Thiên hậu trở về - Chương 172: Bươm bướm không bay
Cố chịu đựng sự khó chịu, Hạ Lăng hát câu thứ ba: “Dường như hoa diên vĩ bên đường đã lạc mất theo dòng thời gian, không phân biệt rõ sự dịu dàng của anh là thực hay chỉ là mộng ảo…”
Nước mắt bất chợt rơi xuống. Trước mắt hiện lên ảo giác vụn vỡ, không biết mùa hè lúc nào ở đâu, từng khóm hoa diên vĩ bên đường tùy ý nở rộ trong gió nam ấm áp, có một chàng trai trẻ tuổi cao lớn đứng ngược sáng, mỉm cười đưa tay ra với cô gái trước mặt: Tiểu Lăng, về nhà với anh.
Tiểu Lăng, về nhà với anh…
Giọng nói kia trầm thấp mơ màng, giống như một lời nguyền ma quái, khiến cô bỗng chốc nghẹn ngào.
Vô số hình ảnh xuất hiện trong đầu, khu biệt thự sang trọng nằm sâu trong núi, chàng trai kia cầm tay cô gái tuyên bố với rất nhiều người: “Đây là Hạ Lăng, là đứa bé tôi nhận nuôi, hy vọng mọi người đối tốt với cô ấy.”
Trong căn phòng yên lặng, chàng trai kia ôm lấy cô gái ngồi trên đùi, tay anh cầm tay cô luyện chữ.
Trong khu vườn ngập tràn hoa hồng, chàng trai kia nửa quỳ lấy gai hoa ra khỏi lòng bàn chân cho cô gái, đôi mắt khẽ rủ xuống, dịu dàng mà chăm chú…
Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, Hạ Lăng nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, giọng hát cũng dần trở nên lạc điệu:
“…Anh cho em giấc mơ đẹp đẽ như bầu trời trong vắt…”
Trong tiếng hát, cô giống như được quay về quá khứ, lại biến thành cô gái nhỏ bé kia, tư thái đẹp đẽ, dung mạo tuyệt sắc. Cô đang luyện tập trong phòng, bước nhảy uyển chuyển, xoay tròn, cất tiếng hát tựa như âm thanh của thiên nhiên, năm này qua năm khác.
Bùi Tử Hoành đến xem cô, tuyết đầu mùa rơi bên ngoài cửa sổ, anh nhận lấy chiếc áo lông mềm mại từ tay vệ sĩ khoác lên đôi vai gầy yếu của cô, dặn dò: “Trời lạnh rồi, ra mồ hôi chú ý giữ ấm.”
Hai tay cô ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn anh thân mật.
Trên người anh mang theo hương trà nhàn nhạt, pha trộn với mùi đàn hương cùng giấy mực. Anh đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại, chuyển sang thế chủ động đặt môi lên môi cô, mãi đến khi cô hít thở không thông…
“Tiểu Lăng.” Anh khàn giọng nói nhỏ: “Cánh bướm của anh…”
Giọng nói khắc cốt ghi tâm.
Trong lòng Hạ Lăng đau đớn, hoa mắt chóng mặt, giữa sân khấu dày đặc sương mù, bàn tay cầm micro run lên, giọng hát cũng run rẩy: “…Hóa thân làm cánh bướm, cánh bướm thuộc về anh…”
Trong lúc ngẩn ngơ, sân khấu biến thành một nơi khác, sân khấu ngoài trời chứa mười vạn người với ánh sáng lấp lánh, cô mặc một chiếc áo làm bằng vải tơ lụa màu trắng thuần, đôi cánh vàng nhạt, cằm ngẩng cao, tư thế kiêu ngạo cất tiếng hát.
Xung quanh truyền đến tiếng reo hò đinh tai nhức óc: “Hạ Lăng! Hạ Lăng! Hạ Lăng!”
Sâu trong lòng có thứ gì vỡ vụn, hai mắt cô mờ mịt nhìn vào hư không, nơi này… là nơi nào? Cô là ai? Là kiếp trước hay kiếp này? Nước mắt không ngừng rơi, Hạ Lăng bước vào hư không, đôi chân vô lực, lảo đảo đi đến bên sân khấu, vịn lấy giá đỡ micro cố định ở đó.
“Vì anh… tỏa sáng vì anh…” Cô mang theo tiếng nức nở, thanh âm đứt quãng, từng câu đau đớn đến tột cùng, giống như khắc sâu vào trong tâm hồn.
“Vì một mình anh… Chỉ vì anh…”
“…Cho đến khi trời long đất lở, anh xé toạc sự giả dối, đẩy em xuống vực thẳm tàn khốc…”
Trước mắt hiện lên một tờ báo, nhìn thấy tiêu đề mà đau lòng: Người đứng đầu gia tộc Bùi thị - BùiTử Hoành đính hôn với thiên kim của ông trùm du thuyền nhà họ Vương - Vương Tịnh Uyển. Hạ Lăng không thể tin nổi, cô chạy như điên đi tìm anh, anh đang ở công ty Đế Hoàng, tổ chức cuộc họp quan trọng gồm các thành viên trong hội đồng ban quản trị, trong phòng họp tụ hội những người tai to mặt lớn, một bầu không khí nặng nề.
Cô ném tờ báo trước mặt anh.
“Càn quấy.” Không biết là người nào, thấp giọng nói một câu.
