Âu Dương Tuệ Như cực kỳ vui vẻ đối với việc luyện tập bắn tên với mục tiêu mười mét, bắn hết tên này rồi đến tên khác, liên tục không ngừng nghỉ, nhìn thì có vẻ như ra tay lưu loát, kì thực chẳng có nổi một mũi tên nào bắn trúng bia, vô cùng thê thảm.
Thế Tông thật sự nhịn không được nữa, khoanh tay, bước nhanh về phía trước, đi đến gần mới mở miệng nói: “Tên cũng không phải để bắn như vậy!”
Bất ngờ nghe thấy giọng nói trầm thấp hùng hậu của Thế Tông vang lên, đám người Âu Dương Tuệ Như cả kinh, một loạt quay đầu nhìn về phía Thế Tông.
“Nhi tức (con dâu) ra mắt phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc.” Âu Dương Tuệ Như mang theo mọi người hành lễ, trong tay vẫn cầm chặt cây cung như trước, trên mặt vẫn còn lưu lại biểu tình thất bại khi mũi tên vừa nãy bắn không trúng bia, nhìn cực kỳ ủy khuất.
Thế Tông mỉm cười, đưa tay hơi dìu Âu Dương Tuệ Như lên, “Thái tử phi đứng lên đi.” Đợi Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, hắn tiếp tục tiếp nói: “Bắn tên cũng không phải bắn như ngươi vậy. Hai chân giang rộng ra, cơ thể đứng thẳng, tay trái cầm cung, tay phải kéo dây, ngón cái tay phải giữ dây, ngón trỏ đặt trên ngón cái, nâng nhẹ đuôi tên, nhắm thẳng hồng tâm rồi mới buông dây cung ra. Ngươi cứ chiếu theo đó mà thử xem.”
Âu Dương Tuệ Như cũng không giống người khác khi nhìn thấy Thế Tông thì nơm nớp lo sợ, trực tiếp nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy của hắn, vô cùng thành thật trả lời: “Nhưng mà, sư phụ dạy bắn tên cưỡi ngựa cũng nói với nhi tức y như thế, nhi tức cũng làm theo y như vậy, nhưng cũng bắn không được.”
Ngươi làm kiểu đó cũng kêu là làm theo lời dạy? Một bộ dáng trông được nhưng dùng không được! Nghĩ thế, Thế Tông lại cười rộ lên, quay đầu ra lệnh cho người hầu phía sau: “Mang cung tên của trẫm đến đây.”
Hai tên người hầu khom người nhận mệnh, nhanh chóng chạy tới khí giới khố cách đó không xa (khố = kho, tương tự ngân khố, quốc khố, => khí giới khố = kho vũ khí), rất nhanh liền nâng một vật cực lớn ra, là cây cung có kiểu sừng trâu hình dáng cổ xưa. Thấy biểu cảm cố hết sức và bước từng bước thật chậm của mấy người hầu, cái cung này cũng khá là nặng..
Âu Dương Tuệ Như trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cây cung đó cảm thán: “Hóa ra cây cung này là của phụ hoàng nha! Khó trách treo cao như vậy, nhi tức với không tới, bằng không đã lấy nó, dùng rất phách khí!”
Thế Tông lại bị Âu Dương Tuệ Như chọc cho mỉm cười. Không biết vì sao, đối diện với Thái Tử Phi, tâm tình của hắn luôn rất vui vẻ. Nhất tần nhất tiếu (mỗi một cái nhăn mày một nụ cười, ), nhất cử nhất động của đối phương đều phóng khoáng tự nhiên như vậy, có chuyện cần thì nói, cũng không quanh co lòng vòng, thái độ đối với hắn cũng không dè dặt chi li như những người khác, làm cho hắn cảm giác vô cùng thoải mái.
“Cho dù ngươi có với tới, ngươi cũng chẳng lấy được. Không nói lực kéo dây cung 150 thạch, chỉ riêng là thân cung đã có sức nặng hơn 100 cân*. Tay ngươi bé, chân ngươi nhỏ thì có thể làm được gì.” Cây cung này là cây cung hắn thường dùng, đặt ở trong khí giới khố, cũng không cấm người khác sử dụng, nhưng, trừ hắn ra, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai thành công lấy nó ra được..
