Thiên hậu trở về - Chương 98: Hương hoa bách hợp
Thật ra không phải Hạ Vũ hát dở.
Giọng hát của cô không tính là xuất sắc nhưng cũng không khó nghe. Chỉ cần xử lý giọng hát tốt một chút, vẫn có thể kéo được fan hâm mộ. Nhưng không may mắn, đối thủ lần này của cô ta chính là Hạ Lăng. Bên trong sân vận động, giọng hát của Hạ Lăng vẫn có thể vang vọng được toàn bộ. Cô ta còn chưa chuẩn bị kỹ đã vội đến so tài, à không, là đến tìm tai vạ.
Không ngược cô thì ngược ai?
“Khó nghe qua. Cô ta hát như vậy mà cũng dám so tài với Tiểu Lăng nhà chúng ta?” Đây là nhóm fan trung thành của Diệp Tinh Lăng.
Trên khán đài, người quơ cây huỳnh quang càng lúc càng ít, chỉ lẻ tẻ mấy fan cuồng của Hạ Vũ còn kiên trì mà thôi. Trên sân khấu, Hạ Vũ thấy tình huống không ổn, nhưng cũng bất lực. Mặc cho cô ta có dốc toàn lực cũng không quay lại được cục diện như trước.
Hậu trường.
Mạch Na rót một ly nước ấm đưa cho Hạ Lăng: “Tiểu Lăng, em thắng rồi.”
Hạ Lăng nhận lấy ly nước: “Vâng ạ!” Cô cúi đầu uống một ngụm, trong nước có pha chút mật ong, hương vị ngọt thanh rất thích hợp cho cổ họng vừa bệnh nặng mới khỏi của cô.
Mạch Na nói: “Em hãy nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta ra ngoài.”
“Sao ạ?” Hạ Lăng ngẩng đầu, nhìn Mạch Na: “Chờ sau khi Hạ Vũ hát xong bài hát của cô ta, MC sẽ tuyên bố kết quả bỏ phiếu chung cuộc. Đến lúc đó, chị cần ra sân thêm lần nữa.”
Mạch Na cười nói: “Vẫn còn chưa đến khâu sau cùng mà.”
Hạ Lăng thật sự không hiểu. Điều này không khoa học, cũng không phù hợp với quá trình tranh tài bình thường.
Mạch Na cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói: “Em cứ đi theo chị, chị sẽ dẫn em đi xem một trò hay.”
Nhìn biểu hiện thần bí của Mạch Na, Hạ Lăng chớp mắt, uống một hơi cạn sạch ly nước mật ong, sau đó cùng với chị Mạch Na rời khỏi hậu trường. Hai người đi theo hành lang có địa hình phức tạp, qua bảy tám ngã rẽ mới đến bãi đậu xe.
Trong bãi đậu xe, một chiếc Audi màu đen không bắt mắt đang đậu.
Mạch Na mở cửa xe, nói với Hạ Lăng: “Em lên xe đi.”
Trong đầu Hạ Lăng còn chút nghi hoặc. Không phải bọn họ đi chiếc Lincoln hay sao? Vừa nghĩ, Hạ Lăng vừa chui vào chỗ ngồi đằng sau xe Audi.
“Này, Tiểu Lăng.” Đang khó hiểu, đột nhiên một giọng nói thu hút vang lên.
Hạ Lăng quay đầu, phát hiện còn có một người đang ngồi trong xe, là Lệ Lôi. Lúc này, anh ta đang lười biếng dựa vào băng ghế sau, con ngươi tĩnh mịch mang theo ý cười đang nhìn cô.
Tình huống này khiến cho cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Mặc dù cảnh sát xuất hiện trên sân khấu bắt kẻ đã vu khống cô, khi đó Hạ Lăng đã đoán được Lệ Lôi đang xem trực tiếp, hoặc quyết định đến thẳng hiện trường. Cô đoán anh ta đang ở dưới khán đài hoặc ở khu vực vip bí mật nào đó, nhưng không nghĩ đến anh ta lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện chỗ này, trong một chiếc xe không mấy bắt mắt.
“Cô nhìn thấy tôi có phải rất ngạc nhiên và vui mừng hay không?” Lệ Lôi mỉm cười rất tươi.
Hạ Lăng: “...”. Đại boss, tại sao gặp tôi anh lại trở nên lưu manh như vậy? Lại còn như con nít chờ người lớn khen. “Sao anh lại đến đây?” Cô hỏi.
“Cô không chào đón tôi?” Sắc mặt của anh lập tức xụ xuống.
Boss, anh cứ giả vờ đi. Hạ Lăng thầm mắng trong lòng, nhưng khóe môi của cô lại cong lên mà ngay cả cô cũng không phát giác được. “Hoan nghênh chứ. Cảm ơn anh vì đã giúp tôi.” Từ việc tìm Cố thị đến cảnh sát ra mặt, từng sự việc đều không tránh khỏi liên quan đến anh.
Lệ Lôi không hài lòng: “Cô chỉ muốn cảm ơn thôi sao?”
Hạ Lăng nguýt anh một cái: “Thế anh còn muốn gì nữa?”
