Đến khi Lăng Lăng sắp tròn mười tám tuổi, vừa lúc trường tổ chức lễ tốt nghiệp trung học, cô mạo hiểm tham gia cùng bạn.
Mấy năm này Quan Hằng Trạch cũng ở tại Mĩ, Linh Đạt vẫn thường gọi anh đi thăm Lăng Lăng. Anh không phải là không để ý tới, dùng đủ lý do để từ chối, cho đến năm nay, bởi vì đáy lòng vẫn có cảm giác áy náy, nên anh gật đầu đồng ý.
Anh cố ý qua nhà chú của mình, chỉ muốn nhìn một cái rồi đi, như vậy trở về cũng có thể không bị Linh Đạt gọi hỏi thăm nữa.
Nhưng người tính không bằng trời tính, gia đình chú nói Lăng Lăng đi tham dự lễ tốt nghiệp, Quan Hằng Trạch hơi suy nghĩ, nếu tới rồi, lần này dứt khoát đến trường học một chuyến, đối mặt với Lăng Lăng.
Bước vào hội trường bữa tiệc, anh nhăn mày lại.
Khi đó, trong hội trường đều là thanh thiếu niên, càng cấm việc gì bọn họ càng muốn làm, cộng thêm phong cách sống của người phương Tây phóng khoáng, còn mang sẵn bao cao su ở trong túi, những thứ này văn hóa khác biệt với phương Đông, Quan Hằng Trạch có thể hiểu.
Lễ hội đã đến cao trào, mỗi người đều rất cao hứng, Trầm Lăng Lăng cũng là một trong số đó, khi phát hiện không khí lên tới cao trào nhất thì ánh đèn đột nhiên tối sầm lại, ánh đèn hướng về một đôi nam nữ nhảy lên bàn, dựa sát cơ thể vào nhau, mọi người nín thở, như đang chờ đợi bước tiếp theo mạnh mẽ hơn.
Mấy phút sau, trên bàn quả nhiên diễn ra sự đùa giỡn thân thể giữa đôi nam nữ, cả hội trường nhất thời yên lặng như tờ, Lăng Lăng cũng trợn mắt, há mồm. Đây là chuyện riêng tư, lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến không phải là diễn xuất ...
Lúc này, sau lưng đột nhiên có một bàn tay dày đưa ra che mắt của cô, bên tai liền nghe giọng của một người đàn ông tức giận:
"Cô dám xem cảnh như vậy? Cũng chỉ là học sinh cấp 3 mà thôi, dám coi trời bằng vung!" Lễ hội đã hoàn toàn thay đổi, Quan Hằng Trạch cực kỳ tức giận, gào lên phẫn nộ.
Cô dùng sức bỏ bàn tay kia ra, lập tức lớn tiếng :"Chuyện này mắc mớ gì tới anh?"
Ah? Không đúng, cái giọng nói này nghe rất quen thuộc, hơn nữa còn đang nói tiếng Trung ư!
"Trở về tôi sẽ kể với mẹ"
"Ah anh là..." Ánh đèn mờ ảo, cô cố gắng mở to hai mắt trừng lên nhìn. "Là anh...! Làm sao anh biết được chỗ này?" Cô kinh hãi không nói ra lời.
Bao lâu cô đã không nhìn thấy anh? Có lẽ là rất nhiều năm rồi!
"Đi!" Quan Hằng Trạch dùng sức kéo cô đi, không để cô tiếp tục ở lại nơi này.
"Không được, tôi là người chủ trì... tôi không thể đi ..." Cô thét chói tai, nhưng anh nhanh chóng che miệng của cô, như không có việc gì mỉm cười kéo cô đi, tất cả học sinh trung học đều chú ý đến cái bàn tròn, căn bản không để ý Trầm Lăng Lăng.
Cứ như vậy, anh không hề thương hoa tiếc ngọc, kiên quyết kéo cô đi ra.
Đến bãi đậu xe, anh đẩy mạnh cô vào trong xe, sau đó lái xe hướng đến bờ biển.
"Đi ra ngoài hóng gió một chút, dập tắt lửa dục, khôi phục lý trí đi!" Anh dừng xe lại, lập tức lớn tiếng, cũng đem Lăng Lăng đẩy ra ngoài cửa xe, sau đó cũng đi theo ra ngoài.
"Cũng không phải là tôi..." Trầm Lăng Lăng đầy bụng uất ức.
"Vấn đề là cô đang ở đó! Cô lại dám nhìn?" Anh lớn tiếng giận dữ mắng mỏ.
"Cô không biết xẩu hổ à?"
Bị anh mắng thành ra như vậy, Trầm Lăng Lăng cũng không cao hứng, liền cố ý nói: "Anh quá kinh hãi rồi, đây cũng không có gì, tôi cũng không phải không học qua khóa giáo dục giới tính."
"Không có gì." Anh mặt thối ngăn lại. "Cô lại vô sỉ như vậy?"
Cái này gọi là "Không có gì." Đây đã là một chuyện vô cùng nghiêm trọng! Mấy năm qua cô chẳng lẽ đã trải qua như vậy sao? Rốt cuộc còn làm bao nhiêu chuyện "Không có gì" rồi?
Trầm Lăng Lăng không giống như trước, ngây thơ bị anh chế nhạo, châm chọc, giờ cô đã trưởng thành, cũng đã phản kích lại anh.
"Anh là quá bảo thủ hay là giả bộ? Anh và bạn gái thanh mai trúc mã không phải đã ở chung một chỗ lâu rồi sao? Trước kia mọi chuyện đều đã làm, còn nói cho những người khác, nói gì các người là thân thiết, ngọt ngào như thế nào...?"
"Làm sao cô biết? Hà Lỵ Diễm chính miệng nói với cô sao?" Hà Lỵ Diễm làm loại chuyện ngu ngốc này sao? Mấy năm qua, cô ta vẫn luôn bám theo anh.
"Đấy là vài người hầu trong nhà nói chuyện với nhau, tôi nghe được, họ nói, Hà Lỵ Diễm thường khoe với bạn bè những hành động thân mật cùng Quan thiếu gia!"
