Cảm xúc dần dịu xuống, hai người vẫn ôm ấp nhau, chàng hôn ta một cái, ta thơm chàng một miếng, vuốt ve âu yếm lẫn nhau.
Dường như nghĩ đến cái gì, Hoàn Nhan Bất Phá đổi hôn thành cắn, để lại hai hàng dấu răng nhợt nhạt trên cánh mũi nàng.
Âu Dương Tuệ Như bụm mũi, dở khóc dở cười hỏi, “Phụ hoàng, sao tự nhiên lại cắn ta?”
“Nha đầu nhà ngươi, thật là ẩu tả mà!” Hoàn Nhan Bất Phá hất bàn tay đang bịt mũi của nàng, thay nàng vuốt ve, giọng điệu răn dạy cực kỳ nghiêm túc, “Nàng cho là giết chết Giang Ánh Nguyệt là xong hết rồi sao? Nghĩ quá đơn giản rồi! Giang Ánh Nguyệt sắp xếp cọc ngầm từ trong cung đến ngoài triều, cho tới bây giờ trẫm vẫn chưa hoàn toàn tra hết rõ ràng. Trong tay nàng ta còn huấn luyện một đám tử sĩ, tên nào cũng đều là kẻ tù tội liều mạng. Nếu nàng ta không xảy ra chuyện, mấy tên tội đồ đó còn có thể ngoan ngoãn ẩn núp, một khi nàng ta chết, những kẻ này như rắn mất đầu sẽ lập tức sinh chuyện, đến lúc đó, các loại ám sát, hạ độc, hãm hại, nhất định sẽ đến ào ạt, hơn nữa, phần lớn còn có thể chỉa đầu mâu vào nàng với cha nàng. Hành động hôm nay của nàng sẽ khiến cho nàng và cha nàng gặp vô số tai hoạ!”
Dứt lời, hắn nhéo mạnh cánh mũi trong tay một cái, khiến Âu Dương Tuệ Như kêu oai oái, khóe mắt trào ra hai giọt nước mắt, đôi mắt to chớp chớp nhìn hắn, vẻ mặt sợ hãi, rất đáng thương.
Hoàn Nhan Bất Phá bị đôi mắt trong suốt lại vô tội của Âu Dương Tuệ Như nhìn mà tê dại cả người, cúi đầu, dịu dàng hôn lên cái trán nàng, an ủi, “Đừng sợ, trẫm sẽ bảo vệ nàng. Không lâu nữa, trẫm có thể điều tra rõ ràng gốc gác Giang Ánh Nguyệt, đến lúc đó, trẫm lại hung hăng kích thích nàng ta một cái, khiến cho nàng ta chó cùng rứt giậu, dốc hết toàn lực đánh cược một lần, mượn cơ hội này một lưới bắt hết bọn nghịch tặc. Như thế, nha đầu của trẫm liền cả đời không lo nữa.”
Âu Dương Tuệ Như ôm chặt lấy thắt lưng Hoàn Nhan Bất Phá, hai má áp chặt ở trong ngực hắn, trên mặt mỉm cười ngọt ngào, nhỏ giọng nói, “Phụ hoàng, thật xin lỗi, hôm nay thiếu chút nữa là làm hỏng chuyện của người rồi, quả thật là ta quá xúc động, quá lỗ mãng .”
Nhớ tới hành động bưu hãn của nha đầu hôm nay, Hoàn Nhan Bất Phá nhịn không được mà cười khẽ, điểm điểm mũi nàng, mở miệng mang theo sự sủng nịch, “Còn không phải là quá lỗ mãng sao! Bất quá cứ yên tâm, có trẫm ở đây, cho dù trời có sập xuống thì cũng có trẫm chống đỡ cho nàng. Chuyện này trẫm sẽ san bằng giúp nàng.”
“Không cần san bằng.” Âu Dương Tuệ Như vội vàng mở miệng cự tuyệt, “Kỳ thật là ta cố ý đó, mới cố tình công khai chèn ép như thế, bằng không, nếu ta muốn giết Giang Ánh Nguyệt thì chỉ cần tìm đại rồi gán tội danh cho nàng ta là có thể xong việc, không cần làm nhiều như thế?”
Hoàn Nhan Bất Phá nhíu mày, biểu tình trên mặt cũng không có quá kinh ngạc, trầm giọng hỏi, “Nói đi, nàng muốn làm thế nào?”