“Anh muốn...” Lệ Lôi lại vui mừng, từ đằng sau ghế ngồi lấy ra một thứ. “Tặng cô.”
Hạ Lăng kinh ngạc nhìn bó hoa tươi trong ngực Lệ Lôi. Đóa hoa bách hợp đẹp vô cùng. Những giọt sương vẫn còn vương trên cánh hoa như muốn rơi xuống: “Anh...” Cô không thể nói nên lời.
“Cô thích không?” Lệ Lôi hỏi.
“Vì sao?” Hạ Lăng đúng là trăm mối ngổn ngang, thậm chí không biết phải làm sao.
Đã lâu lắm rồi cô không nhận hoa sau khi hát xong. Lần trước, trước mặt ban giám khảo của trung tâm đào tạo Thiên Nghệ, cô đã dốc hết tâm huyết hát bài Hải Yêu, quyết định vận mệnh tương lai của mình. Mặc dù cô đã thành công nhưng cũng không có vinh quang hay hoa gì cả. Một lần khác, là kiếp trước, trong buổi hòa nhạc kỷ niệm mười năm ca hát của Thiên Hậu Hạ Lăng, cô đã bị người ta đâm vào một dao vào tim.
Đã bao nhiêu năm rồi? Hai năm? Ba năm? Nhưng tại sao nó lại giống như cách đến hai ba kiếp?
Khi đó, tình cảm giữa cô và Bùi Tử Hoành rất sâu đậm. Cô có thể nũng nịu, cáu giận với anh, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió. Sau mỗi một buổi hòa nhạc, anh sẽ tặng cho cô một bó hồng đỏ tươi như ngọn lửa tình yêu của anh.
Cô vốn cho rằng điều này sẽ đời đời kiếp kiếp.
Nhưng bây giờ, nhìn bó hoa bách hợp trước mặt, cô đã hiểu. Lời thề non hẹn biển, lời hứa đời đời kiếp kiếp đã sớm không còn tồn tại, chỉ có bó hoa bách hợp này là chân thực. Cảm giác lành lạnh, mùi thơm nhè nhẹ đã nhắc nhở cô chuyện gì đang xảy ra, đâu mới là cuộc sống của Diệp Tinh Lăng đời này.
Đúng vậy, bây giờ cô chính là Diệp Tinh Lăng.
Cho dù là ngẫu nhiên cô sẽ nhớ đến tình yêu khắc cốt ghi tâm kia, nhưng chuyện cũ đã trở thành tro tàn.
“Boss, cảm ơn anh, bó hoa rất đẹp.” Sự luống cuống biến mất, cô nhanh chóng trở lại bình thường, ngẩng đầu mỉm cười với Lệ Lôi: “Tôi rất thích.”
Lệ Lôi vẫn chăm chú nhìn cô. Sự thay đổi nho nhỏ của cô vẫn không qua được mắt anh. Mặc dù không biết bó hoa bách hợp này đã khơi gợi tâm sự gì của cô, nhưng anh cũng cảm thấy may mắn, cuối cùng cô đã lựa chọn chấp nhận bó hoa này.
“Nếu cô thích, sau này tôi sẽ tặng cô thường xuyên hơn.” Anh vui vẻ nói, trong lòng hạ quyết tâm. Mặc kệ Tiểu Lăng có điều gì giấu diếm anh, anh cũng sẽ xóa nó đi, để trong mắt cô chỉ có một mình anh mà thôi.
Nhất định sẽ có một ngày như vậy.
Chiếc Audi chậm rãi ra khỏi bãi đậu xe.
Hạ Lăng tò mò hỏi: “Boss, chúng ta đi đâu vậy?”
Lệ Lôi cười nói: “Đi xem trò hay.”
Hạ Lăng không hiểu, vừa nãy chị Mạch Na cũng nói sẽ dẫn cô đi xem trò hay. Bây giờ Lệ Lôi cũng nói như vậy, rốt cuộc là có trò hay gì vậy?
Trên sân khấu trong sân khán phòng.
Hạ Vũ dốc hết toàn lực hát bài hát, nhưng giọng hát của cô ta hoàn toàn kém xa bài Cánh sao, khiến người ta không động lòng nổi. Khán đài đã bắt đầu có người rời đi.
Tin nhắn vang lên, một cô gái cúi đầu nhìn điện thoại của mình, rồi kéo tay bạn trai bên cạnh: “Chúng ta đi thôi anh, đừng nghe Hạ Vũ hát nữa.”
“Tại sao?” Người bạn trai của cô gái hỏi.
“Ngoài cổng sân vận động đang có hoạt động của Thiên Nghệ và Cố thị. Bọn họ chỉ cần có được mười nghìn chữ ký “Diệp Tinh Lăng, tôi ủng hộ cô”, bọn họ sẽ công bố chứng cứ Diệp Tinh Lăng không nhục mạ Thiên Hậu Hạ Lăng.” Cô gái hưng phấn nói.
“Thật sao?” Bạn trai cô gái cũng kích động: “Chuyện lớn à nha.”
“Vậy chúng ta mau đi đi. Đến trễ là không kịp đâu.”