Thiên Hậu Của Ông Chủ

Chương 9: Chương 9




Sau khi phát hiện hai người đã bị nhốt trong nhà, Quan Hằng Trạch cùng Trầm Lăng Lăng nhất thời không có cách nào, chỉ có thể nhìn, đối mặt với hiện tại.

"Em có gây thù chuốc oán với ai không? Thế nào mà căn phòng này trở thành ngục giam? Loại công nghệ cao như vậy, hắn ta nhất định là một cao thủ mới có thể làm được!"

Ánh mắt Lăng Lăng trở nên mơ hồ. "Em không rõ lắm, nếu có thật thì có thể là qua lời nói, gần đây chính là Hà Lỵ Diễm, chỉ là cô ta hiện tại đang ở trong bệnh viện, còn... Đại khái chính là bên trong giới showbiz! Nhưng em cảm thấy tất cả mọi người đều đối xử không tệ, không nghĩ ra ai sẽ làm nên thủ đoạn như vậy để hại chúng ta..."

"Nếu như em rời khỏi giới showbiz, thì có thể bớt đi được những chuyện như vậy!"

"Bây giờ không phải thời gian để thảo luận, trước mắt trọng điểm là ai có thể tới cứu chúng ta?" Lăng Lăng lo lắng động cơ sau lưng của đối phương, nếu như trò chơi chỉ mới bắt đầu, vậy phải nhanh nghĩ ra biện pháp thoát thân. "Chúng ta phải ở đây mấy ngày đây?"

"Đừng quá lo lắng." Quan Hằng Trạch an ủi cô. "Michael phát hiện không tìm được anh, cậu ta sẽ phái người đi tìm."

"Anh nói cũng đúng." Nghe vậy, cô dần tỉnh táo lại.

"Nếu không, nhân viên quản lý ở dưới sẽ cảnh giác ta không xuống lầu, sẽ gọi điện thoại tới hỏi." Anh bắt đầu nghĩ tới mọi khả năng xảy ra.

Cô lắc đầu phủ nhận lời nói của anh. "Nhân viên quản lý ở đây tiếp xúc với toàn người nổi tiếng thượng lưu, những thứ này đều là riêng tư, vì vậy nhân viên quản lý sẽ không nhiều chuyện hỏi như vậy đâu."

"Trời ạ! Vậy..."

Cô cầm tay của anh, miễn cường mỉm cười. "Đừng lo lắng, vừa nãy em rất hồi hộp, nhưng bây giờ đã không còn nữa." Cô đứng dậy rót cốc nước chanh cho anh.

"Tại sao?" Anh nghi ngờ hỏi.

"Bởi vì có anh ở bên cạnh em! Chỉ là cảm thấy có lỗi vì em mà anh cũng bị nhốt ở đây!"

"Đừng nói như vậy, anh có thể chịu đựng được." Quan Hằng Trạch cũng mỉm cười nhìn Lăng Lăng.

"Em đã mua rất nhiều thức ăn, có thể chống đỡ được mấy ngày. Có đói bụng không? Có ăn bánh sủi cảo không? Để em đi nấu..." Cô đi tới phòng bếp, lại bị anh kéo lại.

"Anh không đói, chỉ là đang suy nghĩ..."

"Nghĩ gì vậy?"

"Hoàn cảnh này cũng cho anh một cơ hội trầm tư suy nghĩ. Nếu như ngày mai là ngày tận thế, tất cả đều tuyệt vọng, vào giờ phút này, em rất muốn làm gì?" Anh bình tĩnh nói.

Lăng Lăng đến gần anh, hỏi ngược lại: "Giống như bộ phim Ngày mai đi qua sao? Cùng lúc đó, mọi người nên quý trọng lẫn nhau, vậy anh muốn làm gì?"

"Anh muốn đem những giấu kín trong lòng nói cho em biết."

"Anh nói đi!" Cô muốn nghe lời thật lòng của anh.

Bỗng dưng anh quỳ gối xuống, Lăng Lăng không khỏi ngạc nhiên, nói không ra lời.