Âu Dương Tuệ Như nịnh nọt cười, cánh tay bạch ngọc tinh tế như con rắn bò lên cổ Hoàn Nhan Bất Phá, môi anh đào để sát vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói, “Ta muốn hòa ly. Phụ hoàng, Thái tử phi thất đức, ngài hạ chỉ ban thưởng cho Thái tử phi hòa ly đi?”
Hoàn Nhan Bất Phá kéo cánh tay Âu Dương Tuệ Như xuống, khuôn mặt nghiêm túc, trong mắt đều là không ủng hộ, “Nàng cố ý công khai làm ác chính vì hòa ly với Thái tử? Nàng có biết là chỉ với một ý chỉ, danh dự của nàng sẽ không còn hay không? Sau này nàng làm sao mà đối mặt với con mắt người đời?”
“Ta chỉ biết nếu có thể hòa ly với Thái tử thì mới là sống, làm sao mà quan tâm danh dự với con mắt người đời là cái gì? Đó là cái gì? Có thể ăn được không?” Âu Dương Tuệ Như cười nhạt.
Hoàn Nhan Bất Phá không ngờ Âu Dương Tuệ Như chỉ đơn giản nói trắng ra, gần như nhịn không được muốn cười ha hả. Tiểu nha đầu này, suy nghĩ luôn đặc sắc độc lập như vậy, kinh thế hãi tục, lại rất đúng khẩu vị của hắn, làm cho hắn yêu không ngừng được!
“Quả thật không thể ăn. Nhưng mà sau này nàng là hoàng hậu, danh dự tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng.” Hoàn Nhan Bất Phá vuốt ve đôi môi hồng phấn vểnh cao của nàng, nhịn cười nói.
“Nhưng sớm muộn gì ta cũng hòa ly! Dùng phương thức nào để hòa ly thì có quan hệ gì?” Âu Dương Tuệ Như cố nhịn, chung quy vẫn không nói ra là không muốn làm hoàng hậu, nàng biết nếu nàng nói thật, hôm nay phụ hoàng tuyệt đối không để nàng yên đâu.
Hoàn Nhan Bất Phá vẫn im lặng không nói, biến cự tuyệt của nàng thành yêu cầu. Hắn đã sớm nghĩ tốt lắm, mặc dù hòa ly, mọi sai lầm cũng đều nên để Thái tử đến gánh lấy, không thể để nha đầu chịu một chút ấm ức gì.
Âu Dương Tuệ Như chuyển chuyển tròng mắt, hai chân động đậy nhích lên ngồi sát ở bụng dưới hắn, vòng tay ôm cổ hắn, tiếng nói làm nũng mềm mại, “Phụ hoàng, dù sao chờ tới lúc người xử lý Giang Ánh Nguyệt xong xuôi, chân tướng liền rõ ràng thì danh dự của ta tự nhiên sẽ trở về. Tội danh hôm nay đều là vì công trạng ngày mai, người còn lo lắng cái gì? Chuẩn cho ta hòa ly đi? Có được không? Được không mà…”
Mỗi lần hỏi một tiếng, cái mông xinh của nàng lai cọ xát một cái chỗ bụng dưới Hoàn Nhan Bất Phá, không tới hai ba cái, ngay bụng dưới Hoàn Nhan Bất Phá liền cứng rắn như sắt, dẫn tới việc hắn hít không khí liên tục.
“Nha đầu, nàng đang sắc dụ trẫm?” Hoàn Nhan Bất Phá dùng thứ cứng rắn chọc chọc chiếc mông mượt mà mềm mại của nàng, híp mắt, giọng nói khàn khàn hỏi.
“Đúng!” Âu Dương Tuệ Như vươn cái lưỡi thơm tho, sắc tình liếm vành tai của hắn, dùng hàm răng khẽ cắn nhẹ một cái, dẫn tới Hoàn Nhan Bất Phá gắng gượng cự vật giật giật.
“Chàng có đồng ý hay không? Chẳng lẽ chàng còn muốn nhìn ta phải về Dục Khánh cung, ngày ngày làm Thái tử phi bỏ đi này à? Chàng chịu được nhưng ta chịu không nổi đâu!” Âu Dương Tuệ Như mị nhãn như tơ, vừa ép hỏi, vừa đưa tay cách quần nhẹ nhàng cầm cự vật của hắn, bắt đầu động đậy.
“Nếu nàng làm cho trẫm vừa lòng, trẫm liền hạ chỉ.” Hoàn Nhan Bất Phá thở mạnh một tiếng, gân xanh hằn trên trán, giọng nói ấm ách tiếng được tiếng mất, có thể thấy được nhẫn nhịn vất vả biết bao nhiêu.
