầu nhiều sợi hạt đá lấp lánh,y phục sặc sỡ với những trang trí đường kỷ hà thêu ở gấu váy vạt áo,chân không đeo vòng bạc có chuông nhỏ kêu tinh tang,cổ tay lại đeo rất nhiều vòng.Đây chính là nét đặc trưng trong trang phục của người Tây hoàng.

-hoàng đế Tư mã không biết đọc được trong cuốn thư tịch cổ nào ghi lại chuyện mộ phần của Nguyên phi An Lạc đế có tùy táng theo ấn Ngọc Qủy.

-Ngọc Qủy.

Mặc hoa và Dạ vũ đồng thanh cất tiếng.Mặc hoa vấn.

-nàng là ai?sao lại rành chuyện này?

-ta là Tú Xảo,cùng với 2 người này đều là con dân Tây hoàng…đều là quân kỹ.

Tú xảo khe khẽ thốt ra,đưa ánh mắt muộn phiền nhìn 2 người đồng hương bên cạnh.

-chúng ta là 3 người còn sống trong số 20 nữ nhân đi theo cách đây 10 năm…mấy cô nương còn lại này đều là người của thương đội bị cướp đi cùng hàng hóa…

Mặc hoa và Dạ vũ không nói gì hết,chỉ chăm chú lắng nghe câu chuyện.

-chúng ta vốn đều là cung nữ nhưng vì làm phật lòng chủ tử nên bị lưu đày theo đám quân nhân của hoàng đế Tây hoàng…trong quá trình phục dịch bọn họ chúng ta biết được nhiều điều…hoàng đế Tư mã muốn có ấn Ngọc quỷ vì mưu đồ thống nhất tứ quốc.

Mặc hoa và Dạ vũ cùng đưa mắt hội ý,tên quỷ già đó mà đòi mộng bá nghiệp,thật là ếch ngồi đáy giếng.

Nghe nói ấn Ngọc quỷ là vật sở hữu của vương triều Ô Tư Tạng sau này bị một nàng công chúa trộm ra ngoài.Nàng công chúa đó còn cam tâm tình nguyện dùng ấn Ngọc quỷ giúp vị thái tử của tiền triều Đông hải thống nhất lục quốc trở thành An Lạc đế…dĩ nhiên là vương triều Ô Tư Tạng cũng bị sáp nhập…

Sau khi thống nhất lục quốc thì nàng công chúa cũng mệnh mỏng mà lìa đời.An Lạc đế mới sắc phong cho nàng là Nguyên phi,rồi nhờ vị quốc sư của ngài làm một lăng mộ cho Nguyên phi… việc ấn Ngọc Qủy có được chôn cùng không cũng chẳng đâu ghi rõ nhưng sau khi Nguyên phi tạ thế, ấn Ngọc quỷ quả thật chưa từng xuất hiện thêm lần nào.

Theo thông tin từ cuốn thư tịch cổ cung cấp,ấn Ngọc quỷ là vật có từ thời thượng cổ được thờ phụng ở một nơi bí mật mà chỉ có người hoàng gia Ô tư tạng mới biết.Nó đã tồn tại cả mấy ngàn năm nhưng không một thông tin gì về nó được tiết lộ ra ngoài .Sau này một nàng công chúa vì tình mà bán nước bán mạng,bằng cách nào đó kêu gọi được sức mạnh thần thánh của ấn Ngọc quỷ mà khiển vạn âm binh,nam chinh bắc chiến giúp tiền triều Đông hải không tốn một binh một tốt cứ thế thống nhất lục quốc,cuối cùng đổi lại chỉ là cái chức hữu danh vô thực.

-bọn họ chỉ biết mộ phần của vị Nguyên phi này được nằm đâu đó phía đông nam trong sa mạc…bọn họ mất một năm lang bạt gian khổ mới tình cờ nhìn thấy tòa lâu thạch lấp lánh đầy dụ hoặc như được miêu tả trong thư tịch …và khi vào được tòa lâu thạch số lượng đã giảm đi còn một phần ba bởi sự tấn công của Sa trùng…trong Sa hoàng lâu bọn họ tìm đến nơi này…nhìn thấy tấm da dê trong miệng của con Thạch Long Quy…bọn họ tin chắc ấn Ngọc quỷ tuyệt tích một thời gian dài trên thế gian bởi nó đã ngủ yên trong lăng mộ này…chỉ là bọn họ mất 10 năm cũng không sao tìm ra cơ quan mở mộ…

Không chỉ thông tin về ấn Ngọc Qủy rất xơ xài mà cả lai lịch về chủ nhân của nó,vị Nguyên phi có công khai quốc cũng không thấy ghi chép gì mấy,nếu không muốn nói là rất qua loa đại khái.Ngay cả vị quốc sư cuối cùng của tiền triều Đông Hải,tiếng tăm lẫy lừng đến tận bây giờ,bất cứ người dân nào của tứ quốc cũng biết đến một 2 điển cố về ngài,nhưng thân thế của ngài trước khi trở thành quốc sư như thế nào,thì không một cuốn sách nào ghi chép lại.

Bọn chúng mất 10 năm còn không mở được lối vào mộ phần thì bọn họ có lán lại thêm cũng vô ích,việc chính là dọn dẹp đám sa tặc ra ngoài để sáng ra cho lũ sâu sử lý,hàng hóa cũng được chuyển ra ngoài chỉ chờ khởi hành,đám nữ nhân bị ép về làm vật tiêu khiển cho lũ sa tặc được Dạ vũ cử người hộ tống các nàng về cố hương kèm một khoản tiền để làm ăn.

Riêng 3 nàng quân kỹ kia thì không muốn trở về Tây hoàng.Nơi đó các nàng không còn người thân cũng chẳng có hồi ức tốt đẹp gì đáng làm động lực trở về,cho nên Dạ vũ đành để các nàng tới thành Kha lương của Nam hoa,để các nàng giúp việc trong một dược quán Tâm y,mong thời gian sau này các nàng sẽ sống thanh thản yên bình hơn,rồi tìm được một tướng công tốt.

-Dạ vũ,sau khi tới Tây hoàng,đợi ổn định một chút huynh có muốn trở về Đông quốc gặp chủ nhân?

Trên đường quay trở lại nơi khe Sa Hoàng,Mặc hoa cưỡi ngựa song song,không nhìn Dạ vũ,nhẹ mở lời,ánh mắt nàng xa xăm nhìn chân trời mù mịt trong đêm tối,nhưng trên cao ngàn sao thắp sáng,lung linh lấp lánh như đá quý trân bảo,khiến lữ khách lang bạt ngắm nhìn mà vơi bớt mệt mỏi.

Dạ vũ khẽ liếc mắt nhìn Mặc hoa sau đó ngước nhìn bầu trời trong vắt đính chi chít tinh tú.Hắn nhắm mắt lại,âm thanh thân quen lại văng vẳng bên tai,tựa như độc dược lại tựa như giải dược khiến hắn tiếp tục dấn thân về phía trước.

“Dạ vũ,không cần phải tự làm tự chịu tự khiến mình tổn thương thêm,bất cứ lúc nào ngươi đều có thể trở về bên ta,không cần phải nghe theo sắp đặt của thánh nữ…hãy quên đi quá khứ và sống vì tương lai bản thân…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.