Thiên hậu trở về - Chương 213 Cô bé khóc thút thít
Hạ Lăng thức dậy rửa mặt chải đầu, thay một bộ váy dệt kim màu xanh ngọc, mái tóc
dài được quấn lên thành búi rồi dùng một cây trâm hoa sơn trà độc đáo cố định lại.
Cô đổi một bộ trang sức trang nhã, che đi thần sắc có chút tiều tụy vì tối hôm qua
ngủ không ngon, cô chỉnh đốn để bản thân tỏa sáng, toàn thân ba trăm sáu mươi độ
không góc chết.
Lệ Lôi nói: “Em thật đẹp.”
Hạ Lăng cười khẽ, cô là bạn gái của anh, không thể để cho anh mất mặt được, huống
chi ở lâu trong giới giải trí hỗn loạn này, mỗi một động tác đều được tập thành thói
quen, cô không cho phép mình lộ ra một chút khuyết điểm nhỏ nào trước mặt người
khác.
Lục tục có người đến thăm hỏi.
Trước khi mỗi vị khách đến thăm, cô đều sẽ nghe Lệ Lôi phổ cập thân phận, bối cảnh
và tính cách của bọn họ, còn có quan hệ bạn-địch của anh. Vòng quan hệ của nhà bọn
họ đúng thật là rắc rối phức tạp, ban đầu Hạ Lăng còn miễn cưỡng có thể nhớ được,
sau đó cứ nghe nhiều đến mức chóng mặt, cái gì mà “Thím ba là em dâu thứ sáu của
anh ở Cừu gia, cháu trai có họ hàng xa với em dâu thứ sáu lại có quan hệ rất thân
thiết với chú của thím ba”, “Ông nội ngoài anh ra, thì cưng chiều nhất chính là người
em họ thứ mười bảy, em họ thứ mười bảy của anh có quan hệ không tốt với bác hai,
bác hai đang xúi giục cậu tư đi phá hư hôn sự của em ấy”… Hạ Lăng cảm thấy mình
mà không té xỉu ngay tại chỗ đã rất may mắn rồi.
“Rốt cuộc nhà anh có bao nhiêu người?” Một buổi sáng qua đi, trong tay cô cầm một
danh sách đến thăm dài thật dài, cô thở ra thì nhiều hít vào thì ít. Trời ạ, cô đã đi theo
cười hết một buổi trưa, thế nhưng vẫn chưa gặp được mấy người trong số đó!
Lệ Lôi cũng không ngại: “Ông nội thích náo nhiệt, tất cả mọi người đều cố gắng trở
về vào dịp tết, cho nên khá đông đúc.” Anh lại trấn an cô: “Có điều vẫn còn không ít
người hợp tác làm ăn ở bên ngoài nữa, em yên tâm, chút ít này chưa phải là tất cả
đâu.”
Phi, yên tâm?
Yên tâm được chỗ nào, cô muốn khóc luôn rồi.
Lệ Lôi đến gần bóp vai đấm lưng cho cô: “Mệt rồi? Vậy buổi chiều không tiếp nữa,
dù sao sau này vẫn có cơ hội. Anh dẫn em đi dạo ở bãi cát gần đây một chút, cảnh
biển rất đẹp, có cả cây dừa đấy.”
Hạ Lăng cũng không muốn ngược đãi bản thân nữa, cô gật đầu đồng ý.
Hai người tay trong tay đi ra bãi biển, gió biển buổi chiều rất ôn hòa, trên mặt biển
xanh thẳm điểm sắc vàng của ánh nắng mặt trời, cùng với hương vị ấm áp của thủy
triều, làm cho người ta nhịn không được mà say mê. Tâm trạng buồn bực từ ngày
hôm qua của cô cuối cùng cũng tốt lên một chút, dạo bước cùng Lệ Lôi một lát, cơ
thể cùng tinh thần được thả lỏng, cô mệt mỏi buồn ngủ.
Lệ Lôi đưa cô đến khu nghỉ ngơi cạnh bờ biển, trong rừng cây nhỏ có cái võng, anh
đỡ cô nằm lên đó.
“Ngủ một lát đi, anh đi lấy chăn cho em.” Anh nói xong, lại cúi người hôn hôn cô,
rồi mới rời đi.
Hạ Lăng ngoan ngoãn nằm trên chiếc võng nhỏ, gió biển thổi nhẹ, vạt váy dài bay
bay. Cô híp mắt hưởng thụ thời gian nhàn hạ, đang nửa tỉnh nửa mơ thì mơ hồ nghe
thấy có tiếng người khóc.
“Ô ô ô… ô ô ô…” Âm thanh đứt quãng.
Ý thức của Hạ Lăng dần tỉnh táo lại, cô từ trên võng chống người ngồi dậy, quay đầu
nhìn lại, vậy mà lại thật sự có một cô bé đang ngồi cạnh gốc cây dừa phía sau cách cô
không xa, khóc thành một bộ mặt mèo, cực kỳ đáng thương.
Hạ Lăng không nhịn được xoay người xuống võng, ngồi xổm hỏi: “Cô bé, em làm
sao vậy?”
