Thiên hậu trở về - Chương 111. Đừng vội vàng từ chối
Chị Mạch Na cũng nhìn thấy anh ta, sắcmặt lập tức lạnh xuống.
Nhưng Sở Sâm vẫnlịch sự mỉm cười: Không hổ danh là nữ vương của Thiên Nghệ, suy luận rất xuất sắc. Quả thực Hạ Vũ sẽ gặp xui xẻo vì đãxúc phạm đến người không nên xúc phạm thì đừng nghĩ đến việc được bình an vô sự. Anh ta dừng lại một chút rồi nói: Chào buổi chiều, chị Mạch Na, Diệp Tinh Lăng, thật vui khi gặpmọi người ở đây.
Chị Mạch Na lạnh lùng: Người đại diện nổi tiếng như ngàiSở đâyđặc biệt tới thăm là có chuyện gì sao?
Chỗnày là phòng thu âm của Thiên Nghệ, so với Đế Hoàng như một nam một bắc vậy, tương đối xa,tuyệt đối không thể là thuận đường được. Nếu Sở Sâm xuất hiện ở đây, chắc chắn không phảilà ăn no rảnh việc mà qua đây đi dạo.
Sở Sâm vẫn mỉm cười: Không mời tôi vào trong sao?
Chị Mạch Na nói: Anh có tư cách gì mà vào Thiên Nghệ chúng tôi ngồi?
Tôi có vài chuyện muốn nói với mọi người, đúng ra mà nói, là đến tìm Diệp Tinh Lăng. Sở Sâm cũng không giận mà thong thả ung dung: Không mời tôi vào trong, chẳng lẽ cô thích nói chuyện ở ngay chỗ này?
Anh ta vừa nói vừa liếc bốn phía một vòng.
Trên con đường lớntrước mặt, dòngngười qua lại nhộn nhịp, chỉ có bậc thang hình giọt nước trước phòng thu âm của cao ốc này là rộng rãi trống trài. Ba người họ đứng ở chỗ này, đều là trai xinh gái đẹp, ăn mặc lịch sự lại có khí chất, hơn nữa còn có gương mặt minh tinh là Hạ Lăng đây nên sớm đã có người đi đường tò mò nhìn trộm rồi.
Chị Mạch Na khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi vào trong phòng thu âm.
Hạ Lăng lặng lẽ theo sau.
Sở Sâm cười khẽ một tiếng, cũng từ từ rảo bước theo vào.
Tòa cao ốc thu âm, phòng khách.
Trong phòng được phủ thảm trải sàn mềm mại, rèm cửa sổ màu xanh đậmvừa dày vừa nặng ngăn cách mọi âm thanh từ bên ngoài. Một bộ ghế salon bằng da được đặt dựa vào tường, chị Mạch Na đi tớirồi ngồi xuống tao nhã, không khách khí hỏi Sở Sâm: Nói đi, chuyện gì.
Sở Sâm ngồi đối diện với chị Mạch Na, đặt chiếc cặp công văn dacá sấu bên tay, lạnh nhạtnói: Mạch Na, cô rất thông minh, cũng rất có thủ đoạn, chuyện lần này là do tôi khinh địch, tôi nhận thua.
Chị Mạch Na cười lạnh một tiếng: Nói thừa.
Hạ Lăng cũng thấy là nói thừa, cô dời sự chú ý đến nhiệt độ phòng - điều hòa mở quá thấp, hơi lạnh. Cô từ bên cạnh chị Mạch Nađứng dậy, rung chuông gọi nhân viên mang áo choàng vào, còn gọi thêm trà nước, là trà nhài Lạc Thần, hương vị mà Sở Sâm ghét nhất.
Sau đó, cô mới trở về chỗ ngồi.
Sở Sâm nói không ngừng: ... Hạ Vũ đã công khai xin lỗi trên tất cả các tạp chí lớn, Đế Hoàng chúng tôi xin nhận thua.
Nhân viên nghiệp vụ đưa trà vào.
Sở Sâm thuận miệng nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy uống một ngụm, sau đó vẻ mặt liền sững lại... Rất chua, rất khó uống.
Gian kế của Hạ Lăng được như ý, cô thầm cười trộm.
Cô cũng nâng chén trà của mình lên, khoan thai uống một ngụm: Trà này không tệ, Sở tiên sinh uống không quen sao? Có muốn kêu người đổi trà Phổ Nhĩ hay Long Tỉnh không.
Sở Sâm để chén trà xuống: Có chút không quen thôi, làm phiền Diệp tiểu thư rồi. Hương vị của trà nhài Lạc Thần tràn ngập khoang miệng và vị giác, Sở Sâm khó chịu vô cùng, rất muốn uống chút gì đó để làm nhạt đi.
Hạ Lăng lại nghiêng đầu, nở nụ cười: Sở tiên sinh thật thú vị, làm phiền tôi gì chứ? Tôi vẫn chưa nói muốn gọi giúp ngài mà. Chẳng qua cô thuận miệng hỏi vậy thôi, biết rõ anh ta thực sự uống không quen, cô lại thấy vui.
Sở Sâm: ...
Chị Mạch Na dởkhóc dởcười, nhẹ nhàng trừng mắt nhắc nhở Hạ Lăng một chút, tỏ ý cô đừng quá đáng.
Vì vậy Hạ Lăng ngoan ngoãn lại một chút, không hề đùa giỡn Sở Sâm nữa, cô nhàm chán, cúi đầu lắc nhẹ chén trà, yên lặng chơi trò đếm cánh hoa Lạc Thần.