“Đây chính là chàng nói, nếu ta cho chàng vừa lòng, chàng phải lập tức hạ chỉ, còn phải bảo cha ta lập tức tiến cung tới đón ta về.” Âu Dương Tuệ Như tức khắc thuận theo.
“Ra cung? Không được!” Nháy mắt đầu óc Hoàn Nhan Bất Phá tỉnh táo lại, lớn tiếng cự tuyệt.
Bàn tay nhỏ bé của Âu Dương Tuệ Như nắm thật chặt cự vật hắn, giọng nói mang theo ấm ức, “Ta đã cùng chàng chẳng có mai mối hôn ước gì mà đã tằng tịu với nhau, chẳng lẽ chàng còn muốn trước đại hôn ta còn ở chung bất hợp pháp với nhau? Khuê dự ta đây chẳng phải là càng thêm không chịu nổi? Sau này Giang Ánh Nguyệt đền tội rồi thì cũng chẳng khôi phục được.”
Bị tay nhỏ bé của nàng dùng lực một cái, Hoàn Nhan Bất Phá khó nhịn gầm nhẹ một tiếng, tuy rằng không biết ‘Ở chung bất hợp pháp’ là có ý gì, nhưng chỉ nghĩ sơ sơ cũng liền hiểu được tám chín phần, trong lòng cũng biết như vậy quả thật uất ức cho nàng, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Âu Dương Tuệ Như cười tươi rói, ngẩng đầu dùng sức hôn đôi môi hắn, đồng thời đưa tay kéo tiết khố hai người xuống, liền dùng tư thế ngồi cùng hắn kịch liệt giao triền.
Vốn tưởng rằng biểu hiện kích tình không gì sánh kịp của nha đầu tối hôm qua là bị dược vật khống chế, lại lĩnh giáo sự lớn mật cuồng dã của nàng, Hoàn Nhan Bất Phá vui mừng phát hiện, đây vốn là thiên tính nha đầu. Nàng từ nhỏ đối với dục vọng chẳng che chẳng giấu, tận tình hưởng thụ. Điểm này, lại một lần nữa vô cùng phù hợp với Hoàn Nhan Bất Phá, làm cho cả thể xác và tinh thần hắn đều thỏa mãn đến sắp bùng nổ.
Nha đầu đặc biệt như thế, hấp dẫn người như thế, duy nhất chỉ thuộc về trẫm, trẫm may mắn đến cỡ nào? Hoàn Nhan Bất Phá kiêu ngạo nghĩ thầm, đối với tính hướng của Thái tử không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại còn thấy may mắn.
Nhẹ nhàng lại vui vẻ nhiệt tình hoan ái xong, Hoàn Nhan Bất Phá tự mình làm vệ sinh sạch sẽ cho nha đầu, ôm nàng kề sát vai sát má nhau, đợi cho nàng nửa khép nửa mở mí mắt, lộ ra ủ rũ, mới vỗ nhẹ lưng của nàng, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
“Hoàng Thượng, hành động mới vừa rồi của Hoàng hậu nương nương ở hồ Phong Vũ đã truyền khắp trong cung, Thái tử luôn nói muốn hưu thê, ngay cả Thái Hậu cũng sai người tới hỏi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Người xem, việc này nên xử lý như thế nào?” Rốt cục An Thuận đợi cho Hoàn Nhan Bất Phá mang vẻ mặt thoả mãn bước ra tẩm điện, vội vàng đi đón, lo lắng hỏi.
Hoàn Nhan Bất Phá không trả lời, ngược lại hỏi tình trạng Vệ vương, “Chỗ Vệ vương thế nào rồi? Lời đồn tối hôm qua hắn cùng nha đầu song song mất tích đã tiêu trừ hết hay chưa?” Loại lời đồn này mới là tổn hại danh dự nha đầu nhất, nghĩ đến Vệ vương phi đại náo một trận sau yến hội, ngấm ngầm cho người nói xấu danh dự nha đầu, trong lòng Hoàn Nhan Bất Phá liền dâng lên một sự thô bạo.
“Các ám vệ đã đưa Vệ vương trở về, chỗ Vệ vương phi đó cũng đã bịt miệng, nói là uống rượu quá say, té ngã làm bị thương ở đầu, hôn mê phía sau hoa viên Thái Hòa điện một đêm. Trước mắt lời đồn đãi đã giảm không ít, loại chuyện không hay ho này, ai dám nói lung tung? Qua không lâu nữa cũng liền yên tĩnh.” An Thuận khom người bẩm báo.