Cô bé bảy tám tuổi kia ngẩng đầu lên, dùng hai mắt khóc sưng thành quả hạch đào
nhìn Hạ Lăng, thút tha thít thít: “Em, em, ô ô ô… Bọn họ không có ai thích em, đều
không muốn chơi với em… Ô ô ô, vừa nãy lúc chơi trò trốn tìm, bọn họ kêu em xoay
vòng đếm số, lúc em đếm đến một trăm thì bọn họ đã chạy hết rồi… Em tìm rất lâu
rất lâu, nhưng không tìm được… Ô ô ô ô…” Cô bé vừa nói vừa khóc, càng khóc
càng lớn.
Tim Hạ Lăng mềm nhũn: “Bọn họ đều không thích em?”
Cô bé kia khóc gật đầu: “Chị ba, anh ba còn có em chín, bọn họ nói em là đứa nhỏ
không có mẹ, đều bắt nạt em, cũng không chơi với em, nhưng mà, nhưng mà em rất
muốn chơi với bọn họ…”
Cô bé dùng tay áo lau nước mắt.
Hạ Lăng nhớ tới bản thân cô trước kia ở trong cô nhi viện cũng bị một đám con nít
xa lánh. Bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, thông minh lại làm cho người khác yêu mến, cho
nên bọn họ ghen tị với cô, phá hỏng dây cột tóc của cô, lấy giày của cô giấu dưới
cống nước thối, lúc chơi trò chơi tập thể, hoặc là sẽ không chơi với cô, hoặc là xô
đẩy cô, ăn hiếp cô không hề kiêng dè.
Tiểu Hạ Lăng lúc đó rơi vào vòng vây, không có một ai giúp cô.
Bây giờ, cô nhìn thấy cô bé này, lập tức nhịn không được muốn giúp cô bé. Hạ Lăng
nói với đứa bé: “Em tên là gì? Chúng ta cùng nhau chơi có được không, chị gọi
người đem điểm tâm ngon cho em ăn.”
Cô bé chớp mắt nhìn cô, bỗng nhiên òa một tiếng khóc lên: “Ô ô ô, chị thật là tốt…”
Hạ Lăng sờ sờ đầu cô bé an ủi: “Nào, đi với chị.”
Cô bé lại nói: “Em không đi được, ô ô ô, chân của em bị trật rồi. Chị ơi, chị ôm em
về nhà được không? Tên em là Lệ Tiểu Tinh, ba em là Lệ Thanh Thư, ô ô ô, em
muốn về nhà…”
Lệ Thanh Thư?
Hạ Lăng thật vất vả mới tìm ra cái tên này từ trong đống dữ liệu mà buổi sáng hôm
nay được Lệ Lôi cưỡng chế truyền thụ, hồi tưởng hết nửa ngày, hình như là một
người có quan hệ không tồi với Lệ Lôi, nếu là con gái của người đó, vậy càng phải
quan tâm rồi. Cô muốn vì Lệ Lôi làm chút chuyện nên thử ôm lấy Lệ Tiểu Tinh. Cô
bé rất nhẹ, còn Hạ Lăng lại tập múa quanh năm, đừng thấy cô nhỏ nhắn đáng yêu mà
thể lực cũng rất khỏe, lúc này cô ôm Lệ Tiểu Tinh đi vài bước cũng không hề thấy
mệt.
“Biết đường về nhà em không?” Hạ Lăng dịu dàng hỏi.
“Dạ biết.” Lệ Tiểu Tinh chỉ đường cho cô.
Không bao lâu, bọn họ đi đến trước một tòa nhà trang hoàng tuyệt đẹp.
“Đây chính là nhà của em.” Lệ Tiểu Tinh nói: “Chị thả em xuống trước đi, đến phía
trên bậc thềm ấn chuông cửa được không, người giúp việc trong nhà sẽ ra bế em
vào.”
Mặc dù cô bé rất nhẹ, nhưng Hạ Lăng ôm cô bé đi một đoạn đường dài cũng có chút
mệt mỏi, cô nhẹ nhàng đặt cô bé lêtrên sân cỏn mặt cô rồi đi đến bậc thềm ấn
chuông.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cửa lớn đóng chặt vẫn chưa được mở ra.
Hạ Lăng vừa định quay đầu nói với Lệ Tiểu Tinh rằng trong nhà không có ai, bỗng
nhiên cô cảm thấy dưới chân trống không, cả người bị rơi xuống dưới.
Cô chỉ cảm thấy thân thể đau xót, ngã lăn trên đất, từ trên đỉnh đầu “rào” một tiếng,
không biết là chất lỏng gì ấm ấm mà tanh hôi đổ xuống mặt cô. Cơn buồn nôn xông
đến, mùi máu tràn lan trong không khí, cô sợ hãi, muốn nhìn xem thứ trên người có
phải là máu không, lại phát hiện xung quanh tối đến mức đưa tay lên cũng không
thấy được năm ngón tay.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cô chỉ ấn cái chuông cửa thôi mà, tại sao lại đột nhiên rơi xuống dưới?
Đây là chỗ nào, Lệ Tiểu Tinh không sao chứ?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, đoán chừng là cánh cửa lúc cô rơi xuống đã đóng
lại rồi, phía trên cũng là một mảnh tối đen, không có chút ánh sáng nào. Cô nghe
thấy tiếng chiếc chuông bạc của Lệ Tiểu Tinh ở trên mặt đất truyền đến: “Lệ Tiểu
Long, Lệ Thương Lan, mấy người ra đây đi! Tôi đã bắt được người rồi, ha ha ha.”