Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 51: Chương 51: Bốn tiền thịt người




(tiền, đơn vị đo lường thuốc, 1 tiền = 5g, khoảng 20g thịt người)

Tầm mắt Âu Dương Tuệ Như tập trung ngắm nghía bộ ấm trà tinh xảo trên án, dường như chẳng hề chú ý tới Giang Ánh Nguyệt đang vượt qua đám người đi về phía nàng. Mãi đến khi Giang Ánh Nguyệt quỳ gối bên chân nàng, cúi thấp cái đầu mà nàng ta tự cho là cao quý kia, Âu Dương Tuệ Như mới khoan thai dời mắt bình tĩnh nhìn về phía nàng ta.

“Giang nữ quan, ngươi có phương thuốc dâng lên à?” Âu Dương Tuệ Như hỏi hơi mang sự mong đợi trong giọng nói mà trong mắt lại thoáng hiện một chút tàn khốc. Hôm nay ngươi ám hại phụ hoàng, ta sẽ nhớ kỹ, sau này trả lại gấp bội lầni! Nàng thầm nghĩ.

“Bẩm báo Thái tử phi, quả thật nô tỳ có một phương thuốc dâng lên.” Giang Ánh Nguyệt cúi đầu, ấp úng nói ra.

“Tốt! Giang nữ quan ngươi nói đi, An Thuận, ngươi nhớ kỹ. Nếu phương thuốc công hiệu, đến lúc đó nhất định bản cung phải trọng thưởng cho Giang nữ quan. Mới nãy cũng đã nói rồi, sẽ chuẩn cho ngươi xuất cung trước thời hạn, câu này là chắc chắn.” Âu Dương Tuệ Như cẩn thận hứa hẹn.

Mà đời nào Giang Ánh Nguyệt chịu đi? Ở lại thêm một khắc nàng ta liền có thêm một phần cơ hội, bởi vậy không hề suy nghĩ liền xua tay cự tuyệt, “Không không không, giúp Thái tử phi phân ưu giải nạn là bổn phận của nô tỳ, có thể chữa trị Hoàng Thượng là vinh hạnh nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn ở lại, hết sức chăm sóc Hoàng Thượng cho đến khỏe hẳn, đây là lòng trung thành của nô tỳ, mong Thái tử phi cho nô tỳ một cơ hội.”

Giang Ánh Nguyệt mở miệng ngậm miệng đều nô tỳ, thái độ dường như cũng rất chân thành tha thiết, cũng vô cùng thể hiện lòng trung thành của nàng ta, nhưng Âu Dương Tuệ Như đã không nhịn nổi nữa mà đứng lên, “Được rồi, mấy ngày nữa rồi nói sau, lúc này phụ hoàng còn bệnh nặng, không phải là lúc tỏ vẻ trung thành, ngươi cứ nói phương thuốc trước đi.” Léo nha léo nhéo cả một đống, ngươi có dám chắc không phải là ngươi đang cố ý kéo dài thời gian?

Giang Ánh Nguyệt đang có biểu tình chân thành thấp kém cũng tắc nghẹn, hậm hực cúi đầu, khó chịu đọc phương thuốc, “Nô tỳ đọc, xin An tổng quản nhớ kỹ. Sài Hồ hai tiền rưỡi, Hoàng Cầm hai tiền rưỡi, Thạch Cao bốn tiền rưỡi, Tri Mẫu hai tiền, Nhân Sâm hai tiền, Nhân Trần bốn tiền, Bán Hạ Chế hai tiền, Hoắc Hương hai tiền, Y Nhân Mễ hai tiền rưỡi, Hoạt Thạch hai tiền rưỡi, Cam Thảo một tiền, Vô Căn Thảo bốn tiền. Ba chén nước sao còn một chén, ngày uống một thang, uống liên tục bốn ngày.” (Chẹp, nhức đầu cái phương thuốc, ta tra trang https://www.yhoccotruyen.org/ thấy toàn có công dụng hạ sốt ^^)

Phương thuốc của Giang Ánh Nguyệt khác xa phương thuốc của các thái y, dược liệu sử dụng đều là những thứ dược liệu bình thường. An Thuận ghi xong, còn nghiêm túc đọc lại một lần, sắc mặt hơi có chút uể oải chán nản. Phương thuốc bình thường như vậy liệu có thể chữa khỏi bệnh thương hàn? Hắn thật hoài nghi.