"Lăng Lăng, anh yêu em! Lấy anh được không?" Lần đầu tiên, anh quỳ xuống trước một người. "Tha thứ cho lời cầu hôn vụng về này của anh, cả nhẫn cũng không chuẩn bị, anh chỉ có thể dùng tấm lòng này..."

Rốt cuộc, anh cũng quỳ gối trước mặt cô rồi! Cô chờ đợi lâu như vậy, đã từng thề rằng muốn một ngày anh quỳ gối trước mặt cô... Hôm nay, giờ khắc này, cô đã đạt được tâm nguyện, cảm xúc nhất thời ngổn ngang, hỗn loạn.

"Anh không biết quan hệ giữa em và Lãnh Tần Vũ như thế nào, trước kia em từng ở cùng với hắn một tháng, hiện tại em cũng đang ở trong nhà hắn, anh cho là... em và hắn ta đang thân mật với nhau, chẳng qua anh không thèm để ý." Anh hồi hộp nói: "Anh đã yêu em từ trước, chỉ là ngu ngốc không phát hiện ra, bây ra vẫn yêu em, tương lai cũng sẽ mãi yêu em! Có lẽ cũng có rất nhiều người yêu em, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể so với anh!"

Cuối cùng Quan Hằng Trạch cũng nói ra, khiến Lăng Lăng nghĩ lại thời gian dài trước kia, cô chậm rãi mở miệng giải thích: "Đồ ngốc, em và Lãnh Tần Vũ chỉ là quan hệ bình thường, anh ấy sẽ không để ý đến em, em cũng vậy, anh cứ yên tâm 100%! Bởi vì em và anh ấy là anh em, anh ấy là anh cùng mẹ khác cha của em."

"Cái gì?" Quan Hằng Trạch kinh ngạc cực độ, rồi lại thở phào nhẹ nhõm. "Thì ra là như vậy. Em hại chết anh! Anh rất ghen tỵ với Lãnh Tần Vũ, còn tưởng là..." Anh không thể nào nói hết lời.

"Tại sao anh lại không tin tưởng em? Một mực cho rằng cuộc sống của em rất bừa bãi sao? Anh luôn coi em là một người phụ nữ lăng nhăng" Cô đem một bụng oán giận thổ lộ hết ra ngoài. "Anh đều cho là như vậy, vậy thì em cố ý để cho anh hiểu lầm."

"Không." Giờ phút này, anh cảm thấy như mở cờ trong bụng. "Lăng Lăng, anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em, xin em cho anh cơ hội để chứng minh."

Thật ra thì Lăng Lăng cũng rất khát khao có được hạnh phúc, hơn nữa cô biết hạnh phúc của mình đến từ Quan Hằng Trạch, mà nay giấc mơ đã trở thành hiện thực.

"Ừ! Từ nay về sau, em sẽ nắm chặt hạnh phúc của mình, anh chính là hạnh phúc của em!" Nhìn tâm tình trong mắt của Quan Hằng Trạch, cô sà vào lòng anh, muốn đem toàn bộ tình cảm biểu lộ ra.

"Em yêu anh! Em thật sự rất yêu anh, em vẫn luôn yêu anh...." Cô rơi nước mắt, cảm thấy rất vui.

Quan Hằng Trạch ôm thật chặt người phụ nữ mình hằng đêm nhung nhớ, giống như một lần nữa tìm về với cuộc sống hạnh phúc không thể mất đi.

Lăng Lăng bắt đầu khóc lớn tiếng, khóc đến đau lòng, anh nhẹ nhàng nói ở bên tai cô, thỉnh thoảng lại khẽ vuốt tóc của cô, dịu dàng làm cho nước mắt của cô càng không thể ngừng được.

Cho đến khi anh hôn cô, môi của cô cũng tràn đầy ngọt ngào --

"Anh rất muốn em!" Tình yêu lâu dài tích lũy và sự nhiệt tình, giống như hai thứ thuốc trợ tình, một khi phát tác thì không thể nào ngăn được.

Mọi nơi đều lưu lại ngọn lửa hòa tan, thậm chí cô còn cảm thấy hô hấp đau đớn, nhịp tim đập nhanh như đánh trống, càng lúc càng nhanh

Mưa phùn bên ngoài cửa sổ như bao phủ thế giới của hai người, vì tình yêu mà họ đem lại cho nhau thật ấm áp.

