Lần nữa bước vào Càn
Khôn Điện, Âu Dương Tuệ Như đã không còn tâm lý hấp tấp vội vàng như khi mới đến lúc ban đầu, lại quan sát kỹ những thay đổi trong điện
thì chân mày nhíu chặt lại.
Ngày xưa, Càn Khôn điện kim bích huy hoàng, khí phách trang nghiêm thì giờ đây Càn Khôn điện lại lạnh
tanh, phủ đầy bụi bậm, đầu mũi còn có thể ngửi được một thứ mùi thuốc và ẩm mốc làm người ta hít thở không thông, lồng ngực thấy khó chịu.
Đây là cung điện của phụ hoàng nàng đang ở sao? Làm sao có thể thê thảm như thế này? Bệnh nhân phải ở nơi có hoàn cảnh tốt, sáng sủa trong lành,
không khí tươi mát thì bệnh mới có thể khỏi nhanh hơn, chỗ ở thế này
nhìn là biết có một đống vi khuẩn, virus với cảm xúc tiêu cực, không
được, phải đổi!
Âu Dương Tuệ Như vừa đi, vừa tính toán chỗ phải
chỉnh sửa thay đổi, đợi đi vào nội điện, thấy Hoàn Nhan Bất Phá đang nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt, thân hình đã
gầy đến độ thấy xương, nhất thời đầu óc trống rỗng, cái gì cũng chẳng
nhớ nổi, chỉ có thể hốt hoảng chạy đến bên giường hắn, còn chưa thốt ra
tiếng nào mà nước mắt đã rơi xuống trước.
“Phụ hoàng, ta đến
rồi.” Nàng đè nén nghẹn ngào trong cổ họng, lau nước mắt, đợi khi có thể nở nụ cười thật tươi trên mặt mới khẽ kêu.
Đầu óc Hoàn Nhan Bất Phá vẫn đang có chút hỗn loạn, bỗng nhiên mở hai mắt, thoáng chốc tỉnh táo lại.
“Không phải đã sắp xếp bảo ngươi đến Dao Hoa rồi sao? Tới chỗ này làm gì?” Hắn thở đứt quãng, khó khăn hỏi, giọng nói có chút thều thào vô lực.
“Chẳng phải ngài muốn đuổi ta đi chỗ khác, không thì tính nhốt ta trong Dao
Hoa điện để ta không thể đến gần ngài chứ gì, ta mới không bị mắc lừa
đâu.” Âu Dương Tuệ Như cười khẽ, ngây thơ oán giận nói, lập tức đưa tay
nắm bàn tay to lớn của hắn, mười ngón đan xen, làm cho hắn muốn gỡ cũng
gỡ không ra.
Hoàn Nhan Bất Phá bình tĩnh liếc nhìn mười ngón tay
giao nhau của hai người, đau đớn tận tim, hắn muốn buông ra nhưng bàn
tay không nghe sai khiến, ngược lại còn nắm chặt hơn.
“Ngoan,
phải nghe lời, trẫm bị bệnh rất nguy hiểm, trị không khéo sẽ chết. Tiểu
nha đầu của trẫm còn nhỏ như vậy, vẫn còn rất nhiều ngày tháng tươi đẹp
sau này, không thể cùng trẫm hao mòn ở trong này.” Hoàn Nhan Bất Phá thở dài, vươn tay vuốt ve hai má trắng nõn mềm mại của nàng, nhỏ giọng
khuyên nhủ.
Giọng điệu đối phương quá dịu dàng, từng câu từng chữ đều vì lo lắng cho mình, hai mắt Âu Dương Tuệ Như lại bắt đầu ửng đỏ,
vội vàng chớp chớp mấy cái thật nhanh, gạt đi hàng lệ sắp rơi. Nàng
quyến luyến cọ cọ bàn tay nóng hổi của Hoàn Nhan Bất Phá, từ từ nói,
“Không có phụ hoàng che chở, ta hồi cung làm sao còn có ngày tháng tươi
đẹp nào đáng nói? Không bằng ở chung với phụ hoàng, chết ta không sợ, ta chỉ sợ không có phụ hoàng.”
