Thiên hậu trở về - Chương 154: Hiếm khi được ngày nghỉ
“Cậu không biết một năm nay nhà họ Vương đã sống như thế nào.” Lão Bao cất tiếng cười thảm, “Đến cả ăn mày cũng không cho chúng tôi vào hội, tất cả người nhà họ Vương chỉ có thể ngủ bên lề đường, dưới gầm cầu, ăn thức ăn thừa, giống như chó hoang bị người ta xua đuổi. Lệ nhị thiếu gia, cậu nói xem tôi có nên báo thù hay không? Tôi phải điều tra ra chân tướng sự việc năm đó, bắt tận tay tên hung thủ giết người! Tôi còn phải bắt Bùi Tử Hoành…” ông ấy đột nhiên dừng lại.
“Ông còn muốn làm gì Bùi Tử Hoành?” Lệ Lôi lãnh đạm hỏi lại, “Quỳ xuống nhận tội với ông? Bồi mạng?” anh cười, “ông cũng biết là không thể mà, lão Bao, năm đó khi còn là một ông chủ lớn, nhưng cũng không thể động đến Bùi Tử Hoành, đừng nói là hiện tại.”
Ánh mắt lão Bao trùng xuống: “Tôi có cách khiến hắn sống không bằng chết.”
“Nói nghe xem.”
“Sao tôi phải nói cho cậu biết?” lão Bao cảnh giác nhìn Lệ Lôi
Lệ Lôi: “Nếu như chúng ta có thể hợp tác, tôi không quan tâm Bùi Tử Hoành sống hay chết, nhưng tôi muốn biết hắn và Hạ Lăng đã từng xảy ra chuyện gì, còn cả người phụ nữ khác bên cạnh hắn ta… nếu như có, tất cả những việc lớn nhỏ giữa bọn họ, tôi đều muốn biết. Vương Kính Chu, tôi cần ông thay tôi đi điều tra, đồng thời báo lại, tôi có thể cấp cho ông rất nhiều lợi ích.”
Điều kiện này rất mê hoặc, lão Bao không nén được mà động lòng.
Ông ta của ngày hôm nay, mai danh ẩn tích không quyền không thế, những thực lực có thể điều động được rất ít, việc điều tra hung thủ rất khó khăn. Nhưng nếu như hợp tác cùng với Lệ Lôi, có được sự hậu thuẫn từ đế vương thế giới ngầm của thành phố S, tiến độ có thể thuận lợi hơn rất nhiều.
“Tại sao?” mặc dù lão Bao thấy dao động, nhưng sự thận trọng được hình thành trong thời gian dài khi là một ông chủ khiến ông không khỏi hoài nghi hỏi lại: “Sao cậu lại có hứng thú với chuyện của Bùi Tử Hoành như vậy.”
“Tôi có người cần phải bảo vệ.” Lệ Lôi lạnh nhạt trả lời, “Chính là Diệp Tinh Lăng, ông cũng cảm thấy cô ấy giống với Hạ Lăng? Tôi đoán Bùi Tử Hoành cũng cảm thấy như vậy, tôi phải bảo vệ cô ấy không bị Bùi Tử Hoành quấy rầy. Đúng rồi… tôi cũng không muốn ông lần nữa tiếp cận Tiểu Lăng, nếu không thì…” giọng anh trở nên u ám: “Tôi sẽ không quan tâm cam kết hay hợp tác gì hết, tất cả nhà họ Vương sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
Lão Bao rùng mình, ông ta không hề nghi ngờ Lệ Lôi có bản lĩnh hay khả năng đó.
Thoáng chốc bầu không khí trở nên im lặng, ông ta lên tiếng: “Được, Diệp Tinh Lăng vốn không phải mục tiêu của tôi. Tôi sẽ cung cấp cho cậu mọi thông tin tình báo mà tôi điều tra được, nhưng, Lệ nhị thiếu gia, tôi cũng mong cậu có thể che chở cho con cháu nhà họ Vương còn sót lại, hiện giờ bọn chúng bị đám người đầu đường xó chợ bắt nạt rất thảm, cậu là đế vương của thế giới ngầm ở thành phố S, chỉ cần một câu nói có thể khiến cho cuộc sống của chúng đỡ khổ hơn nhiều.”
“Tôi sẽ giúp đỡ họ trong mức độ cho phép.” Lệ Lôi nói: “Nhưng sẽ không phải là sự giúp đỡ gì lớn, vì không thể để cho Bùi Tử Hoành nhận ra manh mối. Nếu như tôi đoán không nhầm, hắn nhất định có cho người trông chừng đám con cháu nhà họ Vương, với tính cách hẹp hòi của hắn ta tuyệt đối không để các người sống thoải mái xa khỏi tầm mắt hắn.”
Lão Bao gật đầu: “Không sai, chỉ cần ở trong mức cho phép, tôi đã rất cảm kích rồi.” ông đã phải giả chết để thoát khỏi sự giám sát của Bùi Tử Hoành, nhưng con cháu nhà họ Vương vẫn bị đày đọa trong sự khống chế đó, Bùi Tử Hoành luôn nói là làm, đã tuyên bố như vậy tuyệt đối không để cho bọn họ dễ sống.
Lệ Lôi cười: “Yên tâm, tôi có thể cam kết con cháu nhà họ Vương sẽ không chịu nguy hiểm về tính mạng. Những chuyện khác, chờ ngày thành công tôi sẽ đưa họ cùng ông ra nước ngoài, đến nơi mà thế lực của Bùi Tử Hoành không với tới được, bắt đầu một cuộc sống mới.”
Lão Bao thận trọng nhìn Lệ Lôi: “Lệ nhị thiếu gia, trong giang hồ luôn có lời truyền tai nhau, cậu là người đã nói sẽ làm, Vương Kính Chu tôi tin cậu một lần, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Lệ Lôi đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay với lão Bao.
