Thiên hậu trở về - Chương 120: Đống cỏ và pháo hoa.
Tiệc mừng thọ nhanh chóng được dọn ra, mấy chục món ăn của nhà nông, màu sắc mùi thơm đều có đủ, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
Hạ Lăng được bà nội Diệp yêu thương nhất, bị bà kéo đến ngồi cạnh, còn không ngừng bảo cô ăn nhiều chút, bác gái cả ngồi gần đó cũng liên tục gắp đồ ăn cho cô. Hạ Lăng được chiều chuộng mà sợ hãi, đời trước đi theo Bùi Tử Hoành, tuy có được sự chiều chuộng của anh nhưng chưa bao giờ nhận được sự yêu thích của trưởng bối. Trưởng bối nhà họ Bùi kiêu ngạo, lạnh lùng, xem thường cô là trẻ mồ côi, mặc dù ngại thể diện của Bùi Tử Hoành không tỏ thái độ rõ ràng với cô nhưng lời nói, cử chỉ luôn thận trọng, lạnh nhạt.
Hạ Lăng từng cho rằng bản thân vốn không quan tâm, chỉ cần có được người yêu như Bùi Tử Hoành thì tủi thân hơn nữa cũng đáng. Mãi đến lúc này, cô được hai vị trưởng bối ân cần hỏi han, mới phát hiện bản thân đã bỏ qua quá nhiều chuẩn mực.
Như thế này mới thật sự là người một nhà, là cảm giác gia đình cô chưa bao giờ được trải nghiệm.
Một bữa cơm muôn vàn cảm xúc.
Ăn xong tiệc mừng thọ, mọi người ra ngoài cửa lớn để đốt pháo hoa.
Pháo hoa rực rỡ phóng lên cao, chiếu sáng cả bầu trời đêm, bọn trẻ vỗ tay hoan hô, trên mặt người lớn cũng ngập tràn vui vẻ. Hạ Lăng ngồi trên đống cỏ cao cao, hai tay ôm đầu gối, hơi ngẩng đầu yên lặng nhìn. Vẻ mặt cô xinh đẹp thản nhiên, trong sự yên tĩnh có cảm giác vui sướng nhàn nhạt, ánh sáng pháo hoa lúc sáng lúc tắt làm nổi bật gò má trắng nõn, hấp dẫn đến mức người ta không thể dời tầm mắt.
Người so với pháo hoa càng khiến người ta rung động hơn.
Trong đầu Nam Sênh vô tình hiện lên lời này.
Hắn si mê nhìn Hạ Lăng, thật kì lạ, ngoại hình của cô gái này rõ ràng không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng cô lại có một loại mị lực thần bí khiến tim người ta đập thình thịch.
Chú Tư ở bên cạnh nhanh chóng phát hiện sự khác thường của hắn.
Nam công tử? Ông cười hỏi: Nhìn gì vậy?
Nam Sênh quay đầu lại thấy chú Tư thì cũng không giấu: Cháu gái chú có bạn trai chưa vậy?
Hắn hỏi thẳng làm chú Tư hơi ngẩn ra, nhưng nghĩ lại thấy ý của Nam Sênh rõ ràng như thế thì vui mừng khôn xiết. Nam công tử hỏi chuyện này là có ý với Tiểu Lăng phải không? Nam công tử là một cây đại thụ đấy, nếu có thể hợp tác với bọn họ thì quan hệ giữa hai nhà sẽ càng chặt chẽ hơn, đối với chuyện làm ăn của mình cũng có lợi rất nhiều.
Vì vậy chú Tư mỉm cười nói: Bạn trai đâu ra chứ? Nam công tử, cậu ly dị với vợ cũng đã nửa năm rồi nhỉ? Một mình nuôi con trai cũng không dễ dàng, vẫn nên tìm một người vợ hiền nội trợ đi thôi. Cậu cũng thấy đấy, tiểu Lăng nhà tôi rất có duyên với trẻ con, mấy đứa Oanh Oanh đều rất thân với con bé. Hơn nữa, con bé là ngôi sao, rất xứng đôi với thân phận của cậu.
Đây cũng là lời nói tận sâu trong đáy lòng của Nam Sênh.
Lấy vợ? Đúng vậy, hắn định cưới cô ta, muốn cô ta giúp khai thông con đường quan hệ thì chỉ có cưới cô ta, hoặc cho cô ta hi vọng có thể gả vào nhà họ Nam thì cô ta mới có thể giúp đỡ mình hết lòng. Từ trước đến giờ, Nam Sênh cảm thấy hôn nhân chính là tiền đặt cược, mặc dù tuổi của hắn còn trẻ, mới hai mươi tuổi thôi nhưng đã ly dị hai lần, hai lần kết hôn đều là vì lợi ích, sau khi lợi dụng xong đối phương thì đá đi, hắn làm loại chuyện như vậy mà không hề có chút chướng ngại tâm lý nào.
Nam công tử nhìn kĩ cô gái trên đống cỏ, nổi bật dưới bầu trời pháo hoa kia, dáng người của cô nhỏ nhắn nhìn có chút cô đơn, hiu quạnh. Sao lại không hiu quạnh được chứ? Hắn hiểu rõ loại ngôi sao nhỏ như thế này, rơi vào tay người quyền quý chẳng qua chỉ là vui đùa chút thôi, vốn không có khả năng có được danh phận thật sự, cả đời cũng đừng nghĩ đến việc cưới xin, làm vợ chính thức.