Nếu Hoàn Nhan Bất Phá gặp chuyện
không may thì những chuyện hỗn loạn bất an, mưa tanh gió máu gì nàng
cũng chẳng để vào mắt mà cũng không lo lắng, chẳng qua nàng chỉ vừa nghĩ đến việc mất đi đối phương, trong khoảnh khắc nỗi sợ hãi và đau đớn
điên cuồng lan tràn cả trái tim, giống như linh hồn không còn nơi dựa
vào, ngày ngày đêm đêm trôi dạt nơi địa ngục không bờ bến.
Cảm
giác đó làm nàng thấy lạnh lẽo, khiến nàng chỉ cần hơi nghĩ đến liền cả
người run rẩy không ngừng được. Và nàng lại sâu sắc nhận biết một lần
nữa rằng người trước mắt đây là người quan trọng nhất ở trên đời của
nàng, là tinh thần trụ cột của nàng, còn hơn phụ thân của nàng, còn hơn
Thái Hậu, còn hơn Tần ma ma và Tiểu Vũ.
Hóa ra, hắn trong cảm
nhận của tiểu nha đầu lại quan trọng đến vậy, còn hơn cả sinh mạng sao?
Hoàn Nhan Bất Phá rung động mạnh trong lòng, vui sướng với thỏa mãn đến
đột ngột như vậy, làm cho hắn không thể kiềm nén.
Hắn chăm chú
nhìn khuôn mặt tiểu nha đầu, khắc thật sâu biểu tình kiên định lúc này
của nàng vào đáy lòng, thật lâu sau, hắn mới bắt đầu cười, “Được, ngươi ở lại. Trẫm sẽ không có việc gì, lại càng không để cho ngươi gặp chuyện
không may, lời này trước đây trẫm đã nói rồi, may mà không nuốt lời, hôm nay, trẫm nói lại lần nữa.”
Không nghĩ tới có thể làm cho phụ
hoàng tỉnh lại nhanh như vậy, Âu Dương Tuệ Như chỉ ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên bổ nhào vào trên giường hắn, ôm cổ hắn reo lên, “Ta biết phụ hoàng của ta không phải là người dễ dàng nhận thua mà. Chẳng
qua chỉ là một căn bệnh thương hàn nho nhỏ, nhất định sẽ khỏi! Nhất định chúng ta có thể bình an hồi cung.”
Hoàn Nhan Bất Phá ôm chặt
thân thể nho nhỏ mềm mại trong lòng, nóng nảy, hậm hực, chán nản đã mấy
ngày liên tục đều giảm thấp từng cái, sau đó biến mất. Cái gì cũng mơ hồ chẳng rõ, chỉ có bảo bối trong lòng mới là thật, không thể tự mình bảo
vệ trân bảo của hắn, cả đời này làm sao có thể xem là trọn vẹn? Hắn mơ
màng nghĩ.
“Được, đợi hồi cung, thời gian của chúng ta còn rất dài.” Hoàn Nhan Bất Phá dịu dàng vỗ về lưng nàng, ý vị sâu xa cam đoan.
Hoàng Thượng đây thật sự bị đánh bại! Song bởi vì Thái tử phi thật sự tình
thâm ý trọng, không thể trách Hoàng Thượng moi tim móc phổi đối với nàng như vậy, đáng giá! An Thuận nhìn hai người ôm nhau thật chặt, cúi đầu
mỉm cười.
Hai người ôm nhau hồi lâu, đến khi trao nhau nhiệt độ
cơ thể, hơi thở hòa vào nhau, hoảng loạn bối rối liên tiếp mấy ngày cũng đều dần dần bình tĩnh lại, mới thoáng tách ra.