Trong lòng anh luôn có một dự cảm, đã tiến rất gần đến với chân tướng, cứ luôn phiền não Hạ Lăng rốt cuộc là ai? Thật sự có liên quan tới cái chết của Hạ Lăng sao? Bất luận thế nào, anh cũng sẽ tận lực bảo vệ cô, không để cô phải chịu tổn thương.
Lệ Lôi điều chỉnh lại tâm lý, trở về thành phố S, trước mặt Hạ Lăng chỉ lộ ra gương mặt tươi cười, dường như tất cả những nguy hiểm và lo lắng tiềm ẩn trong bóng tối đều không tồn tại.
Hạ Lăng bận bịu từ sáng tới đêm, chạy khắp nơi làm quảng cáo, thu âm ca khúc.
Đương nhiên Lệ Lôi yêu cầu cô phải kết hợp cả nghỉ ngơi, công việc có nhiều thế nào, cũng không được ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi, nếu như không nghỉ ngơi đầy đủ thì sẽ không để cô đi quay quảng cáo.
Một tuần liền Hạ Lăng chạy cho kịp tiến độ quay hình đến tận sáng sớm, đến cuối tuần, Lệ Lôi khăng khăng phải kéo cô đi thư giãn.
Anh lái xe đưa cô tới bờ biển.
Bọn họ đứng bên nhau ngắm mặt trời mọc, đi dạo dọc theo bờ biển, sau đó về nhà, đó là một tòa biệt thự màu trắng được xây dựng tinh tế, bờ biển gần đó cũng thuộc tài sản của anh. Cô hiếu kỳ đánh giá nó, cấu trúc theo phong cách Địa Trung Hải, những ô cửa sổ lớn sáng sủa được gắn từ trần xuống sàn nhà, đẩy mở cửa phụ phòng ngủ là ban công trắng tinh khiết, không khí tràn ngập mùi vị của thủy triều.
Cuối cùng cô cũng được yên tĩnh, thả lỏng người, phần lớn thời gian trong ngày đều dành để ngủ, giống như bù đắp lại khoảng thời gian bận rộn quay hình và những giấc ngủ bị ác mộng đáng sợ. Cô ôm lấy chăn, anh ôm lấy cô, phớt lờ sự phản kháng mơ hồ trong cơn nửa tỉnh nửa mơ của cô, thỉnh thoảng anh lại lén hôn cô, trên môi còn lưu lại một giai điệu không rõ ràng.
Bọn họ không nhắc đến Bùi Tử Hoành.
Dường như mọi nguy hiểm và tổn thương đều chưa từng tồn tại.
Lệ Lôi nói: “Tiểu Lăng, thật sự muốn giấu em đi, cứ như vậy sống hết đời.”
Cô ngái ngủ, khịt khịt cánh mũi vài tiếng.
Anh mỉm cười khẽ nhéo mũi cô: “Ngủ đi, ngủ thành heo luôn cũng được, đến lúc đó bọn A Vệ cũng không nhận ra được em nữa, chỉ có anh không chê thôi.”
Hạ Lăng lại khịt khịt vài tiếng tỏ ý phản kháng, não bộ chầm chậm tiêu hóa, heo… A Vệ… chờ chút, A Vệ?! giật mình một cái, cô mơ màng tỉnh dậy, mở mắt nhìn Lệ Lôi: “A Vệ mấy hôm nay có tìm em không?”
Lệ Lôi tiếp tục véo mũi cô chơi đùa: “Không có.” Lại véo thêm cái nữa, “Ai thèm quan tâm đến hắn.”
Hạ Lăng nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
Không đúng, nhớ là mấy hôm trước, khi cô còn ở chung cư, A Vệ đã gọi điện giục cô đi thu âm, nói có chuyện cần tìm. Sao khi đến chỗ Lệ Lôi, lại biến thành không có chuyện gì xảy ra cả? với tính cách cuồng công việc, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tính toán chi li lại nghiêm ngặt giờ giấc như A Vệ, chuyện này thật nằm ngoài dự liệu.
Lệ Lôi vô tội nhìn cô.
Cô bị anh véo cay cả mũi, hắt xì một cái rồi ngồi dậy: “Em gọi điện cho A Vệ đã.”
Anh lại ấn cô nằm xuống: “Thật sự có việc, anh ta sẽ tự gọi đến.”
“Không được, không hỏi rõ ràng xem có chuyện gì thì không yên tâm.” Cô gạt tay anh ra, ngồi dậy xỏ dép đi ra phòng ngoài tìm điện thoại.
Lệ Lôi không cam tâm nhìn theo sau lưng.
Điện thoại đã tắt, cô nghi ngờ nhìn nó hồi lâu: “Trước giờ em chưa từng tắt máy, hết điện rồi sao?”
Ấn hai cái, điện thoại sáng lên, pin vẫn còn đầy.
Lệ Lôi khẽ ho một tiếng quay đầu đi.
Trong điện thoại vọng đến tiếng gào thét của A Vệ: “Diệp Tinh Lăng, cô còn biết mở máy à?! Có biết tôi đã tìm cô mấy ngày rồi không?! Có ai làm nghệ sĩ giống như cô không hả, rốt cuộc có đặt tâm vào công việc hay không?! Ba ngày nay hai phía đều có chuyện, làm rối hết cả lịch trình, không biết còn tưởng cô là ngôi sao lớn! Có chút tài năng là không xem ai ra gì à, ai dung túng cho cô đầy tật xấu như vậy! A?! Cô khiến tôi…”
Anh ta thao thao bất tuyệt, cô lặng người nghe giáo huấn, gật đầu như gà mổ thóc, tự kiểm điểm bản thân mình.