Âu Dương Tuệ Như lại có vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng vô cùng tin tưởng, không chỉ vì đã biết trước nội dung mà còn bởi vì càng là phương thuốc thông dụng, càng được dân chúng kiểm tra, hiệu quả trị liệu của nó thường khiến người ta không ngờ.

“Được! An công công, lập tức phái người đi sao thuốc!” Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, vội vàng ra lệnh.

“Khoan đã, nô tỳ còn chưa nói xong.” An Thuận đang định đi, Giang Ánh Nguyệt khẩn trương ngăn động tác của hắn.

“Còn có cái gì chưa nói nữa? Nói nhanh đi!” Âu Dương Tuệ Như nhíu mày hối thúc. Chắc không phải nữ nhân này lại muốn trở trò gì nữa chứ?

“Bẩm Thái tử phi, phương thuốc này nhìn cũng bình thường, nhưng lại cần thuốc dẫn hết sức không bình thường mới có thể có công hiệu. Thuốc dẫn này hơi có chút không thể tưởng tượng nổi, nô tỳ không biết có nên nói hay không.” Giang Ánh Nguyệt cúi đầu, giọng điệu sợ hãi, đáy mắt lại lướt qua ý cười bí hiểm như có như không.

“Bất kể thuốc dẫn không thể tưởng tượng được bao nhiêu, ngươi cứ việc nói ra! Cho dù là tim rồng gan phượng, bản cung cũng sẽ nghĩ cách chuẩn bị!” Âu Dương Tuệ Như lạnh giọng nói, cố gắng dằn lòng. Lúc này nàng thật sự chẳng có tâm tư bồi Giang Ánh Nguyệt chơi đùa, nhưng lại không thể không tham gia, sợ nàng ta giấu thành phần quan trọng trong phương thuốc làm hại phụ hoàng.

“Không cần đến mức tim rồng gan phượng, chẳng qua là cần một tiền thịt người làm thuốc dẫn, bốn thang thuốc thì cần tổng cộng bốn tiền thịt người. Vào giờ phút nguy cấp này, nô tỳ vốn không nên đợi Thái tử phi hỏi mới đứng ra dâng phương thuốc, nhưng nghĩ vẫn thấy thuốc dẫn vô cùng tà môn, chỉ e Hoàng Thượng dùng xong lại xảy ra chuyện gì, bởi vậy nô tỳ mới chần chừ, mong Thái tử phi thứ tội!” Giang Ánh Nguyệt cúi đầu sát nền đất lạnh như băng, ngăn chặn lý do Âu Dương Tuệ Như có thể hỏi tội trước, trên mặt tràn ra một nụ cười âm trầm.

Trong điện, mọi người nghe thấy lời của Giang Ánh Nguyệt, không hẹn mà cùng phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, ngay cả An Thuận cũng xanh mặt. Thuốc dẫn này thật sự không thể tưởng tượng nổi, quá kinh hãi, làm bọn họ nghe xong tê hết cả da đầu. Nhưng mà, tuy rằng phương thuốc này thật ghê tởm, mọi người lại tin tưởng dược hiệu phương thuốc hơn mấy phần. Từ trước đến nay, kỳ dược gì cũng có mấy thành phần vô cùng cổ quái ở trong đó!

Thịt người! Nội dung trong kịch bản rõ ràng không có cái này mà! Hay cho Giang Ánh Nguyệt nhà ngươi, đầu óc thật nhanh, vẫn chưa từ bỏ ý định phải không? Muốn phụ hoàng nhận ân cắt thịt cứu mạng của mi? Mi đừng có mà nằm mơ! Âu Dương Tuệ Như rũ mắt, che giấu băng hàn tỏa ra đáy mắt.

“Bẩm Thái tử phi, nếu nô tỳ dâng lên phương thuốc, đương nhiên sẵn lòng cắt thịt làm thuốc dẫn. Chỉ cần có thể cứu Hoàng Thượng, cho dù có muốn mạng nô tỳ, nô tỳ cũng không có một câu oán hận! Mong rằng Thái tử phi thành toàn một lòng trung thành của nô tỳ.”

Quả nhiên như dự đoán của Âu Dương Tuệ Như, Giang Ánh Nguyệt thấy trong điện lặng ngắt như tờ, dập đầu thật mạnh, đúng lúc mở miệng thỉnh cầu.