Sáng sớm yên tĩnh, bầu trời có sương mù mỏng, hai người cùng tỉnh lại. Ở dưới chăn, không kìm được lại tiếp tục triền miên.

"Anh có làm em đau không?" Anh khẩn trương hỏi.

Cô xấu hổ lắc đầu.

Anh nói ra nghi vẫn trong lòng : "Anh không hiểu tại sao trong phòng em có cái bao..."

"Đó là của Lãnh Tần Vũ đấy! Trước kia anh ấy với chị dâu..." Cô nói ra đầu đuôi sự việc.

"Cho nên trước kia em nói dối, cố ý chọc giận anh phải không?" Anh nhìn cô chằm chằm, cố ý đe dọa. "Thật ra thì chỉ cần gặp em, mọi nguyên tắc của anh đều biến mất... Anh thật vô dụng, có phải không?"

Lăng Lăng vô cùng cảm động trốn vào lòng anh, có anh như vậy là đủ rồi, cuộc sống chẳng còn gì để đòi hỏi!

Mặc dù hai người bị nhốt bên trong phòng, không thể đi đâu được, nhưng họ lại vô cùng tự do và thỏa mãn, tất cả đều tốt đẹp, ngọt ngào, mối quan hệ giữa hai người trở thành tình yêu đơn thuần, giản dị.

Ban ngày, cô và anh nằm trên thảm ngoài ban công hưởng thụ ánh nắng và gió nhẹ, chán thì quay vào trong phòng, uống Cappuchino đá, cùng với bánh pho mát và nhiều loại bánh quy.

Buổi tối, họ chỉ ngồi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, dù hoàng hôn dần dần buông xuống, cuối cùng, nhìn lên bầu trời, nhiều ngôi sao nhỏ và lấp lánh, dường như vô cùng thoải mái và yên bình.

"Nếu thoát ra khỏi đây, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn." Quan Hằng Trạch gối đầu lên chân Lăng Lăng lẩm bẩm nói. "Sau đó, em phải chuyên tâm làm Quan phu nhân..." Anh nói với cô rất nhiều kế hoạch trong tương lai, hai người về sau sẽ sinh con.

Cô chăm chú lắng nghe, cười nhẹ, không nói gì, miệng đưa hình vòng cung tràn đầy hạnh phúc.

Lúc này, tầm mắt Lăng Lăng đưa đến con gấu bông bị anh đá dưới sàn, cô đau lòng khom lưng nhặt nó lên.

"Đáng ghét! Không được bắt nạt gấu bông như vậy!" Cô cong miệng anh đào lên nói.

"Không được để nó đối diện với chúng ta!" Hai người đều xộc xệch quần áo.

"Tại sao?" Cô không hiểu.

"Bởi vì..." Anh bắt đầu giật mình.

Lăng Lăng liền nghi ngờ hỏi: "Đúng rồi, tại sao anh biết mà tới cứu em?"

"Bởi vì..."

Nhìn anh lúng túng, Lăng Lăng cảnh giác, nghĩ rằng ở đây có gì đó kỳ quặc, cô vuốt gấu bông, phát hiện ở chân của nó có một dây điện nhỏ không chú ý thì sẽ không thấy được. Cô không hề phát hiện ra đến tận bây giờ.

"Đây là cái gì?"

"Đây là..." Xong rồi, bị lộ rồi, anh không biết nên giải thích như thế nào.

"Anh theo dõi em?"

"Anh không cố ý, anh chỉ quan tâm đến em..." Anh nhanh chóng tự thú, nói ra nguyên nhân của sự việc.

"Vậy em làm cái gì, cũng bị anh nhìn thấy hết rồi sao?" Đôi lông mày nhíu lại, nhìn hành động của Quan Hằng Trạch, cô không biết nên phản ứng thế nào.

"Em thật sự rất mê người, thật đáng yêu..." Anh liều lĩnh nói, chỉ sợ cô trách tội mình, đến lúc đó anh sẽ chết thảm. "Bất luận là khi giơ tay, nhấc chân lên, cũng vô cùng sức quyến rũ, cho nên anh mới không cẩn thận chìm đắm vào ..."