Quan Hằng Trạch nhất thời mặt đỏ tới mang tai, thật may là trời quá tối nên cô không nhìn thấy. Quan Hằng Trạch rất kinh ngạc, tại sao Hà Lỵ Diễm dám ở sau lưng mình nói láo... Anh vẫn là một người đàn ông giữ mình trong sạch, mặc dù học giáo dục của phương Tây, nhưng lại cực kì truyền thống.
"Tôi là Quan thiếu gia, đây là chuyện của tôi, không cần cô xen vào!" Anh định thần, nghiêm nghị cảnh cáo.
"Anh bao nuôi cô ta sao?"
"Cô..." Anh phát hiện Trầm Lăng Lăng miệng lưỡi trở nên sắc bén, làm người ta rất khó chống đỡ.
"Không sao, mấy ngày nữa tôi tròn mười tám tuổi rồi." Cô làm như vậy, khiến cho anh thực sự lo lắng. "Đến lúc đó tôi làm gì, anh cũng không can thiệp được!"
"Làm sao cô lại tùy tiện như vậy! Cô không phải biết con gái cần giữ mình trong sạch sao?" Quả là anh tức sắp nổ tung.
"Vậy Hà Lỵ Diễm của anh giữ mình trong sạch sao?" Lăng Lăng hòa khí cũng không nhỏ hơn anh, lớn giọng lên nói.
"Cô ấy là cô ấy, dù sao tôi không cho phép cô làm loạn!" Anh trực tiếp hạ lệnh.
"Anh căn bản là ngang ngược, cưỡng từ đoạt lý!" Anh che chở cho Hà Lỵ Diễm, thay cô ta nói chuyện! Tại sao anh lại mặc kệ cô? Lăng Lăng không cam lòng.
"Tôi sớm đã rời nhà họ Quan rồi, tôi làm cái gì cũng không liên quan đến anh!"
"Hừ, cô sai rồi, cô chỉ là người được nhà họ Quan nuôi dưỡng, cho dù không phải là người tại nhà họ Quan, cô dùng tiền của nhà tôi!" Anh nói từng câu từng chữ đều rất tàn khốc. "Cô nợ nhà tôi, cô đừng mơ tưởng có thể chối bỏ được!
Nếu như mẹ biết cô ở Mĩ sống bừa bãi như vậy, bà sẽ đối xử tốt với cô sao?"
Những lời này hoàn toàn đánh gục cô. "Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn" những lời này nói không sai, cô thiếu nợ nhà họ Quan rất nhiều, nhất là Linh Đạt, đối với cô, công ơn của mẹ như núi , cô không thể khiến nhà họ Quan phải hổ thẹn.
Hai người cứ ngồi ở trên mui xe, gió biển thổi suốt đêm, cho đến bình minh tảng sáng, đường ven biển California nắng chiếu xuống, hai người vẫn im lặng như vậy, theo đuổi tâm tư của mình.
"Tôi muốn cô lập tức trở về Đài Loan!" Quan Hằng Trạch cho là chỉ có làm như vậy, Lăng Lăng mới không làm càn.
"Không!" Lăng Lăng thể hiện thái độ phản đối, lập tức lớn tiếng.
Tuy mùa hè này cô cũng phải về Đài Loan thu đĩa nhạc, cô nắm tay thành quyền, vì sao anh tới đây để khống chế cô, tự mình quyết định như vậy?
"Cô không nghe lời của tôi?" Quan Hằng Trạch lại dáng vẻ thiếu gia, không cho phép Lăng Lăng xâm phạm quyền uy của anh.
"Tôi không hiểu, việc gì tôi phải nghe lời của anh?" Lăng Lăng không thể nào tiếp thu được lời nói ra lệnh kia.
Quan Hằng Trạch tức giận, một lần nữa gặp mặt, đêm qua ở vũ hội, Lăng Lăng đã trở nên xa lạ, khó có thể nắm trong tay, khiến anh trở tay không kịp, điều này làm cho anh có cảm giác rất xấu, thậm chí muốn phá vỡ tự do của cô.
Cô xinh đẹp làm anh cảm thấy lo lắng, còn chưa bình tĩnh suy nghĩ lại, anh đã lại lấy phong thái cường đạo để đe dọa cô.
"Không sao, cô không theo tôi về Đài Loan, tôi sẽ cắt mọi chi phí của cô, tôi sẽ cắt hẳn phí sinh hoạt và học phí ở Mĩ của cô."
"Cái gì? Vậy tôi sẽ không còn chỗ ở?" Cặp mắt xinh đẹp như phun ra lửa.
"Sẽ không có chỗ ở. Chỉ cần cô quay về Đài Loan, tất cả mọi chuyền sẽ tốt thôi. Mẹ rất lâu không gặp lại cô rồi, bà rất nhớ cô..." Anh luôn đưa Linh Đạt ra nói, khiến Lăng Lăng không cách nào cự tuyệt.
"Lời như thế anh cũng nói ra được?" Lăng Lăng giận đến cắn răng, nghiến lợi.
"Anh thì sao? Anh quan tâm cho mẹ sao? Mấy năm nay anh trở về được mấy lần? Anh mới là đồ xấu xa!"
"Hừ! Cô dám nói tôi? Tôi là con trai ruột của bà, trên đời này bà chỉ có tôi là đứa con trai duy nhất, cô thì sao? Dù thế nào thì cô cũng chỉ là một đứa con nuôi, hơn nữa cũng không so được vị trí của tôi trong lòng bà!"
Quan Hằng Trạch lại một lần nữa làm tổn thương Lăng Lăng.
"Cho nên, anh vĩnh viễn cũng không cần bỏ công sức, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ sự yêu thương của mẹ đúng không?" Loại lời nói đổi trắng thay đen này, anh cũng nói ra được? Trầm Lăng Lăng cảm thấy không thể nói lý với anh, giọng điệu không còn gay gắt. "Anh cho rằng tôi còn là một cô gái mười ba tuổi năm đó, mặc cho anh uy hiếp sao? Sai rồi! Tôi đã có tiền, căn bản không cần anh bố thí, sẽ tự tìm chỗ ở, tuyệt đối sẽ không cùng anh quay về Đài Loan."
Nói xong, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, quay đầu rời đi.
"..." Quan Hằng Trạch tức cười. Nhìn theo bóng của cô, ánh mắt trở nên phức tạp.