“Phụ hoàng, ta không muốn nhúc nhích.” Tinh thần hoàn toàn ổn định, Âu Dương Tuệ Như cười xấu xa.
“Không muốn nhúc nhích, chẳng lẽ ngươi muốn nghỉ lại ở chỗ này của trẫm? Không được!” Hoàn Nhan Bất Phá kiên quyết từ chối.
Nếu là ngày trước, hắn nghe thấy lời này, nhất định không nói hai lời liền
để người ta ở lại, hăng hái yêu thương mấy lần. Nhưng giờ đây hắn đang
bệnh, lại không thể truyền bệnh cho tiểu nha đầu. Nghĩ đến bệnh tình của mình, Hoàn Nhan Bất Phá vô lực, khát vọng khỏi bệnh càng thêm vội vã.
Mai sau hồi cung, phải nhanh chóng đoạt tiểu nha đầu lại. Chỗ Thái tử chẳng có gì quan trọng, có gì bồi thường là được, tiểu nha đầu là người sẽ
làm hoàng hậu, không thể phá hỏng thanh danh, cần phải có sách lược vẹn
toàn mới được. Hắn nghĩ thầm.
Âu Dương Tuệ Như bĩu môi, đưa tay
xoa bóp đầu gối nhức mỏi, “Ta quỳ cả một ngày, chân tê hết cả rồi, muốn
ta chuyển chỗ ta cũng chuyển không nổi á. Ngài sai người thu thập gian
phòng ở thiên điện cho ta ở là được rồi, Dao Hoa điện xa quá.” Nàng
thuận thế đưa ra yêu cầu vốn đã tính toán kỹ, cũng tránh cho An Thuận vì tự chủ trương mà bị quở mắng.
“Sao người không nói sớm? An
Thuận, dìu Thái tử phi ngồi đàng hoàng, Dao Hoa điện cũng không cần quét dọn, bảo Giang Ánh Nguyệt lại đây bóp chân cho Thái tử phi. Ở thiên
điện thì thiên điện vậy, bảo người ta thu dọn gian phòng tốt nhất.” Hoàn Nhan Bất Phá kiên cường vực tinh thần dậy, căn dặn đâu vào đấy.
Thấy trên mặt hắn lộ ra mệt mỏi, dáng vẻ tiều tụy, giọng nói ấm ách mất
tiếng, Âu Dương Tuệ Như đau lòng, vội vàng đứng dậy khỏi người hắn, giúp hắn kéo chăn, dịu giọng nói, “Ta đã quên phụ hoàng đang bị bệnh, quấy
rầy ngài lâu như vậy, thật sự là không nên. Chân không cần xoa bóp, lát
nữa tự nó tốt thôi. Ngài mau nghỉ ngơi đi, ta tự mình sẽ sắp xếp được,
ngài trăm ngàn lần đừng nhọc lòng vì ta.”
Hoàn Nhan Bất Phá mỉm cười, xua tay nói, “Không sao, sắp xếp cho ngươi tốt rồi phụ hoàng mới đi ngủ.”
“Không được, ngài mau ngủ đi, bằng không ta tiếp tục quỳ ngay bên giường.” Âu
Dương Tuệ Như tóm bàn tay to của hắn, nhét vào trong chăn, quả quyết quỳ gối bên giường, hai mắt mở to đầy quật cường, chớp chớp nhìn hắn.
Hoàn Nhan Bất Phá bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng lại mang theo ý cười nồng
đậm, liếc biểu tình đáng yêu xinh đẹp nàng một cái thật sâu, từ từ nhắm
mắt lại.
Vốn tưởng rằng tiểu nha đầu ở bên cạn thì nhất định tâm
tình hắn sẽ kích động đến không ngủ được, không ngờ bởi vì yên ổn trong
lòng trước nay chưa có, chỉ chốc lát sau hắn liền chìm vào giấc ngủ sâu, chân mày bình thường nhíu chặt dần dần giãn ra.
