Thiên hậu trở về - Chương 200: Người mua thần bí
Lệ Lôi đã biết việc Bùi Tử Hoành tặng biệt thự cho cô từ lâu, lúc trước hai người còn từng cãi nhau một trận vì chuyện này.
Về sau, Tiểu Lăng không thích anh nhắc tới những đề tài nhạy cảm như thế này nữa, anh cũng cẩn thận từng chút một, cố gắng không nhắc tới chuyện đó. Hôm nay, nghe cô nói muốn xử lý dứt khoát ngôi biệt thự mà Bùi Tử Hoành tặng, Lệ Lôi liền cảm thấy vô cùng sung sướng: Được, mau chóng xử lý sạch sẽ nó đi, anh có thể giúp em.
Anh có một công ty bất động sản, tùy tiện tìm một người cũng có thể dễ dàng hoàn thành được mọi giao dịch.
Hạ Lăng lại nói: Để em tự làm. Cô không muốn làm việc gì cũng phải dựa vào anh, hậu quả của việc quá mức ỷ lại vô cùng đáng sợ, đây chính là vết xe đổ của kiếp trước, nên cho dù đời này cô có thích ai đi chăng nữa thì cô cũng phải duy trì sự độc lập của bản thân mình.
Lệ Lôi không vui lắm nhưng cũng không quá kiên trì. Anh biết rằng tuy bản thân mình cũng có được một chút vị trí trong lòng Tiểu Lăng nhưng chưa quan trọng tới mức sống chết không thể rời, vậy nên anh vẫn phải cẩn thận để ý đến cảm nhận của cô, anh sợ nếu mình không để ý thì sẽ mất cô, lần cãi nhau trước đã cho anh một cảnh báo rõ ràng, nếu như khiến cô không vui thì cô có thể rời khỏi anh bất cứ lúc nào.
Đối với Lệ Lôi thì đây chính là điều đáng sợ nhất.
Vì vậy, anh nói: Vậy cũng được, em tự xử lý, nếu như gặp phải khó khăn gì thì cứ tới tìm anh, anh có thể giúp em bất cứ lúc nào.
Hạ Lăng gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn.
Cô hi vọng mình có thể hoàn toàn độc lập trong chuyện này, nhưng ngoài ca hát ra thì cô không biết cái gì cả. Xử lý những loại chuyện thường ngày như thế này cô cũng không có chút kiến thức nào, cho dù cô muốn tự mình làm thử, không muốn anh nhúng tay vào, nhưng... Anh có thể cổ vũ cho cô, có thể làm cố vấn đắc lực cho cô thì cô đã cảm thấy vô cùng vui mừng rồi.
Cô bắt đầu ra tay xử lý chuyện liên quan tới biệt thự, cô định bán nó đi, nhận tiền mặt, sau đó cô sẽ quyên góp hết tất cả tiền bán biệt thự làm từ thiện.
Tiền tài vật chất của Bùi Tử Hoành đúng là thuốc độc, cầm trên tay sẽ khiến tay bạn bị phỏng, chỉ có làm như vậy cô mới có thể phủi sạch mọi quan hệ với anh ta.
Cô bảo trợ lý Vy Vy đi kiểm tra mọi việc giúp cô, định giá, liên hệ bán đấu giá và xử lý các loại thủ tục.
Vy Vy là một cô gái thông minh chăm chỉ lại rất chịu khó, tuy rằng đây là lần đầu tiên xử lý chuyện như thế này, nhưng cô bé xử lý chuyện này cũng coi như khá ổn thỏa, một thời gian sau cô bé gọi điện cho Hạ Lăng nói rằng đã có người muốn mua lại biệt thự rồi.
Nghe nói người mua là một Hoa kiều từ nước ngoài về nghỉ phép, khi nghe nói tới việc tiền bán nhà chỉ dùng để làm từ thiện liền cảm thấy rất kính nể Hạ Lăng. Cho nên người đó mới hỏi phòng đấu giá xem có thể hẹn gặp mặt trực tiếp một lần được không, bởi vì người đó cũng rất có hứng thú với việc làm từ thiện, bình thường có việc gì liên quan thì muốn thảo luận và nghiên cứu với cô một chút.