1 Thạch =1 tạ, 120 cân; 1 cân = 1/2kg
=> thân cung 50kg, lực kéo khoảng 88,2N
Thế Tông nói xong, thoáng nhìn Âu Dương Tuệ Như còn đang thật sự đi vuốt vuốt cánh tay nhỏ bé của mình, lại ra vẻ so sánh với cây cung sừng trâu một chút, nét mặt kinh ngạc tán thán rồi chắc lưỡi hít hà, lại nhịn không được nhỏ giọng cười thành tiếng. Đứa nhỏ này, trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt không thể che giấu, thật thú vị!
Ba lần bốn lượt (tam phiên lưỡng thứ) nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Thế Tông, trên mặt Giang Ánh Nguyệt vẫn đứng ở phía sau hắn tuy không biểu hiện ra, nhưng trong lòng lại cực vì kinh hãi: đây là lần thứ mấy nghe thấy Hoàn Nhan Bất Phá cười thành tiếng rồi? Nàng theo hầu bên cạnh Hoàn Nhan Bất Phá lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy tâm tình hắn sung sướng như thế. Không, hình như cứ gặp Âu Dương Tuệ Như, tâm tình hắn bao giờ cũng rất tốt, cười cũng nhiều hơn so với những lúc bình thường, Thái Hậu cũng y như thế. Âu Dương Tuệ Như thật sự là có bản lĩnh!
Bên kia, Giang Ánh Nguyệt cảm giác nguy cơ dần dần dày đặc, muốn nghĩ cách tìm cơ hội mau chóng lấy được sự tín nhiệm của Thế Tông; bên này, Thế Tông đã thoải mái giơ cung lên, lắp tên, kéo dây, chuẩn bị bắn.
Hai mắt Thế Tông tập trung, vẻ mặt nghiêm túc, sau khi nhắm mục tiêu mười mét, bỗng nhiên ngón cái buông sợi dây ra, mũi tên trên dây thuận thế bắn đi, nửa giây sau, ‘kịch’ một tiếng xuyên thủng giữa mục tiêu màu đỏ trên tấm bia, cắm vào một thân cây phía sau hơn trăm mét, mũi tên lắc lư kịch liệtdo không chịu nổi lực đạo mãnh liệt.
Cả sân tập một mảnh im ắng, tất cả mọi người bị một mũi tên mạnh như tia chớp của Thế Tông làm cho kinh sợ, ngay cả hô hấp cũng gần như ngừng lại, trong lòng kinh hãi khôn xiết. Trong truyền thuyết Thế Tông võ nghệ cao cường, dũng mãnh thiện chiến, trên chiến trường giống như thần chết, rốt cục hôm nay bọn họ mới được mở mang tầm nhìn.
Không hổ là hoàng đế khai quốc a! Chiêu thức ấy có thể sánh với mấy chiêu của võ hiệp! Âu Dương Tuệ Như thán phục trong lòng, nhịn không được vỗ tay liên tục trầm trồ khen ngợi, “Bắn thật hay! Phụ hoàng uy vũ! Lại bắn thêm lần nữa!”
Mọi người vỗ tay theo trầm trồ khen ngợi, nhưng không ai dám lớn mật giống như Thái tử phi vậy, dám yêu cầu Thế Tông Lại bắn thêm lần nữa.
Thế Tông thả cung xuống, cao giọng cười, “Trẫm chỉ là làm mẫu cho ngươi xem. Dáng vẻ của trẫm ngươi nhìn rõ ràng chưa? Lại đây, bắn một lần cho trẫm xem.”
Âu Dương Tuệ Như đang trầm trồ khen ngợi chợt im bặt, vẻ mặt cao hứng phấn chấn nháy mắt chuyển sang như cha mẹ chết, rũ hai vai, tội nghiệp nịnh nọt nói: “Nhi tức chỉ lo chiêm ngưỡng phong thái phụ hoàng, quên mất quan sát dáng vẻ ngài, ngài lại bắn một lần nữa đi? Nhi tức nhất định nghiêm chỉnh học tập!”
Vừa thẳng thắn mà lại lớn mật như vậy, cũng chỉ có mỗi Âu Dương Tuệ Như đầu óc hiện đại này chẳng phân biệt được tôn ti quý tiện mới có thể nói ra, nhưng Thế Tông lại như lơ đễnh, bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự nâng cây cung lên một lần nữa, lại bắn thêm một phát.