Hạ Lăng ngoảnh mặt làm ngơ, khí thế hùng hổ muốn Bùi Tử Hoành giải thích, anh im lặng một hồi, vết nhăn giữa lông mày giống như dao khắc: “Tiểu Lăng, chuyện này không liên quan đến em.”
Cô giận dữ đến toàn thân phát run, làm cho mọi chuyện ầm ĩ. Cuối cùng cuộc họp hội đồng hôm đó không thể tiếp tục được nữa, Bùi Tử Hoành kéo cô về nhà, ném cô vào trong phòng ngủ, mạnh mẽ chiếm lấy, nhưng lại không nhắc gì đến chuyện đính hôn.
Bất luận cô có ép hỏi thế nào, anh đều nói câu “không liên quan đến em”.
Cô tìm rất nhiều người phân xử, thế nhưng họ đều không dám cuốn vào tranh chấp của cô và Bùi Tử Hoành, chỉ úp mở nói cho có lệ. Chỉ có Phượng Côn và Sở Sâm khuyên cô: “Tiểu Lăng, ý của sếp là cho dù anh ấy có đính hôn vì liên hôn chính trị hay không, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.”
Không ảnh hưởng đến tình cảm? Nực cười!
Cô mắng họ một trận, nháy mắt trận cãi vã với Bùi Tử Hoành đã trở nên kịch liệt, thậm chí cô còn tìm Vương Tịnh Uyển thương lượng… Cho đến khi, Vương Tịnh Uyển gặp chuyện không may mà qua đời, Bùi Tử Hoành không thể nhịn nổi nữa, nên đã nhốt cô lại.
“Ngón tay anh khẽ giơ lên bình tĩnh bẻ gãy đôi cánh của em…”
Trong biệt thự lạnh lẽo, anh áp cô trên giường, bất chấp sự sợ hãi cùng giãy dụa của cô, mặc sức làm nhục…
“Bầu trời trong sáng nghiền nát mộng tưởng…”
Anh nhốt cô trong căn phòng chật hẹp tối tăm, không có một tia sáng cùng âm thanh nào, cô muốn hét lên nhưng lại không mở miệng, muốn vùng vẫy nhưng ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích… Sự yên tĩnh dài đằng đẵng giống như đã trôi qua mấy vạn năm, cô không biết bản thân đã chết hay vẫn còn sống, nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt, tiếng máu chảy, nhìn thấy quái thú và mạng nhện rất lớn, lưỡi hái của thần chết, cùng vô số ảo giác…
Sau đó cánh cửa mở ra, người đàn ông kia mang theo vầng sáng đi tới, giống như một vị thần.
“Tiểu Lăng.”
Anh vung roi xuống, cảm giác đau đớn cùng vui thích kịch liệt khiến cô phát run. Anh cúi người chạm lên mặt cô, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa dịu dàng:
“Tất cả mọi vui sướng hay thống khổ của em đều do anh ban tặng, mọi thứ của em đều thuộc về anh.”
Hạ Lăng bật khóc thành tiếng, hát một cách khó nhọc:
“Cánh bướm trong lồng...”
“Cánh bướm không bay...”
Cơ thể trượt xuống từng chút một, nửa quỳ trên sân khấu. Cô cảm giác được sự đau đớn vì bị bỏng ở mắt cá chân, nơi đó là vết thương - xiềng xích bằng vàng chính tay Bùi Tử Hoành đeo lên, chảy máu vì bị cọ sát lâu ngày.
“Bươm bướm không bay....” Cô liều mạng kiềm chế bản thân, mới không nghẹn lời vì khóc: “Mạng nhện lan tràn...”
“Đôi cánh nhuốm máu, nguyện vọng hóa tro tàn...”
“Bươm bướm không thể bay, giam cầm trong mạng nhện...”
“Không thoát khỏi tấm lưới ấy...”
“Chờ đợi...”
“Và chết...”
Câu cuối cùng vừa dứt.
Cô ngồi xổm trên sân khấu, cơ thể tê dại, không ngừng được tiếng khóc đứt quãng. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, trong đầu cô trống rỗng, cảm giác rơi xuống lúc đó không ngừng lướt qua. Không, không phải... không phải trống rỗng, mà là có quá nhiều hồi ức đang gào thét, quay cuồng, kêu gào, bùng phát ra, tựa như dời non lấp biển.
Mọi thứ, tất cả sự dịu dàng và nỗi thống khổ.
Khi mới gặp gỡ, mùa hè năm đó hoa diên vĩ nở rộ ở cô nhi viện, anh nắm tay cô dắt cô về nhà; năm mười ba tuổi hai người ở bên nhau, anh nói cả đời này sẽ đối tốt với cô; ở giải thưởng âm nhạc quốc tế, anh ngồi ghế khách quý, nghe cô hát ca khúc mình sáng tác cho anh “Perfect Dream” vô cùng chăm chú...
Ngày hôm đó số phận chuyển ngoặt, ở cửa phòng khách, anh tát cô một cái khiến cô ngã xuống đất, giận dữ chất vấn cô vì sao lại mưu sát Vương Tịnh Uyển. Giam cầm, tuyệt vọng, điên cuồng, tan vỡ...
Cuối cùng cơn ác mộng năm đó, Hạ Lăng không dám nghĩ nữa, chỉ nhớ bản thân ngã từ trên sân khấu xuống, sau đó, cô sống lại.
Tạm biệt cuộc đời của Hạ Lăng, trở thành Diệp Tinh Lăng.