Tuy rằng Hạ Lăng muốn quyên góp tiền bán nhà cho phía từ thiện, nhưng cô lại không hiểu chút gì về việc từ thiện cả, chỉ sợ khoản tiền này bị cơ quan nào đó lừa mất. Cô không có kinh nghiệm gì về việc quản lý, nghĩ thầm, có thể nghe thêm một chút ý kiến của người khác cũng tốt, liền nhận luôn lời mời đó.
Lão Trần lái xe là người đưa cô đi, đi cùng cô còn có cả trợ lý Vy Vy và bốn vệ sĩ.
Khi đến nơi, khung cảnh ở đó vô cùng thanh nhã, rất khác biệt, đồ trang trí làm bằng gỗ đàn hương, một tấm bình phong lớn được làm từ các lớp đá hoa chồng lên nhau, trong hồ có một đàn cá chép nối đuôi nhau dài đến một mét đang bơi lội qua lại. Người phục vụ đưa Hạ Lăng tới phòng chờ, sau đó lại ngăn Vy Vy và bốn vệ sĩ ở bên ngoài: Thật xin lỗi, cô Diệp, vị khách bên trong chỉ mời có một người.
Hạ Lăng có chút bất ngờ, không nghĩ tới đối phương lại kiêu ngạo đến vậy.
Cô suy nghĩ một lúc rồi lại tự giải thích, người có thể đấu giá được một căn biệt thự đắt đỏ như vậy thì sao có thể là một nhân vật tầm thường được chứ?
Nhưng cô cũng có lập trường của riêng mình.
Bên cạnh tôi không thể không có người nào được. Cô nói: Phiền cậu chuyển lời tới vị khách bên trong một tiếng, tôi cũng cần phải mang theo trợ lý và hai vệ sĩ vào cùng. Nếu như người đó cảm thấy quá khó xử vậy thì hẹn ngài ấy vào hôm khác.
Từ sau khi cô bị Bùi Tử Hoành bắt cóc vào lần trước, bên người vẫn luôn có vệ sĩ đi cùng, ngoại trừ lúc trong phòng, tóm lại sẽ không bao giờ thiếu người. Đây là chuyện mà Lệ Lôi đã dặn đi dặn lại nhiều lần, tuy rằng cô cảm thấy anh có hơi làm quá, nhưng nếu như đã đồng ý rồi thì phải làm được.
Người phục vụ có chút khó xử: Cô Diệp, vị khách bên trong là hội viên cấp Bạch Kim ở chỗ chúng tôi, đây là quy tắc khi ngài ấy hẹn gặp người khác.
Hạ Lăng xoay người rời đi.
Sau lưng truyền tới một giọng nói vô cùng lịch sự: Xin dừng bước.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang bước ra từ căn phòng đó, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, mặc một bộ âu phục tinh tế, sạch sẽ và chỉnh tề. Giọng của ông ta không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: Cô Diệp, thiếu gia nhà tôi mời cô vào.
Hạ Lăng xác nhận với ông ta: Kể cả vệ sĩ?
Đúng vậy.
Cô liếc mắt nhìn qua người phục vụ lúc nãy, là ai cứ nói quy tắc, quy tắc hả?
Luôn có người được coi là ngoại lệ. Người đàn ông trung niên lễ phép mỉm cười với cô.
Hạ Lăng để hai vệ sĩ ở bên ngoài, rồi dẫn theo hai vệ sĩ khác và Vy Vy đi theo người đàn ông trung niên kia vào phòng.
Vừa vào cửa, cô liền thấy hối hận. Cánh cửa bên ngoài nhìn thì thật nhỏ gọn tinh tế, không ngờ không gian bên trong lại lớn như vậy, quan trọng nhất là trong này có hơn mười người đang đứng xếp hàng, quét mắt qua một lượt thì thấy ít nhất là có hơn một nửa số người đều cường tráng, có thể sẵn sàng đánh nhau.