Tên lại xuyên qua tấm bia, cắm vào trên thân cây cùng chỗ với mũi tên ban đầu, thủ nhi đại chi*. Thiện xạ cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!
* Thủ nhi đại chi: chỉ người hoặc sự vật thay thế người hoặc sự vật khác.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Sử ký-Hạng Vũ bản kỷ.
Hạng Vũ còn gọi Hạng Tịch, là lãnh tụ nổi tiếng phát động nông dân khởi nghĩa vào cuối triều nhà Tần. Hạng Vũ thuở nhỏ không ham học và cũng không thích luyện tập võ nghệ, nên bị ông chú là Hạng Lương thường xuyên trách mắng, mỗi lần bị mắng Hạng Vũ đều trả lời rằng: Học hành chỉ cần biết viết tên mình là đủ rồi, còn như luyện tập võ nghệ thì giỏi lắm thì cũng chỉ đánh nổi mấy người, thật chẳng bõ chút nào. Tài năng mà cháu muốn học đây là có thể đánh nổi hàng mấy vạn người. Hạng Lương nghe vậy chẳng biết nói sao, chỉ khuyên Hạng Vũ nên học tập binh pháp, Hạng Vũ nhận lời nhưng chỉ được một thời gian rồi bỏ học.
Về sau, Hạng Lương phạm tội giết người rồi đưa Hạng Vũ chạy trốn sang Hội Khế. Năm 210 công nguyên, Tần Thủy Hoàng sang thị sát Hội Khế, xa giá rầm rộ kéo dài hàng mười dặm. Hai chú cháu Hạng Lương cũng theo đoàn người ra xem cảnh náo nhiệt, Hạng Vũ đứng xem hồi lâu rồi ngang nhiên chỉ vào xa giá Tần Thủy Hoàng nói với Hạng Lương rằng: “Chú cũng có thể thay thế địa vị ông này”. Hạng Lương cuống cuống vội dùng tay bịt miệng Hạng vũ rồi lôi về nhà.
Hạng Vũ quả là người không tầm thường. Một năm sau, hai chú cháu cùng khởi binh tại Ngô Địa, sau khi Hạng Lương chết trận, Hạng Vũ thống lĩnh đại quân nước Sở đánh nam dẹp bắc, sau trở thành Tây Sở Bá Vương tiếng tăm lừng lẫy.
(trích trong thành ngữ Trung Quốc)
“Giờ thì nhìn rõ chưa ?” Thế Tông quay đầu lại, giọng điệu rất chi là ôn hòa hỏi Âu Dương Tuệ Như, trên mặt còn mang theo ba phần bất đắc dĩ, bảy phần sủng nịch.
Âu Dương Tuệ Như gật đầu khẳng định: “Vâng, đã nhìn rõ .”
Thế Tông dịch người sang một bên, phất tay ra ý bảo nàng bước lên.
Âu Dương Tuệ Như bước lên phía trước, nhắm mắt, nhớ lại từng bước từng bước cử động của Thế Tông, khi mở mắt ra, cả cơ thể lặp lại theo tư duy, bày ra một tư thế bắn tên thật chuẩn, lắp tên, kéo dây cung, buông tay, mũi tên được bắn ra, thế nhưng lại chẳng bay được bao xa.
Đâu có phạm lỗi đâu! Tại sao lại như vậy? Âu Dương Tuệ Như hoàn toàn ủ rũ, cánh tay nâng cây cung cũng vô lực rũ xuống.
Thế Tông nhíu mày, cầm một mũi tên lên rồi bước về trước, đứng phía sau Âu Dương Tuệ Như, trầm giọng ra lệnh: “Giơ cung lên.”
Giọng nói nam tính hùng hậu vang lên bên tai, lỗ tai Âu Dương Tuệ Như run rẩy, bất giác giơ cung lên.
Thế Tông cúi người, tư thế ôm hờ, thay nàng đặt mũi tên vào dây cung, nâng ngón cái nàng lên nằm trên ngón trỏ, thấp giọng nói: “Ngón trỏ đừng chỉ lo giữ chặt ngón cái, chừa chỗ lại để đặt đuôi tên, quá chặt, sẽ quấy nhiễu phương hướng với tầm bắn tên.”
