Thiên Hàng Yêu Nghiệt

Chương 17: Chương 17




“Duệ Duệ, chúng ta khi nào thì ăn cơm a…… Ta đói bụng.” Tiểu yêu tinh ngồi trên người Lãnh Lăng Duệ không an phận mà xoay trái xoay phải, nhìn đến nhà hàng thứ N lần lượt trôi qua mà không khỏi quay đầu rì rầm ủ rũ.

Lãnh Lăng Duệ trợn trắng mắt nghĩ nghĩ giữa trưa vừa ăn một bàn thức ăn lớn như vậy thế nào có thể tiêu hóa nhanh như vậy?! về sau nhất định rất khó tiêu hóa ……=_=

——

Giây tiếp theo Lãnh Lăng Duệ đã bị Tiểu yêu tinh ôm lấy cổ, ngón cái quơ quơ trước mặt nói: “Không được nói xấu ta, ta nghe được hết nha!”

Tiêu Dương đang lái xe phía trước qua gương chiếu hậu nhìn hai người bọn họ. Tuy không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tiểu yêu tinh nhưng nhìn bộ mặt như bị táo bón kia của Lãnh Lăng Duệ làm hắn sung sướng không chịu được.

Lãnh Lăng Duệ khẽ vuốt ve ngón tay đang quơ loạn trước mặt hắn rồi sau đó hướng Tiêu Dương đang cười trộm phía trên mà trừng mắt một cái.

“Duệ Duệ ~~~ ta về sau sẽ không ăn nhiều như vậy nữa, chỉ là ta lớn nên ăn nhiều hơn thôi, không cần keo kiệt a, ngươi đây là……..” tiểu yêu tinh đảo quanh đôi mắt to, cố gắng tìm từ thích hợp định tội hắn: “Ngược đãi vị thành niên!”

“Phốc ~~~” Tiêu Dương rốt cuộc nhịn không được cười, nói: “Báo ứng, báo ứng a! Lãnh Lăng Duệ cậu kiêu ngạo ba mươi năm không ngờ cũng có ngày hôm nay!!!”

Một tiếng này khiến cho tiểu yêu tinh chú ý, nó nhịn không được quay đầu nhìn Tiêu Dương, sau đó mặt nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: “Hoa hoa, cái gì rốt cục có ngày hôm nay ?”

Tiêu Dương nhếch miệng, qua gương chiếu hậu nhìn nó liếc mắt một cái: “Không phải ngươi có thể đọc được suy nghĩ sao, hỏi ta làm gì.”

——

Tiểu yêu tinh nói:“Ta câu trước không chú ý a, chỉ nghe được câu sau ……”

Tiêu Dương hỏi: “Vậy nếu ngươi muốn đọc suy nghĩ thì phải chú ý, nếu không chú ý thì không đọc được phải không?”

“Vô nghĩ, nếu những chuyện ta không muốn nghe mà vẫn phải nghe thì ta đã điên rồi.” nói xong Tiểu yêu tinh khoa trương thè lưỡi với hắn, kết quả bị Lãnh Lăng Duệ vỗ nhẹ vào hai má.

“Lạp lạp lạp ~ ngươi không xen vào ~” Tiểu yêu tinh vặn vẹo.

“Đúng rồi” Tiêu Dương lên tiếng đánh gãy cuộc chiến giữa sóng mắt siêu âm và sóng mắt long lanh kịch liệt giữa hai người, “Tiểu quỷ, ngươi nói vó người càng lớn thì người ăn càng khỏe, vậy ngươi rốt cuộc có thể dài tới bao nhiêu?”

Đúng! Cái này ta cũng định hỏi, nội tâm Lãnh Lăng Duệ lập tức phụ họa.

Tiểu yêu tinh nhìn nhìn Lãnh Lăng Duệ lại quay đầu nhìn nhìn Tiêu Dương, trừng mắt nhìn, suy nghĩ hồi lâu nói: “Không biết.”

“……” Tiêu Dương muốn hộc máu.

“……” Lãnh Lăng Duệ muốn nội thương.

“Hoa hoa, đi nhanh lên…… Ta đói ~~” Lãnh kỉ kỉ không để ý tới hai kẻ mặt xanh mặt trắng kia, tiếp tục thúc giục.

“Ta cũng muốn nhanh nhưng kẹt xe.” Tiêu Dương bất đắc dĩ nhún vai. Một lát sau đột nhiên đánh chỉ tay “tách” một cái: “Đúng rồi! Ta quên trên xe còn có thứ này.” Dứt lời bèn ở trong hộp điều khiển sờ sờ một chút lấy ra một gói chocolate vứt ra phía sau, “còn mấy thanh đó, ngươi ăn trước đi.”

Tiểu yêu tinh cười tủm tỉm cầm lấy một thanh định đưa vào miệng liền bị Laanhx Lăng Duệ đoạt lấy. tiêu Dương qua gương nhìn thấy vội vàng nói: “Không có quá hạn sử dụng!”

Lãnh Lăng Duệ hừ một tiếng đem gói chocolate trả lại Tiểu yêu tinh: “Ai biết lại là hồng nhan nào đưa cho ngươi.”

“no no no” Ta không nhận quà tặng nha! Đây là ta mua ngày hôm qua.”

“Ngươi??” Lãnh Lăng Duệ tà nghễ: “Mua chocolate? Ngươi không phải ghét nhất đồ ngọt sao?”