Sau khi cùng Quan Hằng Trạch cãi nhau một trận, tâm tình Trầm Lăng Lăng như rơi xuống vực, vốn định trở về Đài Loan, nhưng gọi điện thoại cho người đại diện, lại biết được thời hạn sẽ bị hoãn lại. Cô không muốn trở về nhà, nhưng lại không muốn ở lại phòng trọ lạnh tanh, cô rất muốn tìm một người để chia sẻ, cô liền nghĩ đến Lãnh Tần Vũ, đó là người thân duy nhất của cô trên đời này.
Bọn họ có quan hệ anh em cùng mẹ khác cha là bí mật.
Lãnh Tần Vũ có cha là Lãnh lão đại, không ngờ vợ của ông lại cùng Trầm Khuê yêu nhau, vụng trộm sinh hạ Lăng Lăng. Đây không phải là mối quan hệ bình thường, lập tức xảy ra một trận chiến tanh mùi máu. Lãnh lão đại trước khi chết, muốn Lãnh Tần Vũ thề vĩnh viễn thừa nhận Trầm Lăng Lăng không tồn tại, không thể để cho toàn gia tộc bởi vì Trầm Lăng Lăng mà hổ thẹn, vì vậy người ngoài dù thế nào cùng không nhận ra, Lãnh Tần Vũ cùng với Trầm Lăng Lăng có một mối quan hệ như vậy.
Lăng Lăng nghĩ thật lâu, cảm xúc rất mâu thuẫn, cuối cùng cô quyết định trở về thu dọn đồ đạc, sau đó tìm Lãnh Tần Vũ cứu viện.
Thấy Lãnh Tần Vũ phía trước, cô còn đặc biệt chạy đi mua rất nhiều hoa, chật kín cả chiếc xe, khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn thấy Lăng Lăng, Lãnh Tần Vũ vui mừng không thốt nên lời, anh không biết bao lâu đã rồi mình không gặp Lăng Lăng.
"Lăng Lăng!" Anh kích động giang hai cánh tay, Trầm Lăng Lăng lập tức ôm chầm anh.
"Thật lâu..." Anh ôm thật chặt cô, cảm tính nói : "Anh nhớ hồi trước ôm em như vậy, em mới có ba tuổi..."
"Em nhớ anh đã nói, thời gian dù trôi qua như thế nào, anh vẫn sẽ chăm sóc cho em mãi mãi." Trầm Lăng Lăng mắt long lanh nói: "Mặc dù qua nhiều năm như vậy, em cũng đi lên nhờ con đường âm nhạc, nhưng mà em biết anh vẫn rất quan tâm đến em..."
Trong lòng Lãnh Tần Vũ cảm thấy chua xót, anh muốn bảo vệ cô mà phải lén lút, bí mật.
"Sau khi em rời đi, anh vẫn luôn chú ý đến em, bên trong gác xép nhà anh còn có vô số ảnh chụp cùng em..." Anh vỗ vai Trầm Lăng Lăng.
"Em biết anh đối với em là tốt nhất." Cô đem một bó Mãn Thiên Tinh với bó hoa hồng đưa cho anh "Đây là một chút tâm ý của em! Tất cả hoa phía sau chỗ ngồi đều muốn tặng cho anh, lát nữa để em kêu người mang hết về nhé!"
"Em tới là đủ rồi!" Trước mặt Trầm Lăng Lăng, Lãnh Tần Vũ tàn bạo hoàn toàn không thấy "Những thứ kia đối với anh chỉ là đồ vật trang trí dư thừa mà thôi!"
Lăng Lăng cảm động, gật đầu một cái. Chỉ có Lãnh Tần Vũ đối tốt với cô, khi cô không còn nơi nào để đi, cũng sẽ nghĩ tới anh.
Cô cắn môi dưới nói: "Em đang có một chuyện, không có chỗ ở, anh giúp em..."
Lãnh Tần Vũ thấy Trầm Lăng Lăng vẻ mặt ưu sầu, nhưng trên mặt ánh lên mười phần là đang yêu, anh không khỏi cười thầm. "Ồ! Anh hiểu rồi, có phải em đang yêu không?"
"Đúng là không qua khỏi mắt của anh..." Trầm Lăng Lăng thấp mắt xuống, cười khổ.
"Giao cho anh! Anh giúp em tìm chỗ ở." Lãnh Tần Vũ không nói hai lời liền kéo Trầm Lăng Lăng đi ra phòng làm việc.
Lãnh Tần Vũ đưa Lăng Lăng tới căn hộ của mình, mặc dù không phải khu biệt thự sang trọng, nhưng cũng là một khu chung cư cao cấp.
"Nếu cha mẹ không muốn thấy được chuyện này, tại sao còn muốn sinh ra em..." Lăng Lăng vẫn không quên được, cha mẹ của mình năm đó vì sao hạ sinh cô, để cho cô cả đời phải mang dòng máu dơ bẩn. "Em là một cô nhi không ai quan tâm, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, hiện tại em đã mười tám tuổi rồi, còn phải nhìn sắc mặt của thiếu gia nhà họ Quan... Năm đó nếu như mẹ đi viện sẩy thai thì tốt rồi, tại sao lại sinh ra em?"
Lãnh Tần Vũ phản đối lời nói của Lăng Lăng, xoa đầu cô nói: "Nếu như năm đó mẹ không sinh em ra, hôm nay anh sẽ không có một người em gái đáng yêu thế này, cũng không có siêu sao Trầm Lăng Lăng ra đời!"
"Anh..." Được khích lệ và tán thành, Lăng Lăng dựa vào lòng Lãnh Tần Vũ khóc.
"Đau khổ như vậy cũng không thể thay đổi được, muốn giải quyết chuyện này chỉ có dũng cảm đối mặt mới có thể vượt qua!" Nếu là về vấn đề thân thế, trước mắt anh không thể giúp gì cho Lăng Lăng, thấy tự trách bản thân.
Lăng Lăng cứ ở lại như vậy, ban ngày trời lạnh, Lãnh Tần Vũ đi làm, cô chỉ đợi một người ở nhà ngẩn người, cái gì cũng không muốn làm.
Lần này là bởi vì cùng Quan Hằng Trạch gây gổ mà phiền lòng, Lăng Lăng nghĩ về tình cảm của mình với anh.
Cô từ từ phát hiện một sự thật, đó là sức ảnh hưởng của Quan Hằng Trạch trong lòng cô không hề nhẹ.