Lăng Lăng vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: "Vậy anh cũng thật tội nghiệp, đi làm không thể chuyên tâm được? Nói như vậy, em cũng không thiệt phải không? Bởi vì em đã hoàn toàn nắm được lòng của anh rồi!" Một giây sau, cô nhào về phía anh. "Trầm Lăng Lăng bị nhìn trộm, nếu anh đã nhìn nhiều như vậy, thì phải trả cái giá cao hơn."

Cô nói được là làm được, dĩ nhiên Quan Hằng Trạch cũng vui vẻ tiếp nhận trừng phạt.

Michael vẫn không tìm thấy Quan Hằng Trạch, điện thoại di động của anh bị rơi rồi sao? Anh đang ở đâu?

Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba không tìm được người, Michael gấp gáp giống như kiến bò trên chảo nóng. Tổng giám đốc bị bắt cóc sao? Vì sao không nhận được bất cứ cuộc gọi đe dọa nào? Sự việc chưa được xác định, anh cũng không dám báo cảnh sát, tránh bị quấy rầy bởi truyền thông.

Michael cố nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, Quan Hằng Trạch vội vàng rời đi, vô cùng lo lắng, nên chắc chắn có liên quan đến Trầm Lăng Lăng.

Michael gọi điện thoại cho Trầm Lăng Lăng, nhưng điện thoại cũng không liên lạc được, anh quyết định đến tận nơi ở của Trầm Lăng Lăng --

Michael hỏi nhân viên quản lý: "Hôm trước, Quan Hằng Trạch có tới đây không?"

"Thật xin lỗi, tôi không thể trả lời." Nhân viên quản lý chặt chẽ, trừ khi là cảnh sát phá án, nếu không sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì.

Nhưng Michael không thể báo cảnh sát, anh lại hỏi tiếp: "Vậy... tôi tìm tiểu thư Trầm Lăng Lăng, có được không?"

"Có thể." Nhân viên quản lý gọi điện thoại lên, điện thoại vang lên một hồi lâu, không có người nhận. "Thật xin lỗi, chúng tôi không thể liên lạc được với tiểu thư Trầm Lăng Lăng."

"Như vậy... tôi có thể lên trên đó được không?" Michael nói.

"Rất xin lỗi... anh không phải người ở đây, anh không thể đi lên được." Nhân viên quản lý trực tiếp cự tuyệt.

"Tôi đi tìm tiểu thư Trầm Lăng Lăng." Michael cố chấp không chịu rời đi.

Mặc kệ nhân viên quản lý giải thích như thế nào, Michael vẫn cương quyết không rời đi.

Michael dứt khoát ngồi trên ghế bên ngoài phòng quản lý, trực giác anh cho thấy rằng Quan Hằng Trạch mất tích có liên quan đến Trầm Lăng Lăng, hiện tại không thể tìm được Trầm Lăng Lăng, anh nhất định phải tìm được cô hỏi rõ ràng.

Lúc này, có một người đàn ông cao lớn và anh tuấn đi tới, lời nói và cử chỉ vô cùng sang trọng.

"Tôi là chủ nhà, tôi có thể vào, đi thôi!"

"Ngài là..." Nhân viên quản lý không nhận ra anh.

"Tôi là Lãnh Tần Vũ, hiện tại Lăng Lăng đang ở phòng của tôi."

"Lãnh tiên sinh?" Michael vội vàng đứng lên, chủ động hỏi. "Ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu, trăm nghe không bằng một thấy..." Lãnh Tần Vũ đã từng được vinh danh trên tạp chí Time, là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.

Lãnh Tần Vũ cũng từng đọc qua tạp chí về Michael, Quan Hằng Trạch đã từng hình dung Michael như anh trai của hắn, Michael có kinh nghiệm và kiến thức hơn bất cứ ai, ngoài ra còn là người quản lý của Quan Hằng Trạch, giống như Gia Cát Lượng quân sư của Lưu Bị.

"Lãnh tiên sinh, tôi có việc cần anh giúp!" Michael đến gần Lãnh Tần Vũ nói, anh không muốn sự việc Quan Hằng Trạch mất tích trở nên ồn ào.