Phản ứng đầu tiên của cô là lui ra ngoài, nhưng cánh cửa đằng sau lưng đã được đóng lại mà không hề có một tiếng động.
Hai gã vệ sĩ lập tức thì tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, Vy Vy có chút sợ hãi nhích lại gần bên cạnh cô.
Cô gái nhỏ, thả lỏng đi. Một âm thanh mê hoặc trầm thấp truyền đến.
Hạ Lăng nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy ở giữa căn phòng có đặt một chiếc giường quý phi được chạm khắc tinh xảo, trên giường phủ một tấm da hổ ngay ngắn, trên đó có một người đàn ông với bộ dạng uể oải đang dựa vào. Không thể nói được người này đẹp trai tới mức nào, đôi mắt phượng hớp hồn người khác, giống như cười nhưng lại không phải cười.
Cô cảm thấy anh ta hơi quen, nhưng lại không nhớ ra được đã gặp ở nơi nào.
Có một chú mèo Ba Tư đang nằm cuộn mình bên cạnh chân của anh ta, nó giống như một cô gái mềm mại, đáng yêu. Lúc này nó đang thoải mái để cho anh ta nắm lấy cái chân, anh ta thờ ơ vuốt ve mái tóc mượt mà màu sợi đay của cô gái đẹp kia, rồi quay sang nói với Hạ Lăng: Ngồi đi.
Hạ Lăng không ngồi xuống.
Cảnh tượng này không hề giống với những gì cô đã tưởng tượng, cô tưởng rằng đây chỉ là một cuộc gặp mặt nói chuyện bình thường mà thôi, nhưng giờ xem ra, chẳng những đối phương không xem trọng cô, mà đáng sợ hơn chính là với đội hình hoành tráng như vậy, nói không chừng bọn họ có mưu đồ gì đó.
Vị tiên sinh này, tôi vẫn chưa biết nên xưng hô với ngài như thế nào? Hạ Lăng cảnh giác hỏi.
Cô có thể gọi tôi là Phong thiếu gia. Anh ta thấp giọng nói.
Thiếu gia.
Quả nhiên, anh ta không hề đặt địa vị của cô ngang hàng với mình. Với Hạ Lăng đây là một cuộc hẹn gặp mặt, nhưng có lẽ đối với anh ta, đây chẳng qua chỉ là gọi người tới gặp mà thôi. Hạ Lăng có chút hối hận, trước khi đến chỉ biết đối phương là một thương nhân Hoa kiều mới từ nước ngoài về nghỉ phép mà thôi, tại sao lại không chịu hỏi rõ ràng hơn một chút, để hiểu rõ hơn rốt cuộc anh ta là người như thế nào cơ chứ?
Ngồi đi. Anh ta nói lại lần nữa.
Thấy cô vẫn bất động như cũ, anh ta khẽ mỉm cười: Không nể mặt tôi?
Tiếng nói vừa dứt thì có hai gã đàn ông mặc âu phục màu đen nhanh chóng đi về phía Hạ Lăng, thân hình cao lớn uy mãnh, tràn ngập cảm giác bức bách. Hai vệ sĩ mà Hạ Lăng mang theo liền tiến lên một bước, bảo vệ cô ở sau lưng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe xung quanh truyền đến một tiếng xoạt nhỏ, đó là âm thanh do những vệ sĩ kia của Phong thiếu gia rút súng ra, mười họng súng đen ngòm lập tức nhắm thẳng vào bọn họ.
Phản ứng của hai vệ sĩ phía Hạ Lăng cũng không chậm, gần như là rút súng ra cùng một lúc với bọn họ, họng súng không nhắm vào những người kia, mà nhằm vào ông chủ của bọn họ - Phong thiếu gia.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Vy Vy sợ hãi mấy giây, lúc này mới kịp hét lên một tiếng, mạnh mẽ giữ chặt tay áo của Hạ Lăng.