Đã nhiều năm như vậy, bọn họ căn bản không gặp mặt nhau, tại sao cô chưa bao giờ quên anh?
Từ sau khi cô đến nước Mĩ, hai người không liên lạc với nhau, cho đến khi lễ hội tốt nghiệp cấp ba, anh bỗng dưng xuất hiện trước mặt cô, mắng cô không biết xấu hổ. Sau đó, nhiều ngày trôi qua, cô vẫn không kìm lòng nhớ anh mãnh liệt.
Lăng Lăng không thể không thừa nhận, quả thật cô có tình cảm với Quan Hằng Trạch.
Chỉ là từ đầu đến cuối cô đều che giấu rất tốt, ngay cả Linh Đạt cũng không nhìn ra, không thể phủ nhận rằng Quan Hằng Trạch là cơn sóng dữ dội trong cuộc sống của cô.
Anh ngang ngược và bướng bỉnh đuổi cô đi, làm tổn thương lòng tự ái của cô, vậy mà, phong thái đẹp trai, ưu nhã vẫn làm cho cô vô cùng thích thú. Cô từng cố gắng coi thường cái cảm giác mãnh liệt kia nhưng càng đè nén, cô lại càng khổ sở hơn, cho dù cố gắng đến đâu, cô vẫn không thể quên được anh...
Hiện tại cô đã trưởng thành, hiểu được cái gì là yêu, cô lựa chọn không yêu đơn phương, tình yêu phải là sự vui thích, cô không hiểu vì sao tình yêu lại phải khổ sở như vậy.
Cô sống ẩn ở căn hộ của Lãnh Tần Vũ, mỗi ngày đều nghĩ ngợi về câu nói kia -- Đau khổ như vậy cũng không thể thay đổi được, muốn giải quyết chuyện này chỉ có dũng cảm đối mặt mới có thể vượt qua, đạt được điều mình muốn!
Cô không biểu lộ tâm ý trước mặt Quan Hằng Trạch, ít nhất phải thành thực đối mặt, cô suy nghĩ logic về tình cảm của mình với Quan Hằng Trạch, đã nhiều năm như vậy, nếu như đã không quên được anh, tại sao cô không thử làm ngược lại, dứt khoát đoạt được anh, làm anh yêu cô a!
Cô không lo lắng mình kém hơn so với Hà Lỵ Diễm, thậm chí tự thấy mình xinh đẹp hơn Hà Lỵ Diễm, cô cho rằng Quan Hằng Trạch chỉ là lạc đường, chỉ cần để anh chăm chú nhìn cô, đợi một thời gian, cô chắc chắn Quan Hằng Trạch sẽ yêu mình.
Đúng! Cô muốn mình tốt hơn, để cho mình trở thành mỹ nhân độc nhất vô nhị, muốn xứng đôi với anh, nếu như anh là rồng, cô sẽ là phượng, hai người gặp nhau sẽ trở thành một đôi đẹp nhất thế giới!
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu, cô phải cố gắng hoàn thành tâm nguyện ấy.
Sau khi đã nghĩ thông suốt, cô đã định cho mình mục tiêu -- muốn tiếp tục việc học đại học, đồng thời trở thành ca sĩ nổi tiếng toàn cầu, trở thành mỹ nhân được toàn thế giới công nhận, cuối cùng, cô phải có được anh!
Ý nghĩ rối rắm vừa mở ra, cô cũng tìm được phương hướng mới, cả người nhất thời bừng tỉnh.
Buổi chiều nhận được điện thoại của Lãnh Tần Vũ, anh ấp úng nói: "Lăng Lăng, tâm tình tốt lên chưa? Tối nay... anh có thể sẽ về trễ, anh nhất định phải về nhà của mình một chuyến!"
"Nhanh về nhà đi! Đừng lo cho em... em rất tốt!" Lãnh Tần Vũ đã nhiều ngày không về nhà, cô giữ anh ấy quá lâu, quên mất anh là người có gia đình, đã lâu chưa gặp mặt vợ mình.
Mỗi người đều có nhà, chỉ có cô là không có, nghĩ đến không khỏi khiến cô buồn bã.
Buổi tối thời tiết thay đổi, đột nhiên nổi lên cơn gió lạnh, Lăng Lăng đóng cửa sổ, không để ý có một người đàn ông cao lớn đứng ngoài kia.
Mấy ngày nay, dù là trời mưa gió, trước cửa chung cư luôn xuất hiện bóng dáng của người kia.
Quan Hằng Trạch không hiểu nổi mình rốt cuộc bị làm sao, tại sao không yên lòng với Lăng Lăng, vì cô mà trở nên nóng ruột nóng gan?
Mấy ngày trôi qua, anh nhìn thấy Lăng Lăng cùng một người đàn ông đi với nhau, anh không tin vào mắt mình, cô không thể ở chung cùng người đàn ông khác!
Anh đương nhiên nhận ra người đàn ông kia, là kỹ sư máy tính nổi tiếng thế giới Lãnh Tần Vũ, Lăng Lăng ở chung với anh ta, một tháng này hầu như không bước chân ra khỏi nhà. Không phải là Lãnh Tần Vũ đã kết hôn rồi sao? Lăng Lăng lại ở trong căn hộ của anh bao lâu, có thể thấy được quan hệ của hai người không đơn giản, Lăng Lăng là người tình của anh ta sao?
Lửa giận hừng hực thiêu đốt lý trí của anh. Không ngờ cô lại như vậy!
Mặc dù cô đã đến tuổi để ý đến chuyện yêu đương, chỉ cần là chuyện yêu đương nam nữ, căn bản anh không có quyền hỏi tới chuyện riêng của cô. Chỉ là anh muốn cản trở cô, Lăng Lăng chỉ là một người con nuôi của nhà họ Quan, điểm này anh có quyền lợi quan tâm đến, anh không thể để cho nhà họ Quan phải hổ thẹn.
Sự tức giận rất nhanh bị che giấu đi, anh không muốn thể hiện phản ứng quá độ của mình, thấy Lăng Lăng vẫn ở tại chỗ của Lãnh Tần Vũ, không muốn biết ở lại bao lâu, anh lén lút quyết định tìm gặp Lãnh Tần Vũ, bàn về "thân phận" kia vì anh là anh trai của Lăng Lăng!