An Thuận nhìn về phía Giang Ánh Nguyệt đang biểu lộ sự kiên định, trong lòng xúc động. Tỳ nữ này thật ra vô cùng trung thành, lúc trước thật là bọn họ đa nghi, nếu nàng ta muốn hại Hoàng Thượng, lúc này cũng chẳng cần nói ra mấy lời này, lại làm ra hành động vĩ đại này.

Âu Dương Tuệ Như liếc Giang Ánh Nguyệt đang cúi đầu xuống, đôi mắt trong trẻo dần dần tối lại, hỗn loạn một mảnh. Mặt nàng không chút biểu cảm im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng, “Không cần làm phiền Giang nữ quan. Bốn tiền thịt không nhiều lắm, cứ cắt bản cung đi. Bản cung là Thái tử phi, là con dâu của phụ hoàng, xuất thân càng cao quý hơn, quan hệ càng thân mật hơn, dùng thịt bản cung, dược hiệu lại càng tốt. An Thuận, đi gọi thái y đến kiểm tra phương thuốc, tiện thể cắt thịt giúp bản cung!”

An Thuận đi đứng run rẩy, cộp một tiếng quỳ xuống, đầu đầy mồ hôi cầu xin, “Thái Tử Phi, ngài không được thế!”

Nếu sau này Hoàng Thượng biết Thái tử phi vì hắn mà tự làm tổn thương thân thể, mọi người ở đây, người người đều phải bị khoét thịt, mà không chỉ bốn tiền thôi đâu! An Thuận dập đầu liên tục, vẻ mặt sắp khóc. Đây chính là bảo bối trong lòng Hoàng Thượng, là chủ nhân mà một sơi tóc cũng không thể bị tổn thương đó!

“Lắm lời gì thế? Tần ma ma, ngươi đi đi!” Tâm ý Âu Dương Tuệ Như đã quyết, thấy An Thuận không chịu đứng dậy, đổi lại gọi Tần ma ma đi.

Sắc mặt Tần ma ma trắng bệch, cả người lảo đảo một chút, cũng cộp một cái quỳ xuống, một bước cũng không chịu nhúc nhích.

“Tiểu Vũ, ngươi đi! Mau lên đi!” Âu Dương Tuệ Như đập thật mạnh lên cái án, chỉ vào Tiểu Vũ lớn tiếng ra lệnh. Tiểu Vũ rụt vai, hơi do dự trong chốc lát, bị tiểu thư trừng mắt một cái, bịch một tiếng chạy ra nội điện .

“Các ngươi đừng vội khuyên giải, để có dược hiệu tốt nhất, tâm ý bản cung đã quyết! Thích quỳ cứ quỳ đi.” Mắt thấy cảnh đông nghìn nghịt người quỳ hết cả trong điện, Âu Dương Tuệ Như chẳng thèm động đậy, kiên quyết nói.

Giang Ánh Nguyệt cúi đầu thấp, trong khoảnh khắc biểu tình chân thành bi thương bị méo mó, dữ tợn giống như quỷ. Âu Dương Tuệ Như, cắt thịt vậy mà ngươi cũng dám giành với ta? Được lắm! Ta cũng muốn nhìn ngươi làm sao cắt đây! Có một số việc nói thì dễ làm mới khó, ngươi đừng quá ngây thơ!

Tiểu Vũ vội vàng chạy vào nội điện, túm một gã thái y, vội vàng kể rõ tình huống bên ngoài một lần. Mấy thái y nghe vậy, sắc mặt thay đổi hết, vội vàng chạy ra ngăn cản.

Bọn họ hoang mang hốt hoảng chạy ra nội điện, lại không chú ý Hoàn Nhan Bất Phá với hai mắt đang nhắm nghiền nằm trên giường bỗng nhiên giật giật đầu ngón tay, chân mày chíu chặt lại, như muốn cố gắng mở mắt lại bất lực.

Các thái y ra sau điện hết sức khuyên bảo cũng không thể ngăn cản quyết định của Thái tử phi, ngược lại còn bị ba tấc lưỡi không xương của Thái tử phi nói làm cho dao động, cuối cùng gật đầu đồng ý .

Âu Dương Tuệ Như thu phục thái y xong cũng đã hết hơi hết sức, vứt mọi người lại đó đi vào nội điện thăm Hoàn Nhan Bất Phá.