“Ừ. Vệ vương phi khá lắm mồm, ngươi phái người đi dạy dỗ nàng ta đi, cần phải làm cho nàng ta hiểu được cái gì là phải thận trọng từ lời nói cho đến việc làm.” Hoàn Nhan Bất Phá lạnh lùng mở miệng, tiếp đó, lại dịu giọng dặn dò, “Ngươi lấy tờ thánh chỉ hòa ly lần trước trẫm đã viết ở Ly Sơn hành cung ra đây.”
An Thuận liên tục vâng dạ, nghe thấy mệnh lệnh cuối cùng của hắn, thoáng chốc trợn mắt kinh ngạc, động tác có chút chần chờ.
“Bảo ngươi đi lấy thì đi nhanh đi, trẫm tự có chừng mực.” Hoàn Nhan Bất Phá nghiêm giọng thúc giục.
An Thuận lĩnh mệnh, vội vàng tìm kiếm tờ thánh chỉ kia, cẩn thận mở ra, đặt ở trên ngự án, tiện cho Hoàng Thượng kiểm tra.
Hoàn Nhan Bất Phá đi đến trước ngự án, cúi mắt nhìn chằm chằm thánh chỉ một lúc, cuối cùng thở thật dài, cầm lấy ngọc tỷ rồi ấn lên. Tờ thánh chỉ này, vốn định thiêu hủy, nhưng bởi vì sơ sót của hắn cho nên vẫn giữ lại, giữ lại thì cũng thôi, không nghĩ rằng lại có một ngày sẽ dùng tới, việc này chẳng lẽ đều là ý trời hay sao?
An Thuận tiếp nhận thánh chỉ, bất an mở miệng, “Hoàng Thượng, tờ hòa ly này ban bố rồi, Hoàng hậu nương nương chắc sẽ phải chịu uất ức, sau này các ngài…”
Hoàn Nhan Bất Phá xua tay, sắc mặt bình tĩnh, “Không sao, đây là nha đầu tự mình yêu cầu, ngươi biết nàng rồi, mấy loại lời nói linh tinh rãnh rỗi thế này, nàng không thèm để vào mắt. Còn nữa, sau này đợi trẫm phế Thái tử, diệt Giang Ánh Nguyệt xong, làm rõ thân phận của nghịch tặc Giang Ánh Nguyệt, danh dự nha đầu vẫn còn có thể bù lại được.”
An Thuận nghe vậy, yên tâm gật đầu.
Hoàn Nhan Bất Phá rất vừa lòng với hành vi vì nha đầu mà lo lắng đủ chỗ của An Thuận, tán thưởng nhìn hắn một cái, rồi nói, “Ngươi ra cung đi, triệu Thừa tướng lập tức đến Càn Thanh điện gặp trẫm, trẫm có việc thương lượng cùng hắn.”
Đây làcó việc cần giao cho Thừa tướng, An Thuận hiểu rõ gật đầu, vội vàng lĩnh mệnh đi.
Hoàn Nhan Bất Phá một mình ngồi cân nhắc ở trong đại điện, rốt cuộc có nên nói cho Thừa tướng chuyện tình cảm của mình và nha đầu hay không, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, quyết định vẫn giấu giếm tạm thời không nói. Trước hết, chuyện hai tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt vẫn chưa giải quyết được, hắn và Thừa tướng quyết không thể phân tâm. Tiếp đó, thánh chỉ hòa ly mà ban bố ra như vậy, quay đi quay lại còn nghiêm mặt nói thích con gái nhà hắn, muốn biến sui gia thành con rể, rất có thể trong một lúc Thừa tướng không chấp nhận được, sẽ sinh ra cảm xúc mâu thuẫn.
Vẫn là ít hôm nữa thương lượng với nha đầu rồi nói sau, tất cả đều nghe theo nha đầu sắp xếp. Hoàn Nhan Bất Phá vuốt vuốt cằm, đột nhiên nảy ra một ý tưởng đặc sắc cực kỳ có tính thê nô, còn vì nó mà đắc chí.
Thừa tướng nhận được khẩu dụ Thánh Thượng, cưỡi ngựa không nghỉ vào cung, tâm tình vạn phần lo âu. Từ lúc yến tiệc kết thúc tối hôm qua, tin tức con gái với Vệ vương song song mất tích bị Vệ vương phi náo loạn, hắn không dám chợp mắt, chỉ hận không thể sớm mang nữ nhi trong cung bay ra, làm hại nàng liên tiếp chịu mọi đau khổ.