Đêm khuya, Lãnh Tần Vũ kéo thân thể mệt mỏi của mình trở về nhà trọ, anh mới từ Lãnh gia trở về, vợ Bạch Tuyết thấy anh đêm không về cảm thấy uể oải, thậm chí hiểu lầm anh, làm cho tâm tình của anh vô cùng rối loạn.
Đang đứng trước cửa nhà trọ, Quan Hằng Trạch ngạo mạn chặn đường đi của anh --
"Tôi là Quan Hằng Trạch!"
Quan Hằng Trạch tuổi không lớn lắm, nhưng ngoại hình vô cùng đẹp trai, lạnh lùng, trên người đều là hàng hiệu, uy thế phi phàm, Lãnh Tần Vũ vừa nhìn là biết rõ, anh là đại thiếu gia trong lòng Lăng Lăng!
Quan Hằng Trạch nhìn vẻ mặt của anh, tựa như đang đánh giá, Lãnh Tần Vũ cũng đang đánh giá thấp Quan Hằng Trạch.
Mặc dù bây giờ anh đang kích động, nhưng đợi một thời gian, tin rằng sẽ trở thành một người đàn ông có khí chất lớn.
Lăng Lăng ngoài miệng nói chán ghét Quan Hằng Trạch ỷ thế hiếp người, nhưng Lãnh Tần Vũ cũng thấy em gái đang yêu, vào lúc này, anh cũng thấy được trong ánh mắt của Quan Hằng Trạch, cũng liều chết che giấu tâm tình của mình.
"Anh với Trầm Lăng Lăng có quan hệ như thế nào?" Quan Hằng Trạch không khách khí mở miệng hỏi.
"Thì ra là..." Lãnh Tần Vũ lạnh lùng cười. "Tôi để ý cậu nhiều ngày, cậu giống như cảnh vệ đứng trước tòa nhà không chịu về... Ồ!Không! Phải nói là rất giống chó Nhật!"
Dám chửi anh là chó! Quan Hằng Trạch nhìn chằm chằm anh. "Anh cùng Trầm Lăng Lăng rốt cuộc có quan hệ gì?" Trước mắt anh chỉ quan tâm đến chuyện này, ngoài chuyện đó ra thì đều không quan trọng.
Lãnh Tần Vũ cũng tức giận, một Bạch Tuyết hồ đồ là đủ rồi, hiện tại lại gặp phải một người đàn ông nữa. "Lăng Lăng bây giờ ở cùng với tôi, vậy thì sao? Đúng! Chúng tôi là người yêu, tôi đã kết hôn, hơn nữa Kim Ốc Tàng Kiều, hay còn gọi theo cách khác, thì theo cậu nên nói như thế nào?"
Lãnh Tần Vũ dứt khoát lên tiếng, khiến Quan Hằng Trạch nhất thời ngẩn ra.
"Có gan cậu chiếm cô ấy đi, không cần ở đây nói lung tung, làm tôi rất coi thường!" Lãnh Tần Vũ giễu cợt trêu đùa anh.
Quan Hằng Trạch chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy, cảm thấy khó chịu, nắm chặt tay giơ lên rồi lại buông xuống.
Lãnh Tần Vũ đâm vào tim của anh, giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào trái tim của anh, cặp mắt sắc bén, như nhìn thấu được sự yếu ớt và bất lực của anh.
Anh không dám thừa nhận mình đã sớm có tình cảm với Lăng Lăng, nhiều năm như vậy, vì muốn trả thù Linh Đạt, luôn làm trái ý của mẹ, năm đó đuổi Lăng Lăng đi, thật ra anh thấy mình là vịt chết còn cứng mỏ, ngoài miệng nói ghét cô, đối với cô vô cùng thù địch, thật ra thì đáy lòng rất để ý đến cô!
"Còn nữa, không cần nấp ngoài cửa, đàn ông phải có dáng vẻ của người đàn ông! Cũng không phải là ăn trộm!" Dứt lời, Lãnh Tần Vũ quay đầu lên lầu.
Quan Hằng Trạch không mở miệng gọi anh lại, chỉ chán nản nhìn bóng lưng của anh, sau đó nắm chặt quả đấm, mắt nhìn xuống đất.
Lãnh Tần Vũ vừa vào cửa, nhìn thấy Lăng Lăng mặt mày hớn hở, bộ dáng khổ sở của mấy ngày trước không còn nữa, khiến anh cảm thấy yên tâm.
Lăng Lăng nở nụ cười tự tin nói: "Anh à, ký túc xá đại học tốt lắm, ngày mai em muốn chuyển đi."
"Thật sao?" Lãnh Tần Vũ thấy Lăng Lăng cười, lập tức gật đầu đồng ý, anh không nói với Lăng Lăng chuyện vừa gặp Quan Hằng Trạch, bởi vì anh chắc chắn, Quan Hằng Trạch nhất định sẽ đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống của Lăng Lăng.
"Mặc dù em đã mười tám tuổi rồi, nhưng anh hy vọng em lấy việc học làm trọng, chuyện yêu đương để sau, chờ em lớn hơn một chút rồi nói, có được hay không?" Lãnh Tần Vũ tốt bụng nhắc nhở.
Lăng Lăng không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.
Duyên phận thuộc về cô và Quan Hằng Trạch, thời cơ chưa đến a!
Cô cần phải chờ... Trong quá trình chờ đợi, cô cần phải cải thiện mình, cho đến một ngày nào đó, cô có lòng tin sẽ nhận được điều mình muốn!
Hôm sau, Trầm Lăng Lăng rời khỏi căn hộ của Lãnh Tần Vũ, bắt đầu cuộc sống đại học. Khi cô đến trường để báo danh, Quan Hằng Trạch vẫn theo dõi cô.
Anh đang ở trong xe nhìn cô rời khỏi đó, xách hành lý đi vào sân trường, trở về cuộc sống sinh viên bình thường, cuối cùng anh cũng yên tâm rời đi rồi.
Nhưng từ trước đến giờ thời gian trôi qua rất nhanh, đợi cô đến tuổi nên lấy chồng, anh nên làm cái gì? Anh có thể chịu đựng được cô thuộc về người khác sao?
Anh có thể thấy Trầm Lăng Lăng vài năm sau, sẽ trở thành người phụ nữ vô cùng hoàn mỹ!