Âu Dương Tuệ Như bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng nghe theo, còn nhu thuận gật đầu, ý bảo mình đã biết rồi.
Khoảnh khắc Âu Dương Tuệ Như gật gật đầu, mái tóc đen được cột thành kiểu đuôi ngựa đơn giản lướt qua cằm Thế Tông, ngưa ngứa, còn mang theo một mùi hương Bách Hợp mát lạnh thơm nồng. Mùi thơm lượn lờ, phảng phất trước mũi, làm tư tưởng người ta bay xa, Thế Tông giật mình, hốt hoảng phát hiện, thân thể Thái tử phi thơm tho mềm mại như vậy, ngón trỏ Thái tử phi như bạch ngọc, còn đang bị hắn siết ở trong tay, mềm mại không xương, cảm xúc đẹp đến mức tận cùng.
Lòng Thế Tông khẽ động, chớp mắt con ngươi sâu thẳm hơi tối lại, trên mặt vẫn không thể hiện gì, vô cùng tự nhiên buông Thái tử phi ra, đứng lui cách xa hai bước, khoanh tay đứng thẳng, mở miệng nói nhưng giọng hơi thô, “Nếu đã cảm thấy bản thân mình có thể bắn trúng hồng tâm, lập tức buông dây, nhất thiết đừng do dự.”
Âu Dương Tuệ Như gật đầu, ngừng thở, nhắm thẳng tấm bia phía trước, đợi đến khi cảm giác được mũi tên đã chỉ đúng hồng tâm trên tấm bia, ngón cái lập tức buông dây, mũi tên ‘vút’ một tiếng rời dây cung, cắm vào tấm bia, đại khái cũng gần tới vị trí mong muốn.
Âu Dương Tuệ Như cẩn thận nhìn chăm chú, sau khi xác nhận mình không bắn trật bia, thở ra một hơi thật dài, quay đầu, trông mong nhìn về phía Thế Tông, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, trên trán đánh dấu ba chữ chói lọi —— mau khen đi.
Bị một đôi mắt trong suốt thấy đáy tha thiết khẩn thiết mong chờ như vậy, Thế Tông buông lỏng ngực, đảo mắt liền vứt bỏ cảm giác quái dị vừa rồi, khích lệ không chút keo kiệt: “Tốt Thái tử phi ngộ tính rất tốt! Cứ tiếp tục như thế này, sẽ luyện thành một thân bắn cung giỏi trong một ngày không xa!”
Nghe Thế Tông khẳng định như thế, Âu Dương Tuệ Như quên hết sự thất bại mấy ngày liên tục, nở nụ cười tươi tắn, quay đầu lại chăm chú luyện tập.
Nụ cười kia, vô cùng tươi rói, vô cùng tinh thuần, tựa như đóa hoa kiều diễm nở rộ, làm cho hai mắt Thế Tông mê muội, thoáng thất thần, nhưng tâm tính hắn vốn kiên định, chỉ nháy mắt liền khôi phục thái độ như bình thường.
Thế Tông đè ép cảm giác kỳ lạ xuống đáy lòng, tiến lên vài bước, đứng bên cạnh Âu Dương Tuệ Như, tập trung xem nàng luyện tập, thỉnh thoảng có sai sót, liền chỉ ra chỗ sai đó một phen.
Có Thế Tông cầm tay chỉ dạy, Âu Dương Tuệ Như tiến bộ nhanh chóng, một lúc sau mấy mũi tên tiếp theo đều trúng bia, thậm chí còn có một mũi tên sắp sửa trúng hồng tâm.
Nhìn tấm bia bị mình bắn như con nhím, Âu Dương Tuệ Như tự đắc nghĩ bụng: quả nhiên không phải vấn đề ở chị, là sư phụ dạy cưỡi ngự bắn tên không được. Nếu giống hoàng đế Thế Tông cầm tay chỉ dạy như vậy, tài bắn cung chị đây làm gì chỉ có thế này!
Sư phụ dạy cưỡi ngự bắn tên thật sự rất là oan uổng, Âu Dương Tuệ Như là Thái Tử Phi, cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám đứng gần người dạy bảo, nói chi đến việc cầm tay dạy bảo?