"Tôi hiểu, tôi có chìa khóa mở cửa, đi thôi!" Anh đưa Michael đi lên lầu.

Lúc này, Lăng Lăng và Quan Hằng Trạch đang nằm ở ban công, không khí vô cùng thân mật.

"Có người mở cửa!" Lăng Lăng rất nhạy cảm, cô đẩy đẩy Quan Hằng Trạch bên cạnh nói: "Em nghe thấy tiếng mở cửa!"

"Thật sao?"

Hai người vội xông đến chỗ cửa, cùng lúc đó, cửa chính vừa mở, bốn người nhất thời yên lặng không một tiếng động...

"Chúng ta tự do rồi!" Trầm Lăng Lăng vui mừng hét lên.

"Cảm ơn mọi người đã đến rồi!" Quan Hằng Trạch cũng vui mừng như điên.

"Tổng giám đốc, anh thực sự ở đây!" Michael nhìn thấy hai người bình yên vô sự, thở dài một hơi.

Lãnh Tần Vũ nhìn hai người quần áo xộc xệch, không khỏi bật cười. "Michael rất lo lắng cho cậu, nghĩ rằng hai người xảy ra chuyện gì không may, thì ra hai người ở đây nói chuyện yêu đương."

"Anh đừng suy nghĩ lung tung!" Lăng Lăng đỏ mặt giống quả cà chua, muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. "Không phải như vậy..."

"Chúng tôi... Chúng tôi bị giam ở trong phòng này đã ba ngày rồi." Quan Hằng Trạch ngập ngừng nói.

"Bị giam ?" Michael không giải thích được, Lãnh Tần Vũ chột dạ ho khan.

Quan Hằng Trạch vội vàng dẫn họ đi kiểm tra xung quanh, Lăng Lăng trở về phòng thay quần áo.

"Thật quá đáng sợ!" Bọn họ đều không thể tin được chuyện vừa xảy ra.

"Xin chờ một chút, tổng giám đốc, tôi gọi điện cho bảo vệ tới giám định, xem rốt cuộc đã có chuyện gì." Michael suy nghĩ nói.

"Được! Chuyện này trước hết phải giữ bí mật, không được truyền ra ngoài." Quan Hằng Trạch hạ lệnh.

Không bao lâu, bảo vệ khách sạn tới, sau một hồi kiểm tra, xác định phòng đã bị khóa ở cửa chính, điện thoại, hệ thống truyền tin, còn có điện cao thế ở ngoài cửa sổ... chứa rất nhiều thiết bị.

"Ai đã tạo ra chuyện này?" Quan Hằng Trạch lo lắng không dứt, anh sợ sẽ có lần thứ hai.

Lãnh Tần Vũ vẫn lạnh lùng nói: "Dù sao đi nữa, Lăng Lăng không thể ở đây nữa, nếu em ở đây, anh sẽ không yên tâm."

"Dĩ nhiên, cô ấy đã có gia đình hạnh phúc mãi mãi rồi!" Quan Hằng Trạch công khai. "Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, sống cả đời với cô ấy."

"Tôi rất vui lòng giao Lăng Lăng cho cậu." Lãnh Tần Vũ chúc phúc cho em gái:"Chúc em hạnh phúc mãi mãi, Lăng Lăng."

"Cảm ơn anh! Anh trai."

Quan Hằng Trạch hơi lúng túng nói: "Quá khứ em đã làm chuyện có lỗi với anh, thật xin lỗi. Cảm ơn anh đã thành toàn." Quan Hằng Trạch cũng gọi Lãnh Tần Vũ là anh.

Trầm Lăng Lăng nhìn hai người, không biết rằng nhiều năm trước hai người đã từng gặp mặt nhau.

Một tiếng "anh" này, Quan Hằng Trạch rất cam tâm tình nguyện, trải qua chuyện xảy ra lần này, Lãnh Tần Vũ coi như là ân nhân cứu mạng của họ, hai người đều là đàn ông trừ quan hệ người thân, sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

Hốc mắt Trầm Lăng Lăng ửng hồng, nhào vào lòng ôm Quan Hằng Trạch, rốt cuộc cô cũng tìm được cuộc sống hạnh phúc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.