Đến lúc đó, sự nghiệp của cô sẽ rất thành công, thông mình trí tuệ, mỹ lệ xinh đẹp không tỳ vết, cô có thể chọn bất cứ người đàn ông nào!
Người đàn ông mà cô yêu sẽ như cá diếc sang sông (người mù quáng chạy theo mốt), hơn nữa tất cả trong số họ sẽ có điều kiện tốt hơn so với mình, cô là một người phụ nữ khôn ngoan, nhất định sẽ nắm chặt thời cơ chọn được một người, kết hôn với một người giàu có, trở thành ước mơ của bao người phụ nữ khác, sinh ra đứa nhỏ đáng yêu, hạnh phúc trọn đời...
Chỉ nghĩ đến ngày cô kết hôn, chú rể không phải là anh, tim của anh cảm thấy vô cùng đau khổ. Bởi vì chính anh cũng không hiểu chân tình, Quan Hằng Trạch đau đến nhắm mắt lại.
Sáu năm sau---
Mặt trời đã lên cao, từ trong chăn ấm áp, Trầm Lăng Lăng thoải mái mở hai mắt ra, hôm nay là ngày thứ năm sau khi cô về nước, cũng là ngày bận rộn thứ hai, cô cũng đã điều chỉnh lại được múi giờ của mình, hành lý đều chuẩn bị xong.
Căn phòng này có vị trí ở ngoại ô thành phố Đài Bắc, ở tầng 15, trong một cao ốc lớn, mỗi tầng một hộ nhà, có tổng cộng 15 hộ, mỗi hộ ước chừng hơn một trăm mét vuông, hàng xóm đều là những nhân vật lớn có tiếng tăm, hoàn cảnh rất tốt. Chủ nhà của cô là anh cùng mẹ khác cha Lãnh Tần Vũ, bởi vì anh rất ít khi về Đài Loan, chỉ có nghỉ hè cùng vợ và hai con về Đài Loan nghỉ phép, bình thường phòng ốc đều trống không, vì vậy Lãnh Tần Vũ rộng rãi cho cô mượn.
Nhìn cách trang trí bày biện ở đây, cũng không khó nhận ra chủ nhân rất đam mê nghệ thuật. Đồ trang trí bày ra đều là kỳ trân dị thảo, trong đại sảnh là một bức họa khiến người ta nhìn vào mắt sáng lên, trong bức tranh là cảnh sắc hoàng hôn ở núi Quan Âm, bút pháp và màu sắc hiện ra, như đang đứng nhìn cảnh hoàng hôn mỹ lệ với những đám mây mù mịt tuyệt đẹp.
Lăng Lăng xuống giường, mở cửa sổ ra, hít thở không khí mới mẻ ngoài kia, trong không khí có mùi vị của đất, cũng chứa ánh mặt trời cùng mùi nước mưa thơm mát.
A! Trước mắt hơi thở tràn đầy sự sống tươi tốt, thật là một thế giới mới quá tuyệt vời!
"Thành công! Thành công! Mình nhất định sẽ thành công!" Cô soi gương, nhảy nhảy nhót nhót theo nhạc, cảm thấy cơ thể mình tràn trề sức sống.
Cô gọi điện thoại cho Linh Đạt để hỏi thăm, những năm này Linh Đạy ở tại chùa. Mà Lăng Lăng vẫn luôn ở tại nước ngoài, cô thường gọi điện thoại hỏi han ân cần Linh Đạt, còn con trai ruột Quan Hằng Trạch lại chẳng quan tâm đến mẹ của mình.
"Mẹ, con về Đài Loan rồi... khi nào con có thời gian... con sẽ về thăm mẹ..." Họ tán gẫu một hồi lâu, nói chuyện không ngừng. "Mẹ chờ con về, sắp xếp công việc cho con trong tập đoàn tài chính Hoàn Vũ..."
"Hoàn Vũ?" Đầu kia điện thoại hét lên kinh ngạc. "Đó không phải là công ty của Hằng Trạch sao?"
"Đúng vậy!"
"Muốn mẹ giúp một tay không? Mẹ có thể gọi điện thoại cho phòng nhân sự." Linh Đạt phản ứng theo trực giác.
"Không cần đâu ạ, con muốn tự vào công ty bằng chính thực lực của mình!"
Khóe miệng cô giương lên, tỏ ra dáng vẻ khẳng định chắc chắn.
Linh Đạt cẩn thận từng linh từng tí hỏi "Sao vậy?" Con trai bà chán ghét cô như vậy, bà không hiểu vì sao Lăng Lăng phải làm như vậy. "Lăng Lăng, con biết Quan Hằng Trạch không thích con, mẹ sợ nó sẽ gây khó khăn cho con..." Hai đứa đều là những đứa con mà bà quan tâm nhất, bà hi vọng họ có thể trở thành anh em thân thiết.
"Mẹ không cần lo lắng cho con, con rất khỏe, huống chi công việc chính là công việc, phải công tư rõ ràng, con tin tưởng Quan Hằng Trạch quang minh chính đại, sẽ không gây sự với con." Lăng Lăng trấn an Linh Đạt, như không có việc gì nói: "Hoàn Vũ là công ty lớn, Đài Loan là xã hội chuộng người trẻ tuổi, đương nhiên con cũng không ngoại lệ a! Cuối cùng con đã hoàn thành công việc trở lại Đài Loan, tất nhiên hi vọng tìm được công việc tốt."
"Vậy sự nghiệp âm nhạc của con..."
"Con muốn tạm nghỉ hát nửa năm tới một năm, về sau có kế hoạch làm việc lại. Nếu nghỉ lâu quá, sẽ sớm bị đào thải. Có thể thay đổi đi đóng chút phim thần tượng, cố gắng làm cái gì đó mới mẻ, tiếp xúc với ánh sáng sân khấu, thì người xem sẽ không quên con..." Cô có kế hoạch, nhưng điều cô không nói ra chính là -- cô phải chiếm được Quan Hằng Trạch.
"Như vậy a..." Trò chuyện một lúc, Linh Đạt không khỏi xúc động thật lâu. "Mẹ rất hi vọng Hằng Trạch có thể thích con, mẹ vẫn hi vọng con là dâu của nhà họ Quan."
"Mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên!"
"Lăng Lăng, mẹ..."