Vẻ mặt Sở Sâm nghiêm túc: Lần này tôi qua đây là đặc biệt thay mặt ông chủ của chúng tôi bày tỏ lời xin lỗi với Diệp tiểu thư.
Trong lòng Hạ Lăng giật mình một cái, cũng không đếm hoa lá nữa, ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Ánh mắt của chị Mạch Na trở nên sắc bén: Ông chủ của cácngười? Bùi Tử Hoành?
Đúng. Sở Sâm nói, ánh mắt nhìn Hạ Lăngchăm chú: Ông chủ đã điều tra rõ ràng rồi, quả thực Diệp tiểu thư khônghề nhục mạ Hạ Lăng, chuyện này là hiểu lầm.
Ha ha, hiểu lầm. Hạ Lăng cười lạnh, Bùi Tử Hoành không hỏi đúng sai đã bắt cóc cô, nếu không phải Lệ Lôi nghĩ cách cứu viện kịp thời, có trời mới biết anhta còn làm ra chuyện mất trí gì. Cô chịu nhiều sợ hãi như vậy, nếm nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng chỉ đổi lấy một câu hiểu lầm hời hợt của người đàn ông kia sao?!
Sở Sâm nhìn vẻ mặt của cô, chậm rãi nói: Thật sự xin lỗi.
Chị Mạch Na hỏi: Vậy ông chủ của mấy người có tra ra là ai vu oan cho Tiểu Lăng không? Hạ Vũ sao?
Sở Sâm gật đầu: Là cô ta. Ông chủ sẽ trừng phạt cô ấy.
Trừng phạt? Phạt thế nào? Giọng chị Mạch Na trở nên sắc nhọn: Cũng hạ độc cho cổ họng của cô tacâm sao?
Sở Sâm nói: Cô ấy đã không phải là người của nhà họ Bùinữa rồi.
Sao cơ? Chị Mạch Na nhất thời không kịp phản ứng.
Hạ Lăng bên kia đã ngồi thẳng người lại: Anh nói là...
Tiểu thư Hạ Lăng và Hạ Vũ đều là trẻ mồ côi được ông chủ nhận nuôi từnhiều năm trước. Sở Sâm nói: Cũng từng làm thủ tục chính thức, ghi tên vào hộ khẩucủa nhà họ Bùi, đó là lý do sau khi tiểu thư Hạ Lăng qua đời mới có thể được chôn cất vào phần mộ tổ tiên của Bùi gia. Hôm nay, bởi vì Hạ Vũ đã làm ra chuyện không nên làm, cô ta đã bị ông chủ gạch tên khỏi nhà họ Bùi, hủy bỏ quan hệ nhận nuôi.
Hạ Lăng ngạc nhiên: Vậy tài sản của cô ta làm thế nào? Cô nhớ rõ sau khi mình chết, dựa theo mối quan hệ của người thân, tàisản hẳn làdo Bùi Tử Hoành và Hạ Vũ thừa kế. Đó là một khoản tiền lớn, con số nhiều đến mức đủ để khiếnmột vài người trongchi thứ của Bùi gia hay thậm chí cảngười quyền cao chức trọng cũng phải đỏ mắt, nếu Hạ Vũ rời khỏi nhà họ Bùi, họ sẽ để cô ta mang phần tài sản ấy đi theo sao?
Những năm gần đây, thời gianHạ Vũ dưỡng bệnh thì nhiều, thời gian kiếm tiền lại ít, cô hiểu rất rõ, người em gái này không hề cótiền để dành.
Nhưng Sở Sâm lại hiểu lầm ý của cô, trong mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ: Chẳng qua ông chủ chỉ hủy bỏ quan hệ nhận nuôi cô ta mà thôi, những tài sản nên cho cô ta một phần cũng không thiếu - trên thực tế, hơn một năm trước, sau khitiểu thư Hạ Lăng qua đời, ngoài một vài đồ vật thường dùng và bất động sản, tất cả tài sản còn lại đều do Hạ Vũ thừa kế, lần này, cô ta cũng dứt khoát đem số tài sản này rời khỏi Bùi gia rồi.
Lúc này Hạ Lăng mới yên lòng, có khoản tiền kia, Hạ Vũ vẫn có thể sống tốt.
Nghĩ đi thì, cũng đã ồn ào đến mức như nước với lửa rồi, vẫn còn quản chuyện Hạ Vũ có sống được hay không làm gì? Nếu như bây giờ Hạ Vũ đứng trước mặt cô, chuyện cô muốn làm nhất chắc chắn sẽ là tát cho Hạ Vũ hai cái, chắc chắn.
Sở Sâm nói: Ông chủ sẽ không bạc đãi những người đi theo ông ấy, nhất là phụ nữ, về mặt tiền bạc từ trước đến nay đều rất hào phóng. Diệp tiểu thư, thực ra lần này tôi tới tìm cô, ngoài việc thay mặt ông chủ xin lỗi cô, còn có một phần quà nho nhỏ, cũng là ông chủ bảotôi chuyển đến.
Nhìn thấy ý cười sâu xa trong mắt anh ta, Hạ Lăng bỗng nhiên hiểu rõ…
Thì ra, anh ta cho rằng cô hỏi về tài sảnvìcô là một người phụ nữ tham tiền sao?
Sắc mặt của Hạ Lăng lạnh xuống: Bất luận là quà gì, tôi cũng không cần, mờianh mang về cho.
Đừng vội vàng từ chối như vậy. Sở Sâm nói: Có lẽ cô nên xem trước một chút rồi hãy quyết định. Anh ta lấy ra một phong bì lớn từ trong chiếc cặp da cá sấu, đẩy trên mặt bàn.