Nhìn nam nhân không ý thức nằm ở trên giường, thân hình cao lớn gầy yếu, Âu Dương Tuệ Như ửng đỏ hốc mắt, khẽ nắm lấy tay hắn lên, áp vào mặt, cúi đầu nói, “Hoàn Nhan Bất Phá, người chính là Hoàn Nhan Bất Phá bách chiến bách thắng mà, làm sao có thể thua trên tay một căn bệnh thương hàn nho nhỏ? Uống xong thang thuốc này ngươi sẽ khỏe. Ha ha ~ Giang Ánh Nguyệt tính kế thật là hay, rõ ràng thuốc này hữu hiệu mà nàng ta cứ muốn cắt bốn tiền thịt của ta làm thuốc dẫn. Hừ, bốn tiền thịt mà thôi, chẳng thể nào so được với bị nàng ta chặt tay chân, biến thành con heo.”

Nàng cúi đầu nỉ non, giọng nói càng ngày càng lạnh như băng, nhận thấy được bàn tay to lớn trong tay bỗng nhiên run rẩy một chút, trên mặt Hoàn Nhan Bất Phá cũng xuất hiện thống khổ cực độ, nàng vội vàng thu hồi lãnh ý trên người, cúi người nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má hắn, dịu dàng trấn an, “Không đau không đau, uống thuốc rồi rất nhanh sẽ không đau nữa. Chỉ cần phụ hoàng của ta có thể bình phục, bốn tiền thịt thì tính là gì? Cho dù thịt ta cũng cắt được! Phụ hoàng người hãy chờ, ta đi nấu thuốc!”

Sắc mặt nàng lo lắng chạy khỏi nội điện, không chú ý Hoàn Nhan Bất Phá bỗng nhiên nâng tay lên, dường như đang cố gắng giữ lại cái gì đó, cánh tay kia giơ lên một hồi lại không có bắt được cái gì, lại vô lực buông xuống, chỉ là biểu cảm trên mặt hắn lại càng thêm thống khổ.

Âu Dương Tuệ Như chạy ra điện, bảo thái y mau chóng cắt thịt cho nàng. Tần ma ma và Tiểu Vũ lo lắng, gắng gượng đi theo, mấy người tìm cái phòng trống không, Tần ma ma cầm một cái khay bạc nhận thịt, sắc mặt Tiểu Vũ trắng bệch dán chặt mắt nhìn thái y, giúp tiểu thư nhà mình kéo ống tay áo lên cao, lộ cánh tay trái ra, chuẩn bị lấy bốn tiền thịt trên cánh tay.

Cắt thịt người, hơn nữa còn là người sống, thân phận người sống này lại còn là Thái tử phi cao cao tại thượng, tâm lý tố chất mạnh mẽ của thái y dù đã trở lại thì lúc này cũng căng thẳng không thở nổi, trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi lớn, bàn tay cầm con dao nhỏ vươn ra lại thu về, vươn ra lại thu về, cứ thế lặp lại nhiều lần.

Bản thân Âu Dương Tuệ Như đã chuẩn bị tốt tâm lý, thấy thái y cứ ứa mồ hôi lạnh ra và tay đối phương cứ run run đến cả đao cũng cầm không xong, nàng lại có chút căng thẳng theo, thả tay xuống, đuổi thái y ra, “Ngươi đi đi, bản cung tự mình làm.”

Thái y bị đuổi ra ngoài, các cung nhân lo lắng chờ ở ngoài phòng đều thật bất ngờ, ồn ào nghển cổ nhìn vào trong phòng.

Âu Dương Tuệ Như cầm cây đao nhỏ trong tay, vô tình thoáng nhìn ra ngoài cửa, lại bắt gặp ánh mắt Giang Ánh Nguyệt hơi trào phúng và hoài nghi đảo qua trên người nàng, một sự ác ý lặng lẽ xuyên thấu qua tầm mắt của nàng ta đánh úp về phía Âu Dương Tuệ Như.

Trào phúng? Hoài nghi? Cho là ta không dám sao? Đã thế, chúng ta liền chơi trò chơi thì thế nào? Trong lòng lạnh lùng nghĩ thầm, một chút ám quang quỷ dị xẹt qua đáy mắt Âu Dương Tuệ Như rồi đi luôn, chát một tiếng đóng sầm cửa lại, quay đầu xem nhìn Tiểu Vũ, cười vô cùng dịu dàng.

“Tiểu Vũ, tiểu thư nhà ngươi cắt thịt, ngươi có cảm giác bản thân cũng cắt thịt, cũng cảm thấy cánh tay đau đớn từng cơn từng cơn phải hay không?” Âu Dương Tuệ Như đến cạnh, nhỏ giọng hỏi bên tai Tiểu Vũ.