“Hoàng thượng đã ngủ. Thái tử phi, chúng ta đi thôi?” An Thuận thấy thế, nhẹ tay nhẹ chân tiến lên, nhỏ giọng nói.
Âu Dương Tuệ Như gật đầu, đứng dậy xoa xoa hai đầu gối bủn rủn, bước chân
lảo đảo từ từ đi ra tẩm điện, An Thuận vội vàng vươn tay dìu nàng, đổi
lấy nụ cười cảm kích của nàng.
Hôm sau, Âu Dương Tuệ Như mới sớm đã mở to mắt, rửa mặt xong liền đến Càn Khôn điện thăm Hoàn Nhan Bất Phá trước.
Tối hôm qua Hoàn Nhan Bất Phá ngủ rất ngon, đến bây giờ vẫn chưa thức dậy.
Âu Dương Tuệ Như cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, thấy hắn bình thản ngủ, không khỏi an tâm gật đầu, lặng lẽ lui đi.
Nàng đến ngoài điện, tụ tập những cung nhân không bị nhiễm bệnh lại, hết lời cổ vũ, lời lẽ khẩn thiết, tiếng nói truyền cảm, làm cho các cung nhân
vốn có chút tuyệt vọng lại phấn chấn trở lại.
Sau đó, nàng lại sai khiến những người tinh thông y lý được mang theo đi thăm khám, nấu thuốc cho những cung nhân ngã bệnh.
Một loạt những việc làm khiến cho mọi người đang suy sụp tinh thần lần nữa
thấy được hy vọng, làm việc cũng không còn tiêu cực nữa, trên mặt lại có nụ cười tươi. Nhất thời tình cảnh trong Càn Khôn điện hoàn toàn đổi
mới, bầu không khí áp lực đè nén tiêu tán, làm cho người ta cảm thấy
thoải mái.
Trấn an cung nhân xong, Âu Dương Tuệ Như cho gọi vài
thái y tới hỏi thăm tình hình bệnh tình và cách trị liệu của Hoàn Nhan
Bất Phá, nghe các thái y bẩm báo xong, nàng gật đầu, giọng điệu nghiêm
túc nói, “Việc khám bệnh bốc thuốc thì bản cung không biết, đương nhiên
là nghe theo các ngươi. Nhưng những chuyện khác đều phải do từ bản cung
làm chủ, các ngươi nói có đúng không?”
Các thái y lộ vẻ không
hiểu, nhưng tất cả đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nay Hoàng Thượng bệnh nặng, Thái tử phi có địa vị cao nhất, đương nhiên là do Thái tử phi định
đoạt.
“Như thế rất tốt, nếu mệnh lệnh bản cung có khiến các ngươi có chỗ hoang mang khó hiểu, các ngươi cứ nghe theo, không được nghi
ngờ, bản cung cũng sẽ không giải thích.” Âu Dương Tuệ Như nói rõ ràng,
sau đó đứng dậy, chỉ vào cửa sổ đóng chặt trong điện rồi nói, “Sau này,
cửa sổ không thể đóng mãi, mỗi ngày mở ra hai canh giờ; quần áo mọi
người trong cung phải dùng nước sôi để tẩy sạch; quần áo bị dính chất
nôn Hoàng Thượng thì chôn ngay; bài tiết của Hoàng Thượng cũng đem chôn, không thể đổ bậy; mỗi ngày dùng giấm trắng xông điện; mỗi ngày chỉ có
thể uống nước đã đun sôi; mỗi ngày trước khi khám bệnh thì các ngươi
phải lấy rượu mạnh tẩy trừ hai tay và dụng cụ khám bệnh; mỗi ngày…”
Âu Dương Tuệ Như ở trong điện chỉ điểm một phen, đưa ra một loạt mệnh
lệnh, khiến thái y đứng nghe mà cảm thấy vô cùng hoang mang, muốn nói
lại thôi. Phần lớn các mệnh lệnh đó làm bọn hắn không thể lý giải, thậm
chí còn có mấy cái mà bọn họ không thể tiếp nhận.