Rốt cục sau hơn 20 mũi tên, có một mũi tên đúng giữa hồng tâm, Âu Dương Tuệ Như dừng tay, nghỉ ngơi, mỉm cười nhìn về phía hoàng đế Thế Tông, tuy hỏi nhưng có phần tự đắc, “Phụ hoàng, nhi tức học thế nào?”
Thế Tông tươi cười sủng nịch, gật đầu nói: “Không tệ, tiến bộ rất nhanh.”
Âu Dương Tuệ Như tròng mắt chuyển chuyển, giọng điệu trở nên cực kỳ nịnh nọt, “Đợi nhi tức luyện thêm mấy ngày, khi đó chắc cũng có thể được bách phát bách trúng, lúc phụ hoàng đi săn thì mang theo nhi tức với. Phụ hoàng thì tài bắn cung rất cao, tùy ý bắn vài con mồi rồi cho con dâu cũng rất đủ, đến lúc đó, con dâu lấy da, làm một cái áo chẽn (một loại áo không tay, không cổ ~_~ đơn giản hỉ?) cho ngài.” Để cho ta đi với, không đi theo ngươi, làm sao mà cướp vai?
Bách phát bách trúng? Thế Tông đảo mắt nhìn khuôn mặt Âu Dương Tuệ Như nhỏ nhắn tươi cười tràn đầy nịnh nọt, lại quan sát cánh tay bé bắp chân nhỏ của nàng, cao giọng cười ha hả, vừa cười vừa nói: “Được, hiếm thấy Thái tử phi có hiếu tâm, trẫm đây liền chờ áo chẽn của Thái tử phi.”
Thế Tông cười xong, càng nhìn Âu Dương Tuệ Như càng cảm thấy yêu thích, trong lòng thì nghĩ: may mắn ngươi còn có chút tự mình hiểu mình, chỉ làm một cái áo chẽn, nếu như muốn làm áo khoác cho trẫm, để xem ngươi đi chỗ nào săn cho được nhiều con mồi? Tính tình vừa đáng yêu lại thẳng thắn như vậy, khó trách được Thừa tướng cưng chiều, nếu là con gái của trẫm, trẫm cũng nâng niu che chở như châu như ngọc. Bất quá, làm con dâu trẫm, cũng không tệ!
Âu Dương Tuệ Như cũng không có chú ý tới sự sủng nịch trong mắt Thế Tông khi nhìn nàng, tự mình vui vẻ vì được hắn nhận lời, có thể đi theo hắn mà thầm vui mừng. Theo sát Thế Tông, lo gì không có cơ hội đảo loạn kịch bản? Về phần chắn tên, nàng còn phải tính toán lại đã, sinh mạng rất quý giá nha, nàng cũng không có bàn tay vàng phù hộ như Giang Ánh Nguyệt.
Giang Ánh Nguyệt vẫn tỉ mỉ quan sát cảm xúc của Thế Tông, đương nhiên phát hiện ra hắn ngày càng yêu thích Âu Dương Tuệ Như nhiều hơn. Tuy rằng sự yêu thích này cũng không gây trở ngại cho kế hoạch của nàng, nhưng nàng chỉ vừa nhìn thấy người của nhà Âu Dương, lập tức liền bị gợi lên cừu hận nước mất nhà tan, chỉ muốn tự tay hủy diệt Âu Dương Tuệ Như, hung hăng dẫm nát nàng dưới chân, xem nàng còn gì mà vênh vang đắc ý.
Trong lòng phẫn hận, con ngươi Giang Ánh Nguyệt tối sầm lại, nghĩ ngợi: nếu muốn lót đường cho Hoàng đệ, hỗ trợ Hoàng đệ đạt thành tâm nguyện, nàng chỉ có thể mượn thế mà leo lên, và đương nhiên con đường đó chính là Hoàn Nhan Bất Phá, nàng phải nghĩ biện pháp, nhanh chóng lấy được tín nhiệm Hoàn Nhan Bất Phá, khiến cho Hoàn Nhan Bất Phá phải nhìn nàng với con mắt khác. Săn bắn ở Tây sơn chính là một cơ hội tốt, lần này, dù đánh cược hết tất cả, nàng cũng muốn đạt được thành công.