“Khụ…….không phải ta ăn.” Tiêu Dương giải thích, phía trước dòng xe đông đúc đã có thể di chuyển được một chút, hắn nhấn ga theo dòng xe nhích từng chút một, “Ta đoán hôm nay Tiểu quỷ này nhất định sẽ bị chết đói nên mu phòng trước một ít.”

Lãnh Lăng Duệ định mở miệng cãi lại liền bị một đôi mắt thủy lượng trong veo nhìn chằm chằm một lúc lâu không mở miệng được. hắn nhìn đồng hồ lại nhìn phía trước đường có vẻ đã được thông trở lại, cuối cùng hắn đành thở dài thỏa hiệp.

“Oh yeah!” Tiểu yêu tinh hoan hô! Bé chưa từng được ăn bên ngoài, đây là lần đầu tiên ra ngoài của Bé khi đến với thế gới xa lạ này, thế giới mà qua TV Bé biết được chút ít.

Lãnh Lăng Duệ hỏi: “Ăn gì?”

Tiêu Dương liếc mắt nhìn trái nhìn phải, sau đó quay đầu cười gian: “thích hợp nhất cho tiểu quỷ này đi ăn .” Nói xong, chỉ chỉ một biển hiệu nổi bật bên phải con đường phía ngoài cửa xe.

“Tiệc búp phê?!” Lãnh Lăng Duệ nhìn bảng hiệu kia, lại nhìn nhìn cái bụng dù ăn bao nhiêu cũng vẫn gầy teo của tiểu yêu tinh, cứng đờ.

Nếu thực sự để nó ăn vô chừng mực, hàng bupphe kia phỏng chừng cả đời này cự tuyệt bọn họ vào lần thứ hai.

Lãnh Lăng Duệ dùng hai bàn tay nâng giữ quai hàm phồng phồng vì ngậm chocolate của tiểu yêu tinh, quay mặt nó lại, nhấn rõ từng chữ nói: ”ở ngoài không được ăn vô tội vạ!”

Tiểu yêu tinh nhăn mặt, khó hiểu: ”tại sao?”

“ta nói không được chính là không được!”

Tiểu yêu tinh ủy khuất, ánh mắt ướt át :”Duệ duệ, ngươi ghét bỏ ta……”

Lãnh Lăng Duệ bị nghẹn, sau đó đổi giọng nhẹ nhàng dịu dàng: “Ở ngoài mà ăn nhiều quá, người khác sẽ cảm thấy ngươi rất kỳ quái, biết không? Trước ăn ít một chút, đỡ đói bụng, về nhà ta lại cho ngươi ăn, ân?”

Tiểu yêu tinh bắt đầu đàm phán điều kiện: “phải nhiều hơn so với đêm qua !”

“Được.”

“ít nhất phải nhiều hơn hai món !”

“ok”

“Hai món là thịt!”

“…… Có thể.”

“trước khi ngủ phải có bánh ngọt !”

“Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”

……

Hai người ngồi sau xe cãi nhau không, Tiêu Dương ở phía trước run rẩy khóe miệng, nháy nháy khóe mắt, nhấn nhấn chân ga đi theo hàng xe bò về phía trước, rốt cục trước khi Lãnh Kỉ Kỉ phát điên vì đói cuối cùng cũng bò đến cửa hàng buphe kì thực chỉ cách xa 100 thước.

Tìm vị trí trống đỗ xe, ba người vào nhà ăn. Nhà hàng này rất đông khách, lúc này đã không còn bàn trống. Còn có vài nhóm người ngồi chờ.

Lãnh Lăng Duệ thấy vậy mất kiên nhẫn: ”thôi, đổi hàng khác đi”. Vừa định ôm tiểu yêu tinh xoay người rời đi, chợt nghe một thanh âm quen thuộc: ”tổng giám đốc! Tiêu phó tổng!”

Ba người nhìn theo hướng thanh âm, chỉ thấy cái bàn gần bọn họ vây quanh các nhân viên trẻ tuổi của Thiên Duệ, còn có cả quan lý phòng Tiêu thụ và Lura,người gọi bọn họ lại chính là Lura.

Tiêu Dương cười cười, đi đến, Lãnh Lăng Duệ cũng ôm Lãnh Kỉ Kỉ đi theo.

Trừ bỏ Lura vẫn giữ nụ cười bình thường, những người khác đều dùng biểu tình như bị sét đánh, khiếp sợ nhìn Lãnh Lăng Duệ và tiểu hài tử hắn ôm trong tay

Trừ bỏ lura cười biểu tình bình thường ngoại, những người khác đều dùng một bộ bị sét đánh quá biểu tình khiếp sợ nhìn Lãnh Lăng Duệ…… Còn có đứa trẻ hắn ôm trong tay.

Tổng giám đốc thế nhưng ôm trẻ con!!! Tổng giám đốc thế nhưng cũng có khuôn mặt như vậy!!! Diêm vương đại nhân thay đổi hình tượng?!! Ông trời! Ta xem thấy thần mã!!!god! Ta không phải đang nằm mơ đi!! Đây không phải boss đây không phải boss đây không phải boss……

Lãnh Kỉ Kỉ tiểu bằng hữu bất hạnh …… Chú ý này đám người há mồm nhìn chằm chằm mình , cho nên Bé nghe được các loại thanh âm tru lên, kinh hô, rít gào, =>…… Ù tai =_=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.