“Được rồi,
không cần tranh cãi với bản cung, chỉ cần chiếu theo bản cung phân phó
đi làm là được. Nếu có xảy ra chuyện gì thì bản cung chịu trách nhiệm,
bản cung chôn cùng phụ hoàng, chắc chắn không liên lụy các ngươi.”
Lời này quá nặng, các thái y không nhận nổi, vội vàng ngậm miệng.
Đợi Hoàn Nhan Bất Phá tỉnh lại, Càn Khôn điện đã có sự thay đổi lớn, cửa sổ luôn đóng chặt đang mở ra, không khí giá rét lại trong lành theo gió
lùa vào trong điện, tuyết trắng xóa phản chiếu ánh sáng rực rỡ lóng lánh từ cửa sổ tiến vào, chiếu sáng từng ngõ ngách âm u, xua đi ẩm thấp và
tối tăm.
Tình hình như thế làm nhãn tình Hoàn Nhan Bất Phá sáng lên, bất giác hít thở sâu, thân thể cảm thấy thoải mái bội phần.
Đúng lúc này, Âu Dương Tuệ Như cầm một chén cháo hoa thơm nức tiến vào, cười khanh khách bày ra trên cái bàn cạnh giường hắn.
“Phụ hoàng, dùng bữa sáng.” Nàng bưng chén lên, múc chút cháo, thổi hơi hơi nguội rồi đưa đến bên môi Hoàn Nhan Bất Phá.
Tiểu nha đầu trước mặt tốt đẹp như vậy, cảnh tượng này ấm áp chân thật như
vậy, Hoàn Nhan Bất Phá vui sướng đầy lòng, khóe miệng bất giác thoáng
gợi lên một nụ cười yếu ớt, cũng không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn
nàng một lúc, từng miếng từng miếng húp hết chén cháo.
Có tiểu nha đầu bên cạnh, bệnh nặng một trận cũng không phải toàn là chuyện xấu! Hắn nhíu mắt lại, nghiền ngẫm nghĩ ngợi.
Có người yêu quý nhất làm bạn bên cạnh, tính khí Hoàn Nhan Bất Phá cũng
không nóng nảy sa sút tinh thần như lúc đầu, tích cực phối hợp với thái y trị liệu. Hơn nữa tâm tình hắn tốt lên, tinh thần cũng có vẻ càng tốt,
uống thuốc liên tục bốn năm ngày cuối cùng cũng từ từ chuyển biến khá
hơn.
Các cung nhân tuân thủ một cách nghiêm chỉnh quy củ Thái tử
phi lập ra, mỗi ngày dùng dấm chua xông chỗ ở, dùng rượu mạnh làm sạch
hai tay, dùng nước sôi giặt quần áo, người bị bệnh cũng càng ngày càng
ít đi, hy vọng trong lòng lại dâng lên, cuộc sống lại bắt đầu hăng hái.
Tất cả tình hình đều phát triển theo triều hướng tốt, các thái y đều thấy
rõ, thầm thán phục, đối với mệnh lệnh của Thái tử phi không ai không
tuân theo.
Cả cung tràn đầy hơi thở vui mừng, ngoại trừ một người.
Giang Ánh Nguyệt thấy Âu Dương Tuệ Như vừa đến liền chiếm mất việc nàng chăm
sóc Hoàn Nhan Bất Phá, còn cố gắng xoay chuyển tình thế, thay đổi càn
khôn, không cần nàng dâng thuốc mà bệnh tình Hoàn Nhan Bất Phá ngày qua
ngày lại trở nên tốt hơn, nàng buồn bực, trong lòng nóng như lửa đốt.
Không, Âu Dương Tuệ Như, ta tuyệt đối không để cho ngươi lại phá chuyện tốt
của ta! Giang Ánh Nguyệt dùng trâm bạc hung ác đâm nát một chiếc khăn
thêu, cười âm trầm quỷ dị.