Thiên Hậu Trở Về

Chương 142: Chương 142: Bị tạt cà phê




Thiên hậu trở về - Chương 142: Bị tạt cà phê

Lệ Lôi rầu rĩ không vui, Tiểu Lăng nhà anh cái gì cũng tốt, chỉ là quá cẩn thận đối với chuyện này.

Có điều thân là một bạn trai gương mẫu, anh vẫn lặng lẽ thỏa mãn yêu cầu của Hạ Lăng, khiêm tốn, khiêm tốn hơn nữa. Ngay cả đưa cô đi thử vai cũng chọn một chiếc Land Rover được chế lại thành kiểu dáng không đáng chú ý.

Đi tới chỗ thử vai mới phát hiện có rất nhiều xe nổi tiếng đậu ở ngoài cổng, từ BMW đến Cadillac, quả thực là có thể mở cả buổi triển lãm. Chiếc Land Rover kia của Lệ Lôi lượn một vòng dọc theo bãi xe mới tìm được một chỗ đậu, vừa mới dừng xe lại, di động đã đổ chuông.

Anh liếc mắt nhìn dãy số, nói với Hạ Lăng: “Em vào trước đi, anh nghe máy rồi vào ngay.”

Hạ Lăng gật đầu bước xuống xe.

Đi một chút thì tới phòng thử vai, ở lối vào có hai bảo vệ đang nói chuyện phiếm.

Cô đang định đi vào thì một nhóm người thình lình từ trong cửa đi ra, dẫn đầu là một cô gái ăn mặc đẹp đẽ, trong tay cầm một ly cà phê, vừa đi vừa nói gì đó với người bên cạnh.

Hạ Lăng không kịp tránh nên bị cô ta đụng vào.

“Soạt” một tiếng, cả một ly cà phê nóng trong tay cô ta đều đổ lên người Hạ Lăng.

Hạ Lăng bị đụng phải lùi hai bước, chỉ cảm thấy trên người chợt đau, chỗ bị tạt vào nóng ran, cúi đầu thì thấy bộ đồ màu nhạt đã bị bẩn, trước ngực loang lổ một mảng lớn vết cà phê, còn không ngừng nhỏ giọt xuống đất, vô cùng thảm hại.

“Cô đi đứng kiểu gì vậy?” Cô gái đối diện kia đã nổi giận trước.

Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn cô ta mới nhận ra là người quen cũ: Lý Bối Nhi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lần trước ở câu lạc bộ đua ngựa Nam Sơn, hai người đã cãi nhau tới trở mặt thành thù, hôm nay lại trùng hợp đụng phải nhau.

Lý Bối Nhi cũng phát hiện ra cô, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười nhạt một cái: “Diệp Tinh Lăng? Cô là cái thá gì, đừng cản đường, còn không mau cút sang một bên?!” Lần trước ở câu lạc bộ đua ngựa Nam Sơn, cô ta đã mất mặt trước nhiều người như vậy, mọi thứ đều là do người phụ nữ xấu xa trước mặt này “ban tặng”. Lần đó cô ta trở về liền bị cậu hai nhà họ Chu đá, mất đi một kim chủ cực lớn, bây giờ tốn sức hai hổ chín trâu mới chật vật tìm được một người khác, nhưng thù hận trong lòng trước giờ chưa hề vơi đi.

Trước ngực Hạ Lăng nóng ran, cô có chút lo lắng sẽ bị bỏng, lại bị cô ta độc ác tố cáo trước nên cơn tức cũng xông lên: “Lần trước cô cưỡi ngựa thua, đầu óc cũng bị ngựa đá hỏng rồi à? Mắt mù sao?”

Bên cạnh Lý Bối Nhi có một nhóm người vây quanh, lúc này một người đàn ông trung niên anh dũng chen vào: “Cô là cái thá gì, đụng phải cô Lý còn dám nói năng lỗ mãng? Nếu như cô Lý bị thương chỗ nào, cô đền nổi không? Còn không mau tránh ra!” Nói xong anh ta lại ân cần nói với Lý Bối Nhi: “Cô Lý, cô không sao chứ? Có bị dọa sợ không?”

Đi theo cô ta còn có mấy người cũng nhao nhao vây quanh ân cần hỏi han.

Lý Bối Nhi mang theo vài phần đắc ý nhìn Hạ Lăng, bên cạnh mình có nhiều người như vậy, nhưng Hạ Lăng lại một thân một mình. Ánh mắt cô ta trở nên xem thường và khinh bỉ: “Cô tới thử vai à? Người của Thiên Nghệ đều chết sạch rồi sao, chẳng có lấy một người đi cùng cô thế. Chẳng lẽ cô đã… thất sủng rồi?”

Ba chữ cuối cùng được nói ra rất độc ác.

Cô ta đã từng thấy Hạ Lăng và Lệ Lôi ở bên nhau tại câu lạc bộ Nam Sơn, tưởng rằng Hạ Lăng cũng là loại phụ nữ bán thân, mà tốc độ thay bạn gái của cậu hai nhà họ Lệ nhanh đến mức nổi tiếng cả giới giải trí, lâu như vậy rồi, Hạ Lăng bị thất sủng cũng không có gì là lạ.

Cô ta dò xét Hạ Lăng một lượt từ đầu đến chân: “Ồ, hàng vỉa hè mà cô cũng mặc ra ngoài được?”