“Đương nhiên, hiện giờ Tiểu Vũ cảm thấy đau quá!” Tiểu Vũ ôm cánh tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thảm thiết nói.

“Tốt lắm, lại đây, nhìn ta cắt thịt, cảm nhận tỉ mỉ từng cơn đau của ta, giúp ta chia sẻ một phần.” Âu Dương Tuệ Như kéo ống tay áo, múa múa đao trên cánh tay một chút, lệnh cho Tiểu Vũ đang nhắm mắt không dám nhìn cũng phải nhìn.

Vẻ mặt Tiểu Vũ cầu xin, khuôn mặt trắng bệch nhìn Âu Dương Tuệ Như đang lướt lướt như sắp cắt thịt trên cánh tay, bất giác xiết chặt cánh tay trái mình, giống như cũng đang bị dao nhỏ tiến tới cắt từng miềng từng miếng, ớn lạnh từng cơn, nháy mắt nổi da gà toàn thân.

Âu Dương Tuệ Như liếc Tiểu Vũ nắm cánh tay trái một cái, trong mắt hiện lên sự vừa lòng. Tốt lắm, Tiểu Vũ đã có cảm giác chẳng khác bản thân cũng bị cắt thịt, trò chơi này bắt đầu.

Miệng nàng giác nhếch lên, cầm lấy một chiếc khăn nhét vào miệng, hàm răng khẽ cắn, hai mắt nhắm lại, mạnh mẽ lóc thịt trên cánh tay. Dao nhỏ rất sắc bén, một miếng thịt theo đó rời ra, rơi vào chiếc khay bạc Tần ma ma đang cầm.

Tiểu Vũ kêu đau một tiếng, bịt chính cánh tay trái mình ngồi xổm xuống, mặt mũi nhăn nhó, nghiến răng trợn mắt, nửa ngày vẫn còn thẫn thờ, như là cắt thịt của nàng vậy.

Tần ma ma cũng mặt nhăn mặt, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn khay bạc thêm cái nào.

Âu Dương Tuệ Như lập tức lấy vải bông dùng sức kìm miệng vết thương, đợi cho máu tươi ngừng chảy liền kêu Tần ma ma cho thuốc trị thương mà thái y đã chuẩn bị trước lên cánh tay trái nàng, lại băng vải thật chặt. Lau mồ hôi toát ra đầy trán, nhìn Tiểu Vũ ngồi trên mặt đất không ngừng kêu đau, nàng nhếch miệng nở nụ cười.

“Tần ma ma, cũng băng vải lên nh tay cho Tiểu Vũ!” Âu Dương Tuệ Như cố nén đau đớn, giọng điệu bình tĩnh nói.

“Hả? Nhưng nàng không bị thương mà!” Tần ma ma có chút không hiểu.

“Ngươi nhìn hiện nàng như vậy, hình như còn bị thương nặng hơn cả ta nữa, mau băng lại cho nàng đi.” Âu Dương Tuệ Như ngồi xuống thở, giọng điệu vừa hài hước vừa trêu chọc.

Thấy nhà mình tiểu thư còn có thể cười đùa trệu chọc, nghiễm nhiên tinh thần tốt lắm, tâm lý Tần ma ma cụng khôi phục, nghĩ là làm cho nàng vui vẻ lên chút cũng tốt, liền băng cho Tiểu Vũ một vòng vải thật dày trên cánh tay.

Ba người thay đổi quần áo bị lấm máu, chỉnh trang lại dung nhan, cầm khay bạc lên, chuẩn bị đưa thuốc dẫn đến dược phòng.

Âu Dương Tuệ Như kẹp chặt cánh tay, chầm chậm đi đến cạnh cửa, liếc Tiểu Vũ với sắc mặt trắng bệch một cái, đột nhiên đưa tay đi vỗ vào cánh tay trái băng bó của nàng, Tiểu Vũ tránh không kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, cúi đầu kêu đau một tiếng.

Nhìn thấy biểu hiện nàng rất thật có thể so với diễn viên, Âu Dương Tuệ Như thầm gật đầu: tốt lắm, cô gái nhỏ này tâm địa thuần khiết, lại vô cùng trung thành, bị nàng thôi miên triệt để. Giang Ánh Nguyệt, mi muốn chơi à, ta liền chơi với mi, con mắt mi cần phải được lau chùi một chút!

Nàng điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, làm ra bộ dáng tái nhợt lại bình tĩnh, chầm chậm bước ra cửa phòng, khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.