Nhưng người phụ nữ nào mà không khát vọng có một mái nhà?
Gia cảnh của Nam công tử hắn như vậy mà bằng lòng cưới cô ta, cũng đủ khiến cô ta cảm động đến rơi nước mắt rồi.
Nam công tử tràn ngập đắc ý cười một tiếng, cảm ơn chú Tư rồi leo lên đống cỏ.
Hạ Lăng vẫn đang say sưa ngắm pháo hoa, bên cạnh đột nhiên có thêm một người làm cô giật mình. Cô trợn to hai mắt nhìn người đàn ông nho nhã kia, người đàn ông này ngồi quá gần khiến cô theo thói quen dịch sang bên cạnh một chút.
Tiểu Lăng cũng ngồi đây ngắm pháo hoa à? Nam công tử bày ra vẻ mặt tự cho là đẹp trai nhất bắt chuyện với Hạ lăng.
Công bằng mà nói, ngoại hình Nam công tử không tệ, hơn nữa nói năng cũng có mấy phần sang trọng và phong độ, đặt trong một đám người thì nhất định là kiểu khiến phụ nữ phải thét lên chói tai. Nhưng Hạ Lăng là ai chứ? Đời trước đi theo Bùi Tử Hoành, đời này sớm chiều sống chung với Lệ Lôi, hai người đàn ông này có ai không phải là rồng phượng trong đám người đâu? Bàn về ngoại hình, gia thế, năng lực, thậm chí là chiêu trò dỗ phụ nữ cũng bỏ xa vị Nam công tử này tận mấy con phố nhỉ?
Nam công tử muốn chơi trò đẹp trai với Hạ Lăng thì đã định trước chính là bi kịch rồi.
Hạ Lăng cảm thấy người trước mặt rất quái lạ, bọn họ không quen biết, đống cỏ lại nhỏ, đang yên đang lành tới bắt chuyện với mình làm gì? Hay muốn gần gũi hơn với Tiểu Lăng? Hắn xem đây là đâu vậy, tiệc rượu xã giao ở thành phố S à?
Cô khách sáo mà hời hợt nói: Ừ. Rồi quay đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn nữa.
Nam công tử hơi lúng túng, thầm hận người phụ nữ này không hiểu phong tình, lại nhích tới gần hơn chút: Pháo hoa này là tôi và chú Tư của cô cùng chọn đấy, từ nhà máy làm pháo hoa tốt nhất vùng lân cận chở thẳng đến đây, chủ nhà máy nể mặt tôi nên đã giảm giá rất nhiều, chắc chắn là hàng tốt lại còn rẻ nữa. Hắn khoe khoang năng lực của mình với cô.
Hạ Lăng gật đầu, lễ phép nói: Cảm ơn anh đã mua pháo hoa, Nam công tử, cũng trễ rồi, tôi hơi mệt nên về phòng ngủ trước đây, anh cứ tự nhiên nhé. Nói xong cô nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đống cỏ, đi mất.
Đùa sao, cô không thèm ở lại đó nghe Nam công tử nói dông dài, hơn nữa hắn ngồi quá gần, cô nhẫn nhịn lắm mới không tát bay hắn ra khỏi đó. Mùi trên người hắn cũng rất khó chịu, không biết dùng nước hoa nhãn hiệu gì, dù sao thì cô chắc chắn không hợp với loại này.
Hạ Lăng chạy trốn về phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Để lại Nam công tử trợn mắt há mồm, ngồi một mình trên đống cỏ đón gió lạnh.
Đùa... đùa à, sao có thể có người phụ nữ không nể mặt hắn như vậy chứ?! Nam công tử nghĩ không ra rốt cuộc là sai ở đâu, đúng rồi, nhất định là do con bé đó không hiểu chuyện, nhất định là vậy! Rốt cuộc cô ta có hiểu đại công tử nhà họ Nam bằng lòng hạ thấp bản thân để theo đuổi cô ta có ý nghĩa như thế nào không? Ngay cả cơ hội một bước lên trời mà cô ta cũng không muốn, chẳng trách lăn lộn đến giờ mà vẫn còn là ngôi sao nhỏ, hóa ra là không biết xem sắc mặt.
Trong lòng Nam công tử thầm mắng Hạ Lăng, bất mãn nhảy xuống khỏi đống cỏ.
Chú Tư đỡ lấy, cười nói: Nam công tử, cậu đừng để bụng, tính tính của Tiểu Lăng chính là như vậy, từ nhỏ đã không biết điều, còn hay xấu hổ nữa, nhất định là con bé thấy mình không xứng với ngài, trong chốc lát không thích ứng kịp. Tất cả những chuyện vừa rồi chú Tư đều nhìn thấy, chính mắt nhìn thấy Nam Sênh bị lạnh nhạt, ông sợ Nam Sênh mới chỉ như vậy đã buông tay nên không thể làm gì khác hơn là kiên trì an ủi, cổ vũ Nam Sênh cố gắng hơn.
Nhưng trong lòng lại thầm mắng, con bé Diệp Tinh Lăng chết tiệt, nếu không phải mày còn có ích, dám đắc tội bạn làm ăn của tao thì xem tao có lột da rút gân mày không!