Công bằng mà đánh giá, đồ Hạ Lăng mặc hôm nay không tính là kém, thuộc thương hiệu giới hạn số lượng mà lần trước mua ở Paris. Có điều thương hiệu đó quá ít người sở hữu nên rất nhiều người trong nước căn bản chưa từng thấy.

Mà Lý Bối Nhi giờ đã có điều kiện tốt hơn nhiều, không còn là người phụ nữ túng quẫn giành quần áo với người ta ở cửa hàng Lucas nhỏ bé ngày nào nữa, cô ta của bây giờ, toàn thân trên dưới đều là Chanel, trang điểm xinh đẹp lại phô trương.

Trong lòng Lý Bối Nhi nghĩ chắc chắn Hạ Lăng đã thất sủng nên đắc ý: “Nhìn bộ dạng ướt sũng của cô bây giờ đi, ha ha, Diệp Tinh Lăng à Diệp Tinh Lăng, lúc đó ở câu lạc bộ Nam Sơn, cô từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không? Nói cho cô biết, buổi thử vai hôm nay cô hãy chuẩn bị tâm lý về nhà đi, khó coi như vậy còn muốn tranh giành cao thấp với tôi?”

“Tranh cao thấp với cô? Cô không xứng.” Hạ Lăng thờ ơ nói. Tuy trên người dính đầy cà phê nhưng vẻ mặt hờ hững lại thản nhiên của cô thật giống như một nữ vương khoác hoàng bào, khiến tất cả những người khác đều tự thấy xấu hổ.

Lý Bối Nhi bị câu nói này của cô làm cho tức đến sắp phát điên, giống như bị đụng vào chỗ đau, trong mắt lóe lên vẻ thù hận không cách nào che giấu được. Lúc này cô ta ngẩng thật cao đầu, càng tỏ vẻ kiêu ngạo hơn lúc nãy: “Cô tới thử vai chứ gì, ha ha, thật là tiếc, tôi nghĩ tôi nên nói cho cô biết, vai diễn này đã được chỉ định sẵn rồi, người được chọn chính là tôi. Thử vai chẳng qua là làm cho có hình thức thôi, thật ngại quá, để cô đi một chuyến uổng công rồi.”

Nói xong cô ta cẩn thận nhìn mặt Hạ Lăng, muốn tìm thấy sự thất vọng, chán nản và những biểu cảm không cam lòng khác, nhưng người đã được định sẽ thất vọng trước chỉ có thể là cô ta. Hạ Lăng vẫn mang dáng vẻ thản nhiên như mây gió, nhìn cô ta như một kẻ ngu si.

Chỉ định sẵn? Cô không biết rốt cuộc Lý Bối Nhi nói thật hay không, có điều cho dù là thật, bên sản xuất dám để cho Hạ Lăng cô làm đá kê chân, làm nền cho kẻ khác… Ha ha, cô sẽ khiến bọn họ chết rất khó coi.

Lý Bối Nhi bị ánh mắt chế giễu của cô làm cho chột dạ, ngoài mạnh trong yếu hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi. Bỏ đi, dù sao cũng tạt ả đàn bà xấu xa này một cốc cà phê rồi, cũng chẳng cần đấu khẩu nữa, hừ, yêu cầu của đạo diễn Kim nghiêm khắc như vậy, ả đàn bà xấu xa này căn bản không thể nào vượt qua buổi thử vai được.

Đám người khí thế hùng hổ đi qua trước mặt Hạ Lăng.

Hạ Lăng nhớ tới thời gian thử vai, ý định muốn đôi co cũng bị dập tắt, cô sẽ tạm thời ghi lại món nợ này, hôm khác sẽ báo.

Ngoài cửa khôi phục lại sự yên tĩnh, Hạ Lăng định bước vào nhưng bị bảo vệ chặn lại.

“Xin lỗi thưa cô.” Đó là một tên bảo vệ trẻ tuổi: “Những người ăn mặc không chỉnh chu không được vào trong.”

Hạ Lăng ngẩn ra, cúi đầu nhìn vết cà phê trên người mình, sau đó nói: “Không phải tôi cố ý không ăn mặc chỉnh chu, mà là mới bị người ta đụng vào, các anh cũng thấy mà. Hãy cho tôi vào, tôi đến thử vai.” Sáng nay lúc ra ngoài cô không mang theo quần áo dự phòng và đồ dùng hằng ngày, xung quanh đây trông có vẻ hơi vắng, cũng không thấy cửa hàng quần áo nào, chỉ có vào được phòng quay, nhanh chóng tìm nhà vệ sinh trước khi thử vai, xử lý qua quần áo trên người một chút e là còn có thể cứu được.

“Ăn mặc thế này còn muốn thử vai?” Tên bảo vệ trẻ tuổi cũng không nhận ra thương hiệu giới hạn của Paris trên người cô, mà đường cắt và thiết kế lại rất khiêm tốn, nhìn qua tuy rất sáng sủa nhưng lại không hề hoa lệ chói mắt. Tên bảo vệ tỏ vẻ khinh thường: “Cô này, cô nhìn hàng xe ngoài cửa đi, có biết những người thử vai hôm nay là ai không? Còn như chiếc xe kia của cô…”

Anh ta nhìn thoáng về phía xe của cô, Lệ Lôi mặc quần dài và áo thun rộng rãi, đang bước ra từ ghế lái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.