Nhìn chuông đồng hồ reo, Lăng Lăng quát to một tiếng. "Nguy rồi! Không kịp nữa rồi!" Vội vã cúp điện thoại của Linh Đạt, cô vội vàng thay quần áo.
Không bao lâu, cô đi làm với một bộ trang phục công sở điển hình, mái tóc nhuộm highlight, đồ công sở màu vàng nhạt, túi da cổ, cùng với nét trẻ trung hiện ra, xinh đẹp, toàn thân tràn đầy phong thái tự tin.
Đứng trước gương ngắm kỹ, cô rất hài lòng về mình, liền vội vàng ra khỏi nhà.
Bầu trời Đài Bắc chợt đổ mưa, Lăng Lăng mặc áo mưa, đi xe đạp, như nữ hiệp đi xuyên qua những phố lớn ngõ nhỏ. Cô có thể đi tàu điện ngầm hoặc đáp xe taxi, nhưng toàn bộ cô đều không muốn, bởi vì cô muốn vận động, đi xe đạp chính là cách vận động tốt, mỗi ngày đi hai mươi phút, sức sống tràn đầy, vóc người bảo đảm vô cùng thon thả.
Thật vất vả, cô đi đến trung tâm, vùng này toàn là khu cao ốc văn phòng, nhà cao tầng sừng sững, cũ mới hỗn hợp, có một tòa nhà lớn được gọi là Tòa nhà tài chính cao nhất châu Á -- Hoàn Vũ, tập đoàn nổi tiếng thế giới. Tòa nhà được thiết kế mới mẻ, độc đáo, không phải là sự sáng tạo truyền thống, bên ngoài thủy tinh sang trọng, mặt tường có tượng ngà voi, có cảm giác thiết kế này rất thời thượng.
Trầm Lăng Lăng hiên ngang đứng thẳng hồi lâu, thề rằng -- một ngày nào đó, Quan Hằng Trạch sẽ là của mình!
Cô đậu xe đạp xong, sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào thang máy. Lúc này trong thang máy đều là nhân viên của công ty, lúc đó có một người vừa nhìn thấy cô, nhất thời hét lên: "Ôi trời ơi..! Ôi trời ơi..! Ôi trời ơi..."
Lúc đó, mọi người đều chú ý đến cô, trong phút chốc tất cả đều nhận ra cô --
"Cô là... Cô là... Cô là Trầm Lăng Lăng?" Mọi người đều nghĩ mình thật may mắn, có thể gặp được siêu sao ở khoảng cách gần như vậy!
Trầm Lăng Lăng không hổ là vẻ đẹp trời sinh, cho dù mặc đồ công sở, vẫn tản ra ánh sáng chói mắt.
"Đúng, tôi là." Cô nở nụ cười siêu sao, tự nhiên thanh thản.
"Lâu rồi cô không có mở hội ca nhạc..."
"Lâu rồi cô không có ra đĩa nhạc rồi..."
"Nghe nói cô học ở Mĩ, tính rút khỏi giới showbiz, là thật sao?"
Mọi người hưng phấn, giống như ký giả hỏi không ngừng, khiến thang máy nhỏ hẹp trở nên rất náo nhiệt, Trầm Lăng Lăng thong dong trả lời, không hề qua loa --
"Tôi mới vừa học xong thạc sĩ kinh tế, bây giờ muốn có cuộc sống ổn định, cho nên đến để xin việc tại Hoàn Vũ... Tôi không bỏ ca hát, chỉ là tạm hoãn lại thôi. Nếu như có thể, tôi sẽ tiếp tục quay quảng cáo, sẽ nhận đóng phim thần tượng, nhà đầu tư có thể nhìn thấy tôi trên TV..."
"Tôi có thể xin chữ ký không?" Có người vừa nhiệt tình lại xấu hổ yêu cầu.
"Dĩ nhiên." Lăng Lăng vẫn cười tươi.
Cô vừa nói, mọi người đều muốn xin chữ ký, có người xin cô ký trên ví da, còn có người xin cô ký ở trên lưng áo sơ mi! Trầm Lăng Lăng được hoan nghênh vô cùng!
Thật vất vả, cuối cùng cô cũng ra khỏi thang máy, đám người kia nhiệt tình mê nhạc còn hô to cổ vũ cô.
Cô tự tin đi vào bộ phận nhân sự tập đoàn tài chính Hoàn Vũ.
"Cô là Trầm Lăng Lăng, làm sao có thể nhận công việc chuyên viên tài chính được?" Trưởng Bộ phận nhân sự ngạc nhiên, hoài nghi là nhầm lẫn. "Tập đoàn tài chính Hoàn Vũ rất khó xin việc! Cô..."
Cô vui vẻ đối mặt, khiêm tốn thong dong trả lời: "Tháo ánh hào quang xuống, tôi chỉ là người bình thường, tôi có bằng thạc sĩ tại đại học tại Mỹ, có khả năng nói tiếng Anh và Nhật. Xin anh cho tôi cơ hội để làm việc."
"Như vậy a!" Trưởng bộ phận nhân sự suy tính một hồi lâu sau gật đầu mà đồng ý. "Cô phải thi viết và trắc nghiệm sau đó phỏng vấn, rất nghiêm khắc đó!"
"Không thành vấn đề, tôi đồng ý." Trầm Lăng Lăng đã tính trước, gật đầu.
Đi tới hội trường cuộc thi, Lăng Lăng không khỏi xôn xao, cô trấn tĩnh rồi ngồi xuống, chuẩn bị cùng mấy trăm người trong và ngoài nước cùng nhau đối mặt với cuộc thi nghiêm khắc.
Nói tiếng Anh, Nhật và thi viết, Trầm Lăng Lăng cũng yên tâm, một mức độ tương đối khó khăn ở Đài Loan, có nhiều vấn đề phức tạp.
"Ở đây hướng tới chiến dịch toàn cầu hóa, mọi người tưởng tượng xem? Liên kết internet toàn cầu, hàng năm lạm phát đạt 1,5 tỷ dollar. Mà tội phạm phần lớn đều ở tập đoàn tài chính đa quốc gia tổ chức vận hành... Câu thứ nhất là -- làm thế nào để ngăn chặn lạm phát?"
Cái này thật khó khăn! Trầm Lăng Lăng nhíu mày thanh tú, cố gắng đáp lại.
Đem hết toàn lực trả lời xong vấn đề, Lăng Lăng tỉnh táo lại, lúc này bên tai nghe được có người bàn luận xôn xao. "Trầm Lăng Lăng trúng tuyển sao?" Cô không thèm để ý tới, như không nghe thấy gì.
Sau khi kết thúc thời gian nghỉ trưa có thể công bố thành tích, công ty tuyên bố mở phòng họp cho phép nhân viên nghỉ ngơi.
Đến buổi chiều, bộ phận nhân sự công bố thứ hạng, Trầm Lăng Lăng đứng đầu. Tin này làm mọi người rất ngạc nhiên.
Chuyên viên tài chính là một nghề mới, là công việc nữ giới trong nước thích nhất: chuyên viên tài chính cần trẻ tuổi, xinh đẹp, đầu óc thông minh. Họ phải có trình độ học vấn cao cùng tài năng quản lý chuyên nghiệp, thường gặp mặt mấy ngàn, vạn khách hàng giàu có nhất, cho nên "Chuyên viên tài chính" bị gọi đùa là người phụ nữ muốn câu rùa vàng hay là gả vào nhà giàu có.
Công bố thành tích xong, tiếp theo chính là phỏng vấn.
Trầm Lăng Lăng chuẩn bị một phần tin nhanh, bởi vì giọng nói trời sinh ra có chút lạc lạc, cô thu lại giọng điệu mềm mại, rõ ràng nói: "Căn cứ vào nghiên cứu trong gần hai mươi năm qua, cổ phiếu thù lao chia đều 21% cao hơn nhiều so với đầu tư vật chất, vì vậy, bí quyết của nhiều thế hệ đại gia làm giàu, chính là đầu tư cổ phiếu. Rất nhiều người luôn nói không hiểu cổ phiếu, sợ đầu tư, cho nên phí mất cơ hội trở thành người giàu có. Thật ra thì không cần phải quản lý tài sản, tài sản không để ý đến mình! Không có ai sinh ra là biết đầu tư, nếu như chỉ chậm chạp không bước bước đi đầu tiên, làm sao mà cổ phiếu có thể từ tiền lẻ sinh ra nhiều tiền, nhanh chóng giàu có được..."
Sau khi báo cáo xong, một quản lý cấp cao mở miệng nói, trong lời nói mang theo ý riêng "Mặc dù cô thi viết rất cao, kiến thức đủ chuyên nghiệp, tài ăn nói không tồi, chỉ là... Chuyên viên tài chính thu vào nhiều đến đâu, cũng không bằng cô trong giới showbiz đâu!"
Trầm Lăng Lăng không đồng ý, mỉm cười. "Tôi trước kia dù kiếm rất nhiều tiền, cũng chỉ nộp ít thuế, thực tế cũng là giàu có. Không thể không dám nói, hiện tại tôi dựa vào bề ngoài công việc, chính vì vậy, nên thời gian có hạn, không thể làm cả đời, trước mắt tôi cũng cần một công việc thật sự ổn định, mà chuyên viên tài chính là công việc vô cùng thích hợp với tôi, tôi có đầy đủ kiến thức chuyên nghiệp, tuyệt đối có thể đảm nhiệm, hi vọng công ty cho tôi cơ hội, để cho tôi được cống hiến cho công ty!"
Trưởng phòng nghe được câu trả lời Trầm Lăng Lăng, không kiêu ngạo, tự ti, phản ứng cực kỳ thông mình, không khỏi lộ ra ý cười.
Lăng Lăng thuận lợi thông qua một cửa ải, còn một cửa ải cuối cùng, là phải do tổng giám đốc phỏng vấn, nhưng trước mắt tổng giám đóc đang đi công tác tại Brazil, nên phải do thư ký của anh đặc biệt phụ trách.
Người bình thường đều nghĩ rằng trợ lý tổng giám đốc phải là một tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp, nếu không thì là một đại soái ca siêu cấp, nhưng đứng trước mặt Trầm Lăng Lăng là một vị tóc trắng xóa, cặp mắt tràn đầy thần thái lão nhân, ước chừng sáu mươi tuổi, tên tiếng anh là Michael.
Từ khả năng nói chuyện sắc bén, xem ra năng lực chuyên nghiệp, tuyệt không giống người bình thường "bình hoa trợ lý", nhìn dáng dấp thấy rằng Quan Hằng Trạch đã dùng đúng người.
"Rất xin lỗi, Tổng giám đốc ra nước ngoài khảo sát, đang ở Brazil thiết lập ngân hàng, cậu ấy không ở trong nước trong khoảng thời gian này, nên công việc do tôi phụ trách." Michael trầm ổn nói.
Ra khỏi nước khảo sát? Trầm Lăng Lăng ánh mắt buồn bã. Cô sẽ không quên mỗi khi anh ra khỏi nước, bên cạnh luôn đưa theo bạn gái tri kỷ Hà Lỵ Diễm, không hề xa cách.
Michael giới thiệu sơ qua xong, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Trầm tiểu thư, tôi tin rằng cô sẽ phải làm công việc này rất tốt."
"Thật sao?" Sắc mặt Lăng Lăng trầm xuống, có chút không vui. Từ khi vào đây, không có ai ăn nói sắc bén như thế, Michael là người đầu tiên.
Michael mỉm cười. "Bởi vì Trầm Lăng Lăng không dựa vào xinh đẹp, mà dựa vào thực lực và sự chuyên nghiệp vào được tập đoàn Hoàn Vũ, đây chính là một tin tức lớn. Tôi tin tưởng cô gia nhập công ty, nhất định sẽ làm ngành tài chính thêm thành công, Hoàn Vũ hoan nghênh sự gia nhập của cô!"
Trầm Lăng Lăng đổi giận thành vui, cười tủm tỉm trả lời: "Michael, cảm ơn ông coi trọng tôi, tôi sẽ không phụ lòng tin của ông."
Khi cô vui mừng rời khỏi phòng họp, đi qua hành lang thì ánh mắt của cô nhìn vào một bảng tên hấp dẫn
Tổng giám đốc Quan Hằng Trạch
Cô nhìn bảng hiệu nhiều lần, lập lại lời thề -- cô sẽ ra vào gian phòng làm việc tổng giám đốc một